Qua mùa giông bão Chương 69 | Hậu sự của ông Khải Tâm
Trong lễ tang của ông Khải Tâm, nhà tang lễ trở thành điểm hẹn của những trái tim xót xa. Khả Hân, đứng trước cỗ quan tài, không tin vào sự thật rằng người cha yêu quý của mình đã ra đi mãi mãi. May mắn thay, Thế Sơn và Hải Minh đứng về phía cô, chia sẻ và lo lắng cho mọi thứ. Đồng nghiệp trong công ty cũng không ngần ngại đến động viên gia đình cô. Hải Minh đã mua một mảnh đất ở ngoại ô Hà Nội để là nơi an nghỉ cuối cùng cho ông, vì gia đình ông ở quê cũng đã không còn nữa.
Cô Lệ Quyên, em gái của ông Khải Tâm, khi nghe tin buồn, đã bay từ Sài Gòn đến Hà Nội. Nhìn thấy hình ảnh ông nằm trong quan tài, cô không kìm được nước mắt và than thở về số phận đầy bi thương của anh: “Anh ơi, tại sao lại như thế này? Chẳng lẽ cuộc đời anh lại nặng nề đến vậy sao? Anh đã bỏ vợ con ở nhà, đi mà không trở về làm sao?” Em gái hiền lành trước đây thường bị bà vợ cả của anh trêu chọc, và bây giờ anh đã ra đi, điều đó khiến em cảm thấy mất mát lớn lao.
Bà Diễm Lan, ngồi thất thần bên cạnh, không còn nước mắt để rơi. Mối tình của bà với ông Khải Tâm đã trải qua nhiều năm tháng, và bây giờ nửa kia của bà cũng đã ra đi mãi mãi. Bà nhớ những lời động viên, những cái ôm, những cử chỉ nhỏ nhẹ mà ấm áp của ông. Sự mất mát này khiến bà cảm thấy như một phần của bản thân cũng đã mất đi.
Sự mất mát này không chỉ là của gia đình, mà còn là của người bạn Hoàng Khôi Nguyên ở Hàn Quốc. Anh lo lắng khi không thể liên lạc với Khả Hân trong hai ngày. Khi biết tin, anh trầm mặc suốt một thời gian dài. Anh không thể tin được rằng chỉ trong vài ngày xa quê hương, đã có quá nhiều biến cố xảy ra. Anh cảm thấy hối tiếc vì không thể ở bên Khải Tâm trong những giây phút cuối cùng.
Trong khi đó, gia đình Triệu Thảo My đã sử dụng sức mạnh của họ để gây sức ép lớn, khiến một số cổ đông bắt đầu đánh động cho Tập đoàn. Khôi Nguyên, bất chấp mọi khó khăn, đang nỗ lực vất vả trong cái lạnh của Hàn Quốc. Anh cũng liên hệ với những người có ảnh hưởng trong tập đoàn để thực hiện một dự án quan trọng nhất đời mình. Cứ đến khi dự án đó thành công, anh mới có thể ở bên Khả Hân và giúp cô vượt qua mọi khó khăn. Cố gắng này của Khôi Nguyên có thể được coi là sự báo đáp cho sự sinh thành dưỡng dục và cũng là để anh thực hiện kế hoạch riêng của mình. Điều này có nghĩa là nếu anh trở về ngay bây giờ, anh sẽ được ở bên cạnh Khả Hân, nhưng sẽ làm gián đoạn kế hoạch lớn của anh và Hải Minh.
Hoàng Khôi Nguyên, đang rùng mình, nói với Hải Minh:
– Hải Minh, tao cần phải về ngay, tao không thể tiếp tục nữa. Khả Hân cần tao…
Hải Minh gật đầu đồng ý:
– Tao hiểu. Nhưng nếu mày về lúc này, mọi kế hoạch của chúng ta liên quan đến Tập đoàn sẽ bị rối tung. Cuộc họp hôm qua đã căng thẳng rồi. Khi mày rời nhà họ Hoàng, mày và cô ấy sẽ gặp khó khăn tại Việt Nam nếu kế hoạch không thành công. Dù Khả Hân không biết về kế hoạch đó, nhưng tao nghĩ cô ấy cũng sẽ hiểu và không trách mày đâu!
Khôi Nguyên im lặng một lúc, sau đó nói:
– Tao không thể liên lạc được với cô ấy, cũng như Gia Linh và Thế Sơn. Mày có thể đưa điện thoại cho tao nói chuyện với Khả Hân không?
Hải Minh gật đầu, sau đó đến cửa phòng của Khả Hân và gõ nhẹ:
– Khả Hân, đây là Hải Minh, có được vào không?
Tiếng Khả Hân, khàn khàn vì khóc, trả lời:
– Dạ, vào đi ạ!
Khi Hải Minh bước vào và đưa điện thoại cho cô, nhìn thấy hình ảnh của người đàn ông cô yêu qua màn hình, nước mắt của Khả Hân lại chảy:
– Khôi Nguyên…
Lần đầu tiên cô nhận ra Khôi Nguyên trông gầy và ánh mắt của anh đỏ hoe từ những giọt nước mắt:
– Khả Hân, em xin lỗi…
Cô lắc đầu:
– Không sao đâu…em…em sẽ vượt qua…
Khôi Nguyên nhìn lên trần nhà, che giấu nước mắt, sau đó lại nhìn vào màn hình:
– Anh đã bỏ lỡ những khoảnh khắc với bố…anh không thể gọi được cho ai cả…
Khả Hân nhớ ra điện thoại của mình bị hỏng:
– Mọi thứ diễn ra quá nhanh, điện thoại em bị hỏng rồi, Thế Sơn và Gia Linh chắc không để ý đến điện thoại đâu!
Khôi Nguyên chạm vào màn hình, muốn ôm cô, chia sẻ nỗi đau:
– Khả Hân, anh chỉ muốn trở về ngay bên em…
Khả Hân lắc đầu:
– Không cần, em sẽ ổn thôi, anh phải mạnh mẽ vì mọi người, cố lên anh!
Dù hai người có những suy nghĩ riêng, nhưng họ vẫn cùng nhau động viên, cố gắng vì tương lai của mình và vì người đàn ông đang yên bình ở nơi cực lạc…
Lễ cúng ba ngày của ông Khải Tâm diễn ra trang nghiêm. Gia đình lo toan chu đáo mọi thứ, và chỉ có đại diện từ công ty và hàng xóm gần khu chung cư tới thắp hương. Cô Lệ Quyên, người bạn đến từ Bình Dương, vẫn ở lại bên cạnh Khả Hân, và mọi việc đều được Hải Minh chăm sóc. Khi bà Lê Thi và con gái đến, họ không ngần ngại bày tỏ nỗi buồn:
– Anh đã ra đi quá sớm, làm sao mẹ con được bình yên nữa?
Thế Sơn, người con trai, nhìn bà và không hiểu:
– Ai đưa bà đến đây vậy?
Bà Lê Thi nhìn lên Thế Sơn, đứa con trai mà bà đã nuôi dưỡng lớn lên, bây giờ đã trở nên bình thường:
– Thế Sơn, đúng không con? Mẹ nhớ con đến mòn mỏi, con có biết không? Con khỏe mạnh lại rồi, mẹ mừng quá. Con trai mẹ càng lớn càng giống bố. Khi công việc của bố kết thúc, chúng ta sẽ về quê cùng nhau, sống đời bình dị, rau cháo nuôi nhau được không con?
Khả Hân lúc này mới nhận ra bà Lê Thi. Bà vẫn còn một vẻ đẹp dịu dàng nhưng đã bị ảnh hưởng bởi cuộc sống khó khăn. Từ cách bà ăn mặc cho đến những nếp nhăn trên khuôn mặt, tất cả đều cho thấy bà đã trải qua những khó khăn. Khả Hân tự hỏi bà ấy làm thế nào lại ở đây.
Tiếng bà Lê Thi lại vọng lên:
– Hồi nãy mẹ mới lên Hà Nội để tìm người quen, thì tình cờ thấy một người giống Lệ Quyên đang đi chợ và đeo khăn tang. Bản năng đã dẫn mẹ và con đi theo, và khi thấy cô ấy vào đây, mẹ hỏi hàng xóm mới biết bố con đã mất.
Lúc đó, bà Diễm Lan đứng dậy, tiến đến gặp bà Lê Thi:
– Chị Lê Thi, vì em không biết chị ở đâu nên không thể thông báo được. Anh ấy đã đi ba ngày rồi!
Bà Lê Thi la lên:
– Cô giữ im lặng! Nếu không có vất vả của mẹ con cô thì sao anh ấy mà ra đi sớm như vậy! Bây giờ, mẹ con sống trong một căn chung cư tốt đẹp như thế này, nhưng anh Khải Tâm của tôi lại phải chịu đắng cay!
Gia Linh, sau một thời gian im lặng, nói lên:
– Bà mới là người nên giữ im lặng đấy. Ai đã lừa dối bố tôi? Ai là người bỏ ông đi khi ông khó khăn nhất?
Kim Chi đứng dậy, tát vào mặt Gia Linh:
– Con cái nào của chị dám nói như vậy với mẹ tôi? Nếu không có mẹ chị, gia đình tôi không bao giờ tan vỡ. Bây giờ trong căn nhà này, bố con tôi phải chia đôi, bốn con cùng một bố mà phải chia ra làm hai, chị có hiểu không?
Gia Linh ôm đầu, trợn mắt:
– Ông vừa mới nằm xuống chưa đến ba ngày, ông đau khổ, ông cần ai đến đỡ đau thì sao mẹ con chị không đến? Ông mất rồi, chị muốn chia nhà à? Chị đâu phải người? Chúng tôi không phải là chó để chị chia bò ra đâu!
Chu Kim Chi, sau khi bị Gia Linh quát, tức điên, muốn đánh Gia Linh, nhưng tay cô bị Hải Minh cản lại:
– Chị, nếu muốn đến chia buồn thì xin cám ơn, nhưng nếu muốn làm loạn thì xin chị về! Căn nhà này là tài sản hợp pháp của ông Chu Khải Tâm và vợ, không ai có quyền xen vào!
Chu Kim Chi nhìn Hải Minh, người đàn ông trước mặt, đẹp trai và tự tin:
– Anh, đừng nghe con kia lừa dối. Mẹ tôi là vợ của ông Khải Tâm, sinh ra Thế Sơn và tôi là Kim Chi. Nhưng bà Diễm Lan đã lừa dối bố tôi, khiến gia đình tôi tan vỡ, và bố tôi mới ly hôn. Bây giờ tôi sẽ kiện đến cùng để bảo vệ quyền lợi của mẹ tôi, quá là đủ rồi.
Kim Chi khóc nức nở nhìn Hải Minh:
– Anh thấy nó ghê gớm không?
Hải Minh cương quyết:
– Về quá khứ của gia đình cô, tôi không quan tâm, nhưng những gì tôi thấy chỉ là sự thật. Nên tốt nhất là cô đừng can thiệp vào gia đình của mình!
Kim Chi bất ngờ rơi lệ:
– Bố ơi, bố mới mất, và bà ta đã đưa người khác về nhà bố ơi…
Hải Minh nói dữ dội:
– Cô có điên không? Tôi đến đây với tư cách là người đại diện công ty và là bạn của Khả Hân và Gia Linh, cô có vấn đề gì với đầu óc không?
Nghe Hải Minh nói về tư cách đại diện của công ty, Kim Chi cảm thấy đau đớn hơn nữa, và cô khóc to:
– Bố ơi, họ đang sống sung sướng, bố có nhớ đến con gái nhỏ này không ạ!!!
Bà Lê Thi cũng không kìm được nước mắt, và cô gào lên một cách đau đớn:
– Anh ơi, mẹ con em phải làm sao bây giờ???
Sau đó, bà quay sang Thế Sơn:
– Con trai ơi, hãy về quê với mẹ và em đi, ở đây toàn là những kẻ xấu xa, con cũng sẽ bị tổn thương như bố con thôi!
Thế Sơn không chịu chạm vào tay bà Lê Thi, làm bà loạng choạng:
– Khi tôi cần một người mẹ để quan tâm và chăm sóc, bà ở đâu? Khi gia đình chúng tôi khốn khó, bà đã ở đâu? Bà chỉ quan tâm đến chuyện riêng của bản thân và bạn trai của bà. Bà có biết tôi mong muốn gì không? Cả ngày hôm đó, tôi chỉ lo lắng về việc bà sẽ không quay trở lại. Khi bà và con gái ra đi, tôi cảm thấy thế nào, bà biết không? Tôi không muốn nói thêm nữa, nhưng tôi hiểu hết, bà có hiểu không? Bây giờ bà bị bỏ rơi, không ai đưa bà ra khỏi tình cảnh này cả, và bây giờ bà muốn tôi về quê với bà à?
Bà Lê Thi đầy nước mắt:
– Thế Sơn, khi ấy mẹ nghĩ rằng việc đi cùng ông ấy sẽ giải quyết mọi vấn đề kinh tế, sau đó mẹ sẽ quay lại để đón con. Mẹ yêu con, đi với mẹ đi con!
Thế Sơn lắc đầu:
– Bà không xứng đáng để tôi gọi là mẹ. Dù đã sống cùng nhau trong nhiều năm, bà đã dạy dỗ chúng tôi gì? Bà cho chúng tôi ăn uống ngon lành, thậm chí còn tạo ra tình huống để mẹ Diễm Lan và hai em gái phải chịu khó ăn, bà cố gắng đút ăn cho tôi mặc dù tôi đã no, chỉ để làm bà mẹ của mẹ Diễm Lan và hai em gái. Bà làm tôi tin rằng phụ nữ kia là kẻ phá hoại gia đình, là kẻ đánh cắp chồng của mẹ tôi, chồng của tôi. Nhưng tôi nói cho bà biết, mỗi khi bà nói như vậy, tôi chỉ cảm thấy tức giận!
Bà Lê Thi cố níu kéo tay Thế Sơn:
– Liệu có phải bà đã cho con uống một loại thuốc gì không, làm con ghét mẹ như thế không?
Thế Sơn lạnh lùng:
– Đúng, phụ nữ đó đã cho tôi một loại thuốc, biết không? Đó là tình yêu, là tình mẫu tử. Bà Diễm Lan là người mà tôi gọi là mẹ – người đã không ngừng chăm sóc tôi và yêu thương tôi, ngay cả khi người mẹ đẻ của tôi đã phản bội mẹ Diễm Lan và hai em gái. Cô phụ nữ ấy đã hy sinh tất cả vì tôi. Đối với tôi, chỉ có một người mẹ duy nhất, đó là mẹ Diễm Lan và hai em gái, không ai khác!
Bàn tay của bà Lê Thi bắt tuột ra khỏi tay Thế Sơn, bà gào lên:
– Bây giờ khi con sung sướng, con quên hết công lao của người đã sinh ra con, đã chăm sóc con từ khi con còn bé, đúng không Thế Sơn?
Thế Sơn nhếch môi:
– Tôi không quên, làm sao có thể quên những cú đánh không đáng có từ bà. Khi bà hẹn hò với người đàn ông khác, và không có ai ở nhà để chăm sóc tôi, vì vậy bà đã trút tức giận lên đứa bé hai tuổi là tôi. Nếu không có ông bà nội và cô Lệ Quên cùng bố Khải Tâm, tôi cũng sẽ bị tổn thương tâm lý giống như mẹ con bà. Khi bà đến thắp hương, hãy nhận lời cảm ơn của mẹ con tôi, nhưng bây giờ, xin mời bà ra về đi!
Bà Lê Thi trở nên sững sờ trước những lời của Thế Sơn, đứa con trai duy nhất mà bà đã sinh ra nhưng giờ đây vẫn cảm thấy như cái đêm bà rời bỏ nó để theo đuổi tình cảm khác. Mấy chục năm qua, khi trở về quê hương, bà sống một cuộc sống cô đơn, kiếm sống qua ngày. Dấu vết của thời gian và những gánh nặng cuộc sống đã làm mất đi vẻ đẹp xuân sắc của Lê Thi ngày xưa. Bà nhận ra rằng, chính mình đã ép buộc ông tìm kiếm hạnh phúc ở một nơi không thể tìm thấy. Tình yêu và hạnh phúc không thể bị ép buộc. Bà nhận ra rằng, mình đã gieo rắc hận thù vào tâm trí của hai đứa con, và đã phản bội người đàn ông mà bà cố gắng giữ cho được. Giờ đây, bà tự hỏi mình có ai để trách nhiệm. Đúng là quả báo đến muộn, nhưng có lẽ nhiều người không tin vào điều đó. Ông Khải Tâm đã ra đi, và con trai duy nhất của bà cũng không gọi bà là mẹ nữa. Bà cảm thấy mình hoàn toàn cô đơn…
Một cách lặng lẽ, bà Lê Thi thắp nến hương lên bàn thờ của ông Khải Tâm và nói thầm:
– Anh Khải Tâm, em đã sai. Em sai khi ép anh ở lại bên em. Nếu em không cố gắng giữ anh, có lẽ cuộc sống của anh sẽ tươi đẹp hơn nhiều. Lê Thi thua cuộc, em là người đến sau, đã có thể có thân xác nhưng mãi mãi không chiếm được chỗ trong trái tim của anh. Mong anh có thể tha thứ cho em!
Nến hương bỗng sáng lên, như một dấu hiệu chấp nhận từ phía người đã khuất, sau đó lại âm thầm cháy. Bà Lê Thi cảm thấy nhẹ nhàng hơn, ông Khải Tâm vẫn bao dung như thế…
Bà Lê Thi quay sang con gái:
– Chúng ta về quê thôi con!
Kim Chi vẫn tiếp tục khóc:
– Mẹ, con không thể chấp nhận điều đó, con cũng là con của bố như họ, tại sao con phải rời xa nơi này?
Bà Lê Thi lắc đầu:
– Mẹ đã ép bố cưới mẹ, mẹ đã làm cuộc đời bố khổ sở. Ngoài ra, ông ấy không phải bố ruột của con, và mẹ đã phản bội bố nhiều lần. Ông Khải Tâm vẫn yêu thương con, cho đến khi chúng ta bỏ ông ấy đi!
Chu Kim Chi kinh ngạc:
– Mẹ đang nói đùa, phải không?
Tất cả mọi người đứng đó đều bất ngờ nhìn bà Lê Thi, người đang cúi đầu, nước mắt ân hận rơi dài trên gương mặt. Cô Lệ Quyên, lặng lẽ suốt thời gian qua, bỗng lên tiếng:
– Cuối cùng, chị cũng thừa nhận sự thật đó! Anh trai tôi đã biết từ khi Kim Chi ra đời, nhưng vì lẽ nào đó mà bố mẹ tôi phải chịu đựng một cách im lặng. Những gì chị gây ra, hôm nay chị chấp nhận. Mẹ con chị Diễm Lan mới thực sự là vợ của anh trai tôi, là chị dâu của tôi. Chỉ tiếc rằng bố mẹ tôi đã ra đi quá sớm, không được sống đến khi gặp được người con dâu hiếu thảo như chị ấy. Nhưng tôi tin rằng họ vẫn đang nhìn thấy tất cả mọi thứ.
Bà Lê Thi cúi đầu trước bàn thờ của ông Khải Tâm:
– Anh, em đi đây, trái tim em đã được giải thoát…
Rồi bà quay sang bà Diễm Lan:
– Diễm Lan, em xin lỗi về mọi điều trong quá khứ. Em mới là người phụ nữ của Khải Tâm, mãi mãi như vậy!
Nói xong, không chờ bà Diễm Lan đáp lại, bà Lê Thi kéo Kim Chi đi thẳng…