Qua mùa giông bão Chương 7 | Náo loạn gia đình

17/03/2024 Tác giả: Hà Phong 257

Ông Khả Tâm mất một vài giây để nắm lấy bàn tay của bà Lê Thi, ngăn cản bà đang chuẩn bị giơ lên lần nữa:

– Bà ơi, bà có sao không? Cô ấy đang lo lắng cho Thế Sơn nhiều hơn là bà đấy!

Bà Lê Thi gào lên trong hành lang của bệnh viện:

– Ôi trời ơi, chồng lại đưa gái về nhà, gây ra rắc rối cho cả gia đình, con lại phải nhập viện mà còn lo lắng cho nhau. Ôi trời ơi, liệu có ai khổ như tôi không???….

Khoa Hồi sức tích cực nơi này đều là những bệnh nhân nặng, mọi người di chuyển nhẹ nhàng và nói nhỏ, nhưng bà Lê Thi lại gào lên làm mọi người đều sửng sốt. Ông Khải Tâm không thể kiềm chế được cảm xúc, vung tay đấm vào mặt bà rồi quát to:

– Im đi! Đầu tiên, đây là bệnh viện, mọi người đều cần được nghỉ ngơi. Thứ hai, bà không có quyền nói chuyện như vậy ở đây phải không?

Bà Lê Thi cảm thấy lúng túng và im lặng, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng thở dốc. Ký ức về hai mươi năm trước đang được ông Khải Tâm gợi lại. Bà Diễm Lan cũng không muốn tham gia thêm vào cuộc trò chuyện, vì sao phải làm ồn trong bệnh viện? Bà lên tiếng nhẹ nhàng:

– Em… có thể… vào thăm Thế Sơn được không?

Nghe thấy điều đó, bà Lê Thi nhẹ nhàng nói:

– Em muốn xem con tôi ỡng chưa phải không? Cảm ơn em đã quan tâm, con đang dần ổn định.

Dù không phải là mẹ ruột của Thế Sơn, nhưng bà Diễm Lan không ngờ bà Lê Thi lại có thể phát ngôn cay độc như vậy. Bà cảm thấy xúc động:

– Chị Lê Thi, em chưa bao giờ nghĩ như vậy. Em hiểu cảm xúc của chị. Em chỉ muốn vào thăm cháu thôi. Bà Lê Thi muốn nói gì đó, nhưng ông Khải Tâm can thiệp:

– Được rồi, bây giờ hãy hỏi Kim Chi trước – liệu con có muốn vào thăm anh Thế Sơn không?

Chu Kim Chi, người đã lặng lẽ quan sát cuộc trò chuyện của hai bà, bây giờ mới liếc nhìn vào bên trong phòng. Cô thấy những vệt máu vẫn còn đó, những dây dựa vẫn bao quanh Thế Sơn, và hai y tá chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật ngày mai. Kim Chi không kìm được cảm xúc, nói lên:

– Bình tĩnh đi con, ngày mai sẽ ổn thôi.

Nhưng Kim Chi chỉ lắc đầu và lao vào nhà vệ sinh mửa. Bà Lê Thi vội chạy vào theo:

– Kim Chi ơi, con sao rồi? Con đau ở đâu? Bà ta có cho con ăn gì đó không?

Kim Chi nói giữa những hơi thở:

– Không, con chỉ cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy anh Thế Sơn thôi mẹ ơi. Thôi, con không muốn vào nữa, quá ám ảnh!

Ông Khải Tâm và bà Diễm Lan trầm mặc. Họ đều bàng hoàng trước sự lạnh lùng của Kim Chi. Anh trai ruột của cậu ấy vẫn đang nằm trong tình trạng nguy kịch, nhưng mẹ thì bối rối, em gái lại sợ hãi. Đôi khi, tình thân không bằng người dưng…

Chờ đợi y tá cạo đầu cho Thế Sơn xong, bà Diễm Lan bước vào phòng vô trùng. Nhìn Thế Sơn nằm im trên giường, bà thấy thương. Bà nhanh chóng lấy khăn ướt lau nhẹ nhàng, cố gắng trò chuyện với cậu bé:

– Thế Sơn ơi, con nhanh khỏe lên nhé! Dì sẽ nấu nhiều món ngon cho con ăn đấy!

Không biết Thế Sơn có nghe thấy không, chỉ thấy nước mắt chảy ra từ khóe mắt của người bệnh…

Ngày hôm sau, bà Diễm Lan quyết định xin nghỉ làm để đồng hành cùng ông Khải Tâm và bà Lê Thi tới bệnh viện để theo dõi ca phẫu thuật của Thế Sơn. Mọi thứ được chuẩn bị kỹ lưỡng, tiền bạc trong nhà được dành hết cho Thế Sơn. Ca phẫu thuật kéo dài hàng giờ, làm cho mọi người trong gia đình đều lo lắng. Ông Khải Tâm ngồi yên như một tượng đá, ánh mắt bình tĩnh thường ngày bây giờ lộ ra sự lo sợ nhìn về phòng mổ. Bà Lê Thi gắp tay cầu nguyện. Bà Diễm Lan bịt chặt hai tay lại, cảm xúc trào dâng…

Cuối cùng, cánh cửa kín im mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng mở ra. Các thành viên trong ekip phẫu thuật lần lượt ra ngoài. Cả ba người trong gia đình ông Khải Tâm lao đến:

– Bác sĩ… con tôi….

Vị bác sĩ lão thành viên của đội phẫu thuật dừng lại, tháo kính ra, gạt đôi lông mày, kéo khẩu trang xuống để tiện nói:

– Ca phẫu thuật đã thành công. Một thời gian ngắn nữa, bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Nhưng do va đập mạnh vào đầu, và vì không có mũ bảo hiểm nên ngoài những vết thương, chúng tôi còn phát hiện một vết rạn nữa. Do đó, sau này có thể cậu bé sẽ sống dựa vào thiết bị hỗ trợ và tâm trí có thể không hoạt động bình thường như trước.

Bà Lê Thi không kìm được:

– Tại sao các người nói phẫu thuật xong con tôi sẽ sống sao?

Vị bác sĩ giải thích:

– Chúng tôi đã cố gắng hết sức để giữ lại tính mạng của cậu bé. Những nghi ngờ về vết thương hôm qua chỉ là dự đoán, nhưng sau khi mở rộng phẫu thuật mới có kết luận chính xác. Trong y học, không phải lúc nào cũng đạt được kết quả như mong đợi.

Ông Khải Tâm gật đầu:

– Bác sĩ thông cảm, vợ tôi quá lo lắng nên đã nói những điều không kiểm soát. Gia đình tôi rất biết ơn các bác sĩ đã cứu sống con trai tôi.

Vị bác sĩ vỗ vai ông:

– Đó là nhiệm vụ của chúng tôi. Gia đình còn phải đối mặt với nhiều thách thức khó khăn. Hãy kiên nhẫn và cố gắng nhé! Tốt nhất là không nên gây áp lực quá lớn lên bệnh nhân. Sắp tới, cậu bé sẽ được chuyển về phòng theo dõi đặc biệt sau phẫu thuật, chỉ có một số người được phép vào thăm mỗi lần.

Ông Khải Tâm cảm ơn bác sĩ một lần nữa rồi quay lại ngồi trên ghế đợi. Bà Lê Thi thì lẩm bẩm:

– Sống dựa vào thiết bị mà còn gọi là sống sao?

Ông Khải Tâm nhìn bà một cách nghiêm túc:

– Im lặng! Nhà chúng ta chưa đủ rắc rối sao?

Bà Lê Thi im bặt. Bà Diễm Lan cũng không nói gì thêm. Trong lòng bà Diễm Lan, dù không phải là mẹ ruột của Thế Sơn nhưng khi nghĩ đến việc cậu bé phải sống phụ thuộc vào thiết bị, và phải chấp nhận một tương lai không như mong đợi khi mới chỉ bắt đầu cuộc đời, bà thấy đau lòng. Bà ngồi bên cạnh, thở dài trong nỗi đau thương, dù bà cảm thấy bà hai có phần cấp tốc nhưng không muốn nói gì thêm.

Khi Thế Sơn được xuất viện về nhà, ông Khải Tâm và bà Diễm Lan phải quay trở lại công việc ở Khu công nghiệp. Sự chi phí cho việc chữa trị cho con là rất lớn, nên họ không thể nghỉ làm được. Tuy nhiên, khi họ quay lại, họ lại gặp khó khăn vì công việc giảm bớt, đòi hỏi công nhân phải làm việc cật lực để tránh việc mất việc làm.

Vì vậy, bà Diễm Lan phải dậy sớm nấu cháo, chăm sóc gia đình rồi đi làm cùng ông Khải Tâm vào buổi sáng. Buổi trưa, bà lại phải vội về nhà để nấu cơm cho gia đình trước khi đi làm lại vào buổi chiều, không thể ăn ở công ty như các công nhân khác.

Khoảng một tháng sau đó, Thế Sơn được xuất viện về nhà và đã có thể di chuyển bằng cánh tay phải của mình. Tuy nhiên, nửa phần bên trái của cơ thể là phần bị tổn thương nặng, và chân phải đã bị gãy thành hai khúc nên không thể di chuyển được. Hàng ngày, Thế Sơn cần phải được lau rửa sạch sẽ thường xuyên để tránh nhiễm trùng. Những việc như lau rửa cá nhân, Thế Sơn không thể tự làm được.

Ban ngày, khi ông Khải Tâm và bà Diễm Lan đi làm, bà Lê Thi và chị em Khả Hân sẽ chăm sóc Thế Sơn. Buổi tối, ba mẹ Khả Hân sẽ thay phiên nhau. Mọi người đều mệt mỏi vì khó khăn, nhưng họ vẫn tiếp tục nỗ lực vì sự phục hồi của Thế Sơn. Ngoài việc lo lắng cho sức khỏe của Thế Sơn, họ còn phải lo lắng cho việc học hành của ba đứa con gái, cũng như các chi phí khác như tiền nhà trọ, tiền điện nước… Chu Kim Chi thì không bao giờ tiếp xúc với anh trai mình, chỉ có thể nhìn và quay đi mà thôi.

Một ngày nọ, sau khi ông Khải Tâm và bà Diễm Lan đã đi làm, chị em Khả Hân đã rời nhà để đi học, bà Lê Thi gọi Kim Chi, lúc đó cô đang chuẩn bị mặc áo dài để đi học:

– Kim Chi, con có sợ cho anh Thế Sơn không?

Kim Chi nhăn mặt:

– Anh ấy giờ không làm được gì cả, sao con phải sợ? Nhưng… con không thể lại gần anh được… quá đáng sợ.

Bà Lê Thi suy nghĩ một lúc trước khi nói tiếp. Một lát sau, bà thở dài rồi nói:

– Mẹ cũng mệt mỏi lắm rồi… con có muốn thoát khỏi hoàn cảnh này không?

Bài viết liên quan