Qua mùa giông bão Chương 70 | Bà Thu Lan và Khả Hân

16/03/2024 Tác giả: Hà Phong 374

Sau khi Bà Lê Thi rời đi, Gia Linh vẫn còn đang giữ hận:

– Chẳng ai trơ trẽn như mẹ con bà ấy cả!

Khả Hân nhẹ nhàng lắc đầu:

– Xin em đừng nghĩ vậy, bố mới mất, hãy để bố yên em nhé. Chị nghĩ bố đã nhìn thấy mọi thứ và tha thứ cho tất cả rồi đấy.

Bà Diễm Lan gật đầu phản ứng:

– Chị con nói đúng đấy. Người ta nói “đánh kẻ chạy, đuổi người ở lại”. Từ nay, chúng ta phải dựa vào nhau, sống tốt để bố con yên lòng. Dù bố không còn bên cạnh để chăm sóc nhưng bố vẫn mãi trong trái tim và là nguồn động viên cho chúng ta. Đừng để bố con phải lo lắng.

Gia Linh gật đầu đồng ý:

– Con hiểu rồi ạ, nhưng mẹ và chị đừng quá hiền lành được không? Không phải lúc nào cũng phải chịu đựng mọi điều áp bức đâu! Nhưng mọi chuyện đã qua, mong sao bố được nhẹ nhàng.

Sau thêm một tuần nghỉ ngơi, chị em Khả Hân trở lại với công việc. Sự động viên và an ủi từ mọi người cùng với công việc đã giúp cô quên đi một phần nỗi buồn.

Khả Hân tạm thời mua một chiếc điện thoại cũ để sử dụng, đợi đến cuối tháng sẽ mua một cái tốt hơn. Điện thoại này không phải là loại cảm ứng và từ khi bố mất, cô cũng không sử dụng Facebook nữa, chỉ liên lạc với Khôi Nguyên qua tin nhắn và cuộc gọi nhanh chóng. Không thể gọi video cho cô, anh ta phải gọi qua điện thoại của Gia Linh. Lời nhắc nhở của bố trước khi ra đi vẫn còn trong tâm trí Khả Hân. Nhưng lúc đó, ông không thể biết được tình hình căng thẳng trong công ty khi Khôi Nguyên cố chấp nhận tình yêu của cô. Trái tim của Khả Hân đầy những suy tư lúng túng, nhưng cô vẫn cố gắng giữ cho mình im lặng, không dám chia sẻ với ai vì sợ mọi người lo lắng cho cô.

Vào một buổi chiều, khi đang say sưa làm việc, điện thoại của cô báo tin nhắn:

– Cô Khả Hân, đây là tôi, mẹ của Khôi Nguyên. Chúng ta hãy gặp nhau ở nơi cũ một chút nhé!

Nhấp thoáng điều hơi, Khả Hân xin phép trưởng phòng và sau đó mệt mỏi bước chân đến quán cà phê đối diện công ty. Bà Thu Lan ngồi đó, đợi cô. Khả Hân nói:

– Cháu chào bác ạ!

Bà Thu Lan nhìn vào gương mặt buồn bã của Khả Hân, một cảm giác xót xa trỗi lên trong lòng, cô gái này quen thuộc mà lại xa lạ. Chính bà cũng không hiểu tại sao cô cảm thấy như vậy:

– Trước hết, tôi thay mặt gia đình gửi lời chia buồn tới gia đình cô. Mong cô vượt qua được thời kỳ khó khăn này!

Khả Hân cúi đầu, nước mắt rơi xuống:

– Cảm ơn bác ạ!

Bà Thu Lan tiếp tục:

– Tôi rất bận rộn nên không thể dành thời gian để thăm hỏi gia đình cô. Tôi cũng hiểu rằng, thời điểm này không phù hợp để nói về việc này với cô, nhưng tôi hy vọng cô hiểu cho tôi. Tôi là một người mẹ và cũng là một người luôn lo lắng cho gia đình của con trai. Khôi Nguyên đã thực sự điều chỉnh. Tôi biết lúc này con muốn ở bên cô, nhưng tôi hy vọng cô nhớ lời hứa với tôi.

Khả Hân gật đầu:

– Dạ, cháu nhớ ạ. Đã đến lúc cháu phải trả lời bác!

Bà Thu Lan thở dài:

– Tôi hiểu cô đang đau buồn vì mất bố, và nếu tôi nói cô rời xa con tôi lúc này, có lẽ không phải là thời điểm thích hợp. Nhưng nếu cô không quyết đoán lần này, sự nghiệp của họ Hoàng có thể sẽ bị đảo lộn. Cô Khả Hân, hãy xem như tôi đang xin cô, hàng trăm công nhân có thể mất việc. Nếu Khôi Nguyên từ chức, công ty sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn, đại diện từ Hàn Quốc có thể sẽ phải đến để quản lý tạm thời hoặc có thể sẽ có nhiều phe phái tranh giành quyền lực, cô không hiểu rằng tình hình thực sự nghiêm trọng như thế nào!

Trái tim của Khả Hân rối ren như một mớ tơ vò. Cô nhìn ra đường, nơi dòng xe cộ vẫn đi lại tấp nập, nhưng trong lòng cô lại trống rỗng. Sự giằng xé khiến cô cảm thấy nặng trĩu đến mức khó thở. Khôi Nguyên bảo cô phải tin anh, phải chờ đợi anh, bố dặn cô không được rời xa anh nhưng công ty đang cần anh, hàng trăm người đang mong chờ anh. Cô phải làm thế nào bây giờ? Cô không phải là không tin tưởng, nhưng cô sợ hậu quả của sự cố chấp của cả hai. Cô không hiểu tại sao lời cuối cùng của bố lại liên quan đến anh, nhưng cô hiểu rằng ông tin tưởng anh sẽ mang lại hạnh phúc cho cô. Nhưng giờ đây, ông đã ra đi, vậy ai sẽ là người cô có thể chia sẻ tâm sự? Ai có thể đưa ra lời khuyên cho cô trong lúc này? Khả Hân không muốn làm mẹ lo lắng nhiều hơn, nên suốt cả tuần qua cô đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Chỉ khi đêm buông xuống, cô lại nằm cùng mẹ, để bà đỡ bớt cảm giác cô đơn, thỉnh thoảng thấy mẹ quay mình và nắm chặt tay để không khóc, trái tim cô đau xé, nước mắt lặng lẽ chảy ướt đẫm gối.

Tiếng bà Thu Lan vang lên:

– Vậy bây giờ, ý kiến của cô là gì?

Khả Hân giật mình, ánh mắt mơ hồ nhìn người phụ nữ trước mặt:

– Bác ơi, cháu thật sự rất bối rối…

Bà Thu Lan gật đầu hiểu biết:

– Tâm trạng của cô, tôi hiểu rất rõ. Nhưng cũng mong cô hiểu cho tôi. Bây giờ Khôi Nguyên đang ở Hàn Quốc, đó là một tập đoàn lớn, không có chỗ cho trò đùa. Trong thời gian này, cô hãy giữ khoảng cách, không liên lạc với anh để anh tập trung vào công việc. Rời xa con trai tôi, có thể cô sẽ tìm được người phù hợp hơn cho mình. Công ty cần ổn định, hàng trăm người phụ thuộc vào nó. Khôi Nguyên cần một người vợ như Thảo My, để hỗ trợ cả công việc lẫn tài chính. Cô hiểu chứ?

Khả Hân cúi đầu, không nói lên lời:

– Dạ, cháu hiểu ạ.

Bà Thu Lan thở dài:

– Cô Khả Hân, nếu cô vẫn cố chấp như vậy, tôi sẽ phải sử dụng biện pháp mạnh mẽ đấy!

Khả Hân ngước mắt nhìn bà:

– Bác nói gì ạ?

Mẹ của Khôi Nguyên nhìn thẳng vào cô:

– Cô nên hiểu, với tôi, gia đình là quan trọng nhất, cũng như với cô. Từ thời bố tôi đã có mối quan hệ gắn bó với gia đình Triệu, tình cảm ấy và sự giúp đỡ lẫn nhau trong kinh doanh đã làm cho hai gia đình trở nên thân thiết. Cô không thể phá vỡ mối quan hệ đó dù con tôi yêu cô đến mức nào, vì anh ta là người duy nhất có thể tiếp tục công việc của gia đình họ Hoàng. Nếu cô tiếp tục cố chấp, tôi sẽ phải xử lý với gia đình cô!

Khả Hân cảm thấy đau lòng. Bố vừa mới mất, nếu bà Thu Lan cứ làm nặng thêm với mẹ cô, tội lỗi của cô sẽ càng lớn hơn. Cuộc hôn nhân trước đó của cô đã gây ra nhiều phiền toái cho gia đình. Cô không thể để mọi người phải chịu thiệt thòi vì cô nữa. Bây giờ có lẽ là thời điểm thích hợp nhất để cô thực hiện lời hứa với mẹ của anh.

Khả Hân gật đầu:

– Dạ, cháu sẽ tuân theo ý bác, miễn là bác đừng tìm đến gia đình của cháu, vì mẹ cháu…

Bà Thu Lan nhẹ nhàng nói:

– Tôi hiểu, mất đi người chồng, người bảo vệ, đó là một nỗi đau không thể nào quên. Cảm ơn cô đã chấp nhận yêu cầu của tôi. Tôi sẽ sắp xếp để cô có thể đi du học trong chuyến đầu tiên, đúng lúc Khôi Nguyên trở về.

Khả Hân rụt rè:

– Bác ơi… bác có thể giúp cháu lo xong lễ cúng bố sau bốn mươi chín ngày được không ạ?

Bà Thu Lan gật đầu:

– Tôi sẽ cố gắng để Khôi Nguyên không phải lo lắng, có lẽ có vấn đề gì bên kia. Bố cô đã mất mười ngày rồi, còn hơn một tháng nữa, tôi nghĩ sẽ kịp. Cô yên tâm, tôi là người lớn, những gì tôi làm đều là vì công ty và gia đình, không phải vì thù hận gì cô cả. Nhưng vì là mẹ, tôi cần một người phù hợp với con trai tôi.

Bà lại một lần nữa đưa cho Khả Hân một phong bì dày:

– Lần này là tấm lòng của tôi gửi đến bố của cô, mong cô chấp nhận!

Khả Hân lắc đầu:

– Dạ, cảm ơn bác. Nhưng bố cháu sẽ không vui nếu cháu nhận tiền từ bác đâu ạ, cháu xin phép chào bác!

Sau đó, cô cúi đầu chào mẹ của Khôi Nguyên và nhanh chóng rời khỏi quán cà phê, không muốn người phụ nữ kia thấy những giọt nước mắt đang tuôn trào trên gương mặt cô.

Trên đường về công ty, Khả Hân cố gắng hoàn thành công việc của mình trong ngày. Tuy nhiên, đến chiều, khi chị cô về đến nhà và chuẩn bị cơm trên bàn thờ cho bố, thì bỗng dưng nghe tiếng chuông cửa. Khả Hân vội vàng ra mở cửa:

– Chào chị Thảo My!

Triệu Thảo My gật đầu chào:

– Mấy ngày trước tôi bận, hôm nay muốn tới thắp hương cho anh trai!

Khả Hân mời Thảo My vào nhà. Cô ta đặt một phong bì dày lên bàn thờ và thắp hương. Sau đó, cô cùng Thảo My ngồi xuống để trò chuyện. Nhưng Thảo My nhìn sang Khả Hân:

– Chúng ta cần nói chuyện một chút!

Vì lo sợ người khác nghe thấy và lo lắng, Khả Hân nói:

– Có chuyện gì chị muốn nói không? Tại sao chị không nói ở công ty ạ?

Thảo My thở dài:

– Vì lý do cá nhân, hoặc có thể chị và cô xuống dưới đi dạo một chút được không?

Khả Hân đồng ý và cả hai cùng nhau đi dạo quanh khu vực chung cư:

– Cô Khả Hân, chắc cô đã đoán được vấn đề tôi muốn nói rồi!

Khả Hân biết và hiểu, tình yêu của Thảo My dành cho Khôi Nguyên lớn đến đâu, nhưng cách cô ta cố chấp để chiếm giữ thì cho thấy rằng cô ta không phải là người đơn giản.

Thấy Khả Hân im lặng, Thảo My tiếp tục:

– Hãy lật bài nhé! Cô sẽ rời xa Khôi Nguyên mãi mãi như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy. Cô có thể học hỏi và sau đó tôi sẽ kiếm việc cho cô ở Hàn Quốc hoặc nơi khác. Đổi lại, tôi sẽ đảm bảo đầy đủ cho gia đình của cô. Cô có thể đưa theo con của mình hoặc không, miễn là đừng xuất hiện trước mặt Khôi Nguyên và cắt đứt mọi liên lạc với anh ấy.

Khả Hân gật đầu:

– Tôi hiểu rồi, nhưng chị không cần phải đảm bảo, tôi sẽ gửi tiền về cho mẹ già.

Thảo My nhếch môi:

– Cô đừng nghĩ mình có thể lừa dối tôi. Mẹ của Khôi Nguyên có thể hiền lành, nhưng tôi không như vậy. Chỉ cần cô có bất kỳ hành động nào nhỏ, tôi không biết mình sẽ làm gì!

Lòng Khả Hân tràn ngập lo lắng và sợ hãi. Cô không nghĩ rằng một cô gái xinh đẹp và lịch lãm như Thảo My lại có thể nói những lời cay độc như vậy. Nhưng cô ta nói đúng, vụ tai nạn suýt khiến cô chết ở Nha Trang đã cho thấy cô ta không đùa. Vì vậy, Khả Hân gật đầu:

– Chị yên tâm đi, tôi hiểu mình phải làm gì!

Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó. Sau khi Thảo My rời đi, Khả Hân đứng ở sân và Hải Minh đến gặp:

– Khả Hân, sao em đứng đây? Đây là điện thoại mới của em đấy! Sao em không thay để gọi video cho Khôi Nguyên?

Khả Hân vẫy tay:

– Anh Hải Minh, em không nhận đâu, em sắp đi du học rồi, sau bốn mươi chín ngày của bố, em sẽ đi. Lúc đó, em sẽ mua điện thoại mới!

Hải Minh bất ngờ:

– Em sao vậy? Có chuyện gì rồi phải không? Em hãy nhận điện thoại, Khôi Nguyên gọi cho em qua Gia Linh!

Khả Hân cúi đầu, dòng nước mắt đã tràn ra:

– Anh Hải Minh, em và anh ấy… đã đến lúc phải dừng lại rồi…

Hải Minh mở miệng ngạc nhiên:

– Em nói gì thế Khả Hân? Chuyện gì xảy ra vậy? Em phải hiểu cho Khôi Nguyên, anh ấy…

Nhưng Khả Hân lắc đầu, cười chua xót:

– Anh đừng nghĩ em giận anh ấy. Mọi thứ Khôi Nguyên đang làm là vì công ty, vì hàng trăm con người. Em làm sao có thể giận anh ấy? Em không ích kỷ như vậy, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, em và anh ấy không phù hợp. Mọi người cần anh ấy, em không thể…

Khả Hân nhìn thẳng vào Hải Minh và nói:

– Anh Hải Minh, chúng ta nên tạm thời tạm gác lại và để Khôi Nguyên giải quyết mọi chuyện. Có hàng trăm nhân viên đang đợi anh ấy, tôi không thể vì lợi ích cá nhân mà đặt họ vào tình thế khó khăn như vậy. Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Nhưng một khi đã hết duyên, dù cố gắng mấy cũng vô ích.

Hải Minh nhận ra tâm trạng của Khả Hân không ổn định nên không cố gắng thuyết phục cô nữa, chỉ đơn giản là lên nhà chơi một lát rồi rời đi.

Tối hôm đó, sau khi đã dọn xong cơm, Khả Hân đã chia sẻ mọi chuyện với Gia Linh. Em gái cô ôm chặt lấy cô và khóc:

– Sao chị lại phải chịu khổ thế này chị ơi…

Khả Hân ngước mắt nhìn lên bầu trời mùa đông Hà Nội, cảm nhận được từng hơi thở của cơn gió mùa đông bắc lạnh buốt thấu đến tận đáy lòng:

– Chính là do anh và tôi gặp nhau không đúng lúc…

Việc Khả Hân chia sẻ với Gia Linh là vì cô biết, khi Khôi Nguyên không liên lạc được với cô, anh sẽ liên lạc với Gia Linh. Quyết định của Khả Hân khiến trái tim cô như rơi vào vực sâu. Khôi Nguyên, là người mà Khả Hân nợ, nợ lời hứa, nợ tình cảm, nợ tấm lòng. Những gì anh đã làm cho cô, cho gia đình cô, dù có phải đối mặt với cả một trận đại họa, cô cũng không muốn quên đi. Khả Hân mong muốn rằng nếu có thể, cô sẽ không uống nước canh nồng của đời để không quên đi kí ức về một người đàn ông tuyệt vời – người mà cô đã để lỡ trong cuộc đời này. Khả Hân nghĩ rằng việc gặp lại anh đã là kết thúc của mối tình, nhưng giờ đây, khi trái tim cô vẫn rỉ máu từng đêm vì nhớ anh, cô mới hiểu rằng con đường cuối cùng đó, cô đi một mình và không có anh ở bên cạnh nữa…

Hoàng Khôi Nguyên, là do em sai, sai khi dấn thân vào cuộc đời anh, sai khi làm rối tung cuộc sống của anh và của chính mình. Từ bây giờ, Khả Hân sẽ cố gắng sống tốt, chăm sóc mẹ già và nuôi dạy con trai lớn lên. Chỉ cần anh hạnh phúc, chỉ cần anh yên bình như trước khi em xuất hiện, thì dù phải chịu đau đớn đến thế nào, em cũng sẵn lòng chấp nhận. Hoàng Khôi Nguyên, em xin lỗi anh…

Đó là một tháng dài Khả Hân trải qua như một con người mất hồn. Dù cố gắng làm cho tâm hồn nhẹ nhõm hơn, cô không thể tránh khỏi cảm giác trống rỗng, sự nhớ nhung cuồng nhiệt và nhiều đêm khóc như một cô gái điên dại.

Trong khi đó, bà Thu Lan đã tích cực giúp đỡ cô hoàn thành thủ tục du học, và Gia Linh đang bận rộn với dự án của mình nên sẽ đi sau. Theo dự tính của bà, khi Khôi Nguyên trở về để giải quyết công việc tại công ty, Khả Hân cũng sẽ đã đặt chân đến Hàn Quốc. Mọi thứ ở công ty đã hoàn thành, và đây cũng là lúc bà tiến hành tổ chức đám cưới cho Khôi Nguyên và Thảo My.

Bà mẹ đã tính toán rất kỹ lưỡng, nhưng không hề biết rằng có một kế hoạch khác đang được Hoàng Khôi Nguyên nỗ lực thực hiện ở Hàn Quốc. Nghe Hải Minh kể và thấy quyết định của Khả Hân, lòng anh đau như cắt. Anh hiểu rằng Khả Hân không dễ dàng từ bỏ. Chắc chắn cô phải đối mặt với một cú sốc nặng nề nào đó, nhưng Khả Hân của anh vẫn lặng lẽ chịu đựng một mình. Hoàng Khôi Nguyên đã cố gắng làm việc không ngừng nghỉ để vừa cứu gia đình họ Hoàng khỏi âm mưu xấu xa của Triệu gia, vừa xây dựng mạng lưới kinh doanh của mình. Nhớ cô, đau khổ, và sự gian truân trong trái tim anh mỗi đêm, nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng để kịp trở về trước khi Khả Hân đi sang Hàn Quốc.

Cuối cùng, cái ngày đã đến và trong buổi lễ cúng bốn mươi chín ngày của ông Chu Khải Tâm, Hoàng Khôi Nguyên đã không thể trở về kịp. Khả Hân đứng im lặng trước bàn thờ của cha và nói:

– Cha ơi, con không đủ can đảm để thực hiện ước nguyện của cha. Con không thể ích kỷ giữ lại tình yêu cho riêng mình được. Con xin cha tha lỗi cho con và mong cha phù hộ cho anh ấy được hạnh phúc!

Tối đó, sau khi đã hoàn tất mọi thủ tục, Chu Khả Hân đưa cậu Bo và Gia Linh đi chơi một chút trước khi đi đến biệt thự của Hoàng Khôi Nguyên. Những hạt mưa bụi mùa đông rơi lắc rắc trên mái tóc cô. Khả Hân đứng bên ngoài cổng, nhìn vào căn nhà mà cô từng tưởng sẽ cùng anh và con cái xây dựng tổ ấm. Cô hít thở mùi hương nồng nàn của tình yêu trong những cánh hồng nhung, môi khẽ mấp máy:

– Khôi Nguyên, em đi đây. Anh phải thật hạnh phúc nhé… Và… quên em đi…

Sáng hôm sau, cả nhà đều đưa cô ra sân bay. Không khí đầy nước mắt khiến ai cũng không thể nói lên lời. Trước những lời động viên, những câu an ủi từ mẹ, anh Thế Sơn và Gia Linh, Khả Hân mỉm cười dù trong ánh mắt lấp lánh những giọt nước. Cô ôm chặt cậu Bo, hít thở mùi cơ thể con dù suốt đêm qua cô không ngủ chỉ để ngắm nhìn giấc ngủ của con:

– Cậu Bo ngoan, hãy nghe lời người lớn nha con. Mẹ Khả Hân sẽ sớm trở về với con!

Cậu Bo ngơ ngác nhìn mẹ:

– Mẹ nhớ gọi video cho cậu Bo nhé!

Cô vuốt mái tóc con, ra dấu OK rồi nhìn mọi người:

– Được rồi, con sẽ ổn mà. Con đi vào đây, tạm biệt mẹ, anh trai và Gia Linh sẽ chăm sóc mẹ và cậu Bo giúp em nha!

Nói xong, cô vội quay đi, che những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Trên bầu trời ấy, có hai chiếc máy bay cùng cất cánh từ hai nơi khác nhau – một chàng trai vội vã trở về với hi vọng kịp gặp người con gái anh yêu và sẵn sàng cùng cô thực hiện mọi ước mơ, một cô gái mang trái tim đau thương của mình bước đến một phương trời mới mẻ và xa lạ. Hai chiếc máy bay lao vút lên trời xanh mang theo hai trái tim luôn hướng về nhau, yêu nhau đến dại điên nhưng giờ lại trở thành hai đường thẳng song song không bao giờ gặp lại.

Bài viết liên quan