Qua mùa giông bão Chương 71 | Cuộc trở về của Khôi Nguyên
Khi Khả Hân bước ra khỏi sân bay, cô cảm nhận được sự lạnh buốt của không khí đông giữa bầu trời Seoul. Dù đã chuẩn bị tinh thần cho thời tiết lạnh, cô vẫn không thể không run rẩy. “Chào Hàn Quốc,” cô lẩm bẩm một cách nhẹ nhàng.
Ngay khi cô xuất hiện, hai người đại diện của công ty đã đứng đợi sẵn, cùng với một nhóm du học sinh khác. Một người đàn ông lịch lãm tiếp cận Khả Hân, xác nhận danh tính của cô và giới thiệu mình là Minh Khang, đại diện cho cộng đồng du học sinh. Cô thấy ngạc nhiên vì không hiểu làm sao anh ấy biết đến mình trong số nhiều du học sinh khác. Minh Khang giải thích: “Không cần lo lắng, bà Thu Lan đã thông báo cho tôi về việc đón bạn và sắp xếp chỗ ở riêng cho bạn, không phải ký túc xá như những người khác.”
Cảm thấy hài lòng về sự chu đáo này, Khả Hân cảm ơn Minh Khang và họ cùng nhau tiến về phía phương tiện đón. Trên đường đi, họ trò chuyện về ngành nghề mà Khả Hân quan tâm cùng những lời khuyên từ kinh nghiệm của Minh Khang về cuộc sống du học. Cô cảm thấy dễ chịu với sự hòa mình của anh ta và không còn cảm giác lạ lẫm.
Khả Hân không ngần ngại hỏi Minh Khang về tình hình hôn nhân của anh ta, và anh ta trả lời một cách hài hước. Trước khi rời xe, Minh Khang đưa cho cô một tấm vé xe buýt tháng và số điện thoại của anh ta, đồng thời mua máy và sim mới cho cô. Khả Hân không khỏi ngạc nhiên về sự ưu ái mà bà Thu Lan đã dành cho mình.
Có thể Minh Khang không hiểu đúng về tình hình vì mẹ Khôi Nguyên chỉ nói những công việc cần làm mà không giải thích rõ. Minh Khang nghĩ rằng bác ấy muốn Khôi Nguyên thay đổi điện thoại và sim để không thể liên lạc được. Khả Hân đồng ý và biểu lộ sự biết ơn với sự chu đáo của Minh Khang. Trước khi đến đây, Khả Hân đã tìm hiểu về Hàn Quốc và các địa điểm du lịch ngoại ô, giúp cô không cảm thấy quá lo lắng. Sau một thời gian chơi, Minh Khang xin phép ra về.
Ngày chủ nhật tiếp theo, Khả Hân quyết định tự thưởng cho bản thân một chuyến đi đến tháp Nam San. Đây là một công trình được xây dựng từ năm 1969 trên đỉnh Nam San, tọa lạc giữa trung tâm thành phố Seoul và công viên Nam San nổi tiếng. Đây được biết đến như một trong những điểm du lịch lãng mạn nhất ở Hàn Quốc. Điều gây ấn tượng mạnh nhất với cô là hàng rào sắt trên sân thượng đầy ổ khóa tình yêu, mỗi ổ khóa kèm theo lời hứa và ước nguyện của các cặp đôi. Nhìn thấy điều này, Khả Hân không khỏi chợt nhớ về Khôi Nguyên và cảm thấy một cảm giác buồn nhưng đau đớn. Người dân Hàn Quốc tin rằng việc khóa ổ khóa tình yêu trên tháp Nam San và ném chìa khóa xa là cách khẳng định tình yêu của họ vĩnh cửu. Mong ước của Khả Hân lúc này chỉ là ước mình và Khôi Nguyên sẽ luôn bên nhau, dù trong kiếp sau. Để lại ổ khóa tình yêu và ghi lời hứa với Khôi Nguyên là cách cuối cùng mà cô có thể làm để bày tỏ tình cảm.
Tháp Nam San cũng là nơi lý tưởng để ngắm nhìn toàn cảnh của Seoul. Từ đỉnh tháp, Khả Hân thả lỏng tâm hồn để ngắm nhìn vẻ đẹp êm đềm của mùa đông Seoul. Cô tin rằng mình sẽ vượt qua mọi khó khăn, sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và sẽ có thể tiếp tục cuộc sống mà không cần sự hiện diện của Khôi Nguyên.
Ngày hôm sau, Khả Hân bắt đầu đi học cùng các bạn. Trải qua những ngày đầu ở một đất nước xa lạ, cô cảm thấy cô đơn và tâm hồn của cô như bị lạnh lẽo và thương tổn. Trong những lúc đó, Minh Khang luôn ở bên cô, động viên và giúp đỡ cô. Khả Hân cảm thấy bà Thu Lan quá lo lắng khi để Minh Khang luôn bên cạnh cô. Ngoài giờ học, cô chỉ liên lạc về nhà và luôn nhắc nhở mọi người giữ bí mật về mình.
Khi Khả Hân đến Hàn Quốc, Khôi Nguyên cũng trở về Hà Nội, đầy hứng khởi và hy vọng gặp Khả Hân. Hải Minh vẫn đón anh ở sân bay:
– Khôi Nguyên, tao đây rồi!
Khôi Nguyên vội vàng tiến lại gặp Hải Minh:
– Cô ấy đã đi chưa?
Hải Minh cúi đầu, tiếc nuối:
– Khả Hân đã ra đi sáng nay rồi, đúng lúc khi anh về đây!
Khôi Nguyên cảm thấy bất ngờ và thất vọng. Anh không ngờ rằng mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy, và cô ấy đã rời đi. Tất cả những nỗ lực và suy tư của anh trong những ngày qua dường như không kịp nữa.
Tiếng Hải Minh cắt ngang suy nghĩ của anh:
– Vậy thì anh muốn về biệt thự hay công ty?
Khôi Nguyên lắc đầu:
– Không, tôi muốn ghé qua nhà của Khả Hân và thăm mộ ông cô ấy trước!
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh và dừng lại trước chung cư bình dân của nhà Khả Hân. Tuyến phố vẫn như cũ nhưng hình bóng của người con gái anh yêu đã không còn…
Gia đình Khả Hân vừa nhận được cuộc gọi từ cô, thông báo rằng cô đã đến Hàn Quốc khi chuông cửa lại reo lên. Thấy Khôi Nguyên, Gia Linh không kìm được nước mắt:
– Anh Khôi Nguyên, chị ấy…
Khôi Nguyên gật đầu, biểu lộ sự buồn bã, và cúi chào mọi người trước khi đi lại quỳ trước bàn thờ ông Chu Khải Tâm:
– Bố ơi… Tại sao bố không đợi con về? Đêm hôm đó, bố đã hứa với con rằng sẽ đợi con về và điều trị cho bố, sẽ chờ con kết hôn với Khả Hân và trở thành con rể của bố mà…
Mọi người lặng lẽ không nói lời nào. Đây là lần đầu tiên Hoàng Khôi Nguyên gọi ông Khải Tâm bằng từ “bố” một cách chân thành như vậy. Giọng nói của anh tràn đầy cảm xúc, vừa có sự ân hận, vừa có sự tiếc nuối, và nỗi đau thương.
Khôi Nguyên vẫn tiếp tục quỳ trước:
– Con đã về đây rồi, nhưng không còn ai làm trọng tài cho con và anh Thế Sơn chơi cờ nữa, Khả Hân cũng đã đi rồi. Tất cả nỗ lực của con đã trở thành bụi tro sao ạ? Xin lỗi bố, con về muộn rồi!
Thế Sơn đến gần, vỗ về vai anh:
– Khôi Nguyên, đứng dậy đi! Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, bố không trách cậu đâu!
Hoàng Khôi Nguyên vẫn tiếp tục quỳ như một bức tượng đá:
– Bố ơi, con sẽ giữ lời hứa với bố, sẽ không bỏ rơi Khả Hân, sẽ bảo vệ cô ấy đến suốt đời.
Gia Linh ôm miệng, khóc nức nở. Ở đây, giá mà cô em gái của cô ấy vẫn còn ở, giá mà Hoàng Khôi Nguyên không phải là người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Hoàng, không phải là một người đàn ông thành đạt mà chỉ là một người bình thường. Biết đâu họ đã không phải chịu những áp lực như vậy. Không khí trong căn nhà trở nên trầm lắng đến cảm giác bức bối…
Hoàng Khôi Nguyên thắp hương cho ông Chu Khải Tâm và sau đó quay sang bà Diễm Lan:
– Mẹ, từ bây giờ, con sẽ gọi bà là mẹ. Đây sẽ mãi là gia đình của con. Suốt cuộc đời này, con chỉ muốn cưới một mình Chu Khả Hân!
Bà Diễm Lan mặc dù không biết về việc mẹ của anh đã gặp Khả Hân và gây áp lực cho cô, nhưng bà hiểu được gánh nặng và khó khăn của anh. Bà nắm lấy bàn tay của Khôi Nguyên, đang run lên:
– Dù cho con và Khả Hân sẽ gặp phải những khó khăn ra sao đi nữa, nhưng đây vẫn là gia đình của con!
Dù trời đã bắt đầu chuyển tối và cơn mưa đang trở nên dày đặc, nhưng lòng Khôi Nguyên cảm thấy ấm áp hơn khi nghe những lời ấy. Khả Hân, anh sẽ trở lại, và anh sẽ chờ đợi cô ấy…
Sau khi rời nhà Khả Hân, Hoàng Khôi Nguyên cùng Hải Minh đến thăm mộ ông Khải Tâm. Mặc dù đã là chiều muộn, anh vẫn quyết định không bỏ qua việc này. Ngôi mộ đã được đắp hơn một tháng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu của việc héo úa của những vòng hoa. Hoàng Khôi Nguyên quỳ xuống trước mộ, nơi anh đã khóc lóc:
– Con đến thăm bố đây, con sẽ thực hiện những lời hứa với bố. Xin bố hãy phù hộ cho chúng con, bố nhé!
Cơn mưa trở nên ngày càng dày hơn. Nén hương đột ngột biến thành ngọn lửa nhỏ như một cây nến trước khi tiếp tục cháy ấm. Một người đàn ông trong bộ vest đen sang trọng quỳ trước mộ, vai run lên, và những giọt nước mắt hòa lẫn với giọt mưa. Hải Minh vội vã mở chiếc ô và nói:
– Khôi Nguyên, hãy về đi, mưa lớn rồi! Anh trông mày thấy ốm đấy!
Hoàng Khôi Nguyên lắc đầu:
– Mẹ vợ tôi nằm dưới đây, không có chiếc ô che, vì sao tôi phải về?
Sau đó, vẫn trong tư thế quỳ, anh kể về những trải nghiệm ở Hàn Quốc như hai người bạn đang tâm sự. Khi màn đêm buông xuống, Hoàng Khôi Nguyên cười nhẹ nhưng nước mắt vẫn rơi:
– Bố ơi, con sẽ thực hiện điều đó vào ngày mai. Giờ con về đây, con sẽ lại thăm bố sau.
Điều anh nói khiến bà Thu Lan hốc mắt:
– Khôi Nguyên, con biết mình đang làm gì không? Đứng dậy và xin lỗi ông nội ngay!
Nhưng Hoàng Khôi Nguyên vẫn tiếp tục quỳ như thế. Ông nội anh bình tĩnh hỏi:
– Vì sao?
Khôi Nguyên đáp mạnh mẽ:
– Vì con cảm thấy không đủ sức để đảm nhận vai trò là người thừa kế duy nhất nữa!
Ông nội của anh tỏ ra bất ngờ:
– Hỗn láo! Con cháu họ Hoàng không thể chùn bước!
Hoàng Khôi Nguyên cười:
– Con không chùn bước, nhưng dòng họ Hoàng hiện nay đang liên minh với những người không trung thực, kết nghĩa với những kẻ phản bội!
Ông nội của anh quát:
– Anh nói ai?
Hoàng Khôi Nguyên chỉ vào Thảo My:
– Gia đình của cô ta đang cố gắng chiếm đoạt công ty. Mặc dù vậy, nhà Hoàng vẫn ủng hộ họ!
Triệu Thảo My lắp bắp:
– Khôi Nguyên, em… em thật lòng yêu anh.
Hoàng Khôi Nguyên vẫn ở trong tư thế quỳ, mỉm cười:
– Được, vậy từ nay, tôi không còn là người thừa kế của dòng họ Hoàng nữa, liệu tình yêu của cô có thay đổi không?
Thảo My rơi vào nước mắt:
– Khôi Nguyên, nếu anh không yêu em, em có thể từ bỏ, nhưng đừng rời bỏ gia đình Hoàng vì Chu Khả Hân!
Hoàng Khôi Nguyên đứng dậy một cách từ từ, cung kính nói với ông nội:
– Ông ạ, cho đến nay, Khôi Nguyên luôn có bằng chứng rõ ràng cho mọi hành động của mình. Nếu ông vẫn tiếp tục quan tâm đến mối quan hệ với gia đình Triệu, con nghĩ ông nên sắm cho mình một vài viên thuốc trợ tim. Còn con đến đây chỉ để thông báo rằng từ nay, đừng ai đến làm phiền con với cái danh hiệu đó nữa.
Dù đã là hơn tám mươi tuổi nhưng ông nội vẫn giữ được phong thái sang trọng, da không kém phần hồng hào, ông nói chậm rãi:
– Chỉ vì một cô gái như Thảo My à?
Hoàng Khôi Nguyên nhấn mạnh từng từ:
– Một người đàn ông không thể quyết định hạnh phúc riêng của mình, đẩy người yêu vào tình cảnh khó khăn. Nếu không bảo vệ được cô ấy, thì cũng không làm được gì quan trọng. Cuộc sống trở nên cô đơn và tẻ nhạt.
Câu nói của anh khiến ông nội lắng đọng một chút. Ông đã phải từ bỏ mối tình yêu thời trẻ để duy trì danh vọng và sự giàu có của gia đình. Hoàng Khôi Nguyên nói đúng, ông cả đời sống trong sự cô đơn. Tiền bạc không thể xóa bỏ nỗi cô đơn và hối hận đó. Và giờ đây, liệu nỗi sợ hãi ấy có truyền xuống cho đứa cháu của ông không?
Hoàng Khôi Nguyên gọi điện cho Hải Minh sau khi nói xong:
– Tôi đã xong, cuộc họp báo sắp bắt đầu chưa?
Hải Minh ở đầu dây bên kia trả lời:
– Qua ngay đi, năm phút nữa bắt đầu!
Hoàng Khôi Nguyên cúi chào mọi người và rời đi. Bà Thu Lan lập tức gọi lại:
– Khôi Nguyên, cho dù con có là ai, con vẫn là con của bố mẹ. Việc kết hôn không chỉ là quyết định của con. Công ty này phải do con và Thảo My cùng gánh vác.
Hoàng Khôi Nguyên không quay đầu lại mà nói:
– Mẹ đi bật ti vi, theo dõi cuộc họp báo sẽ hiểu!
Và anh lái xe đến nơi tổ chức cuộc họp báo. Cuộc họp này thu hút rất nhiều nhân vật quan trọng trong giới báo chí, truyền thông và doanh nghiệp. Trước sự chú ý của hàng loạt máy ảnh và micro, Hoàng Khôi Nguyên tự tin nói:
– Hôm nay, công ty chúng tôi tổ chức cuộc họp báo với hai mục đích. Thứ nhất, tôi – Hoàng Khôi Nguyên, xin tuyên bố rằng công ty chúng tôi vẫn đang phát triển ổn định. Tuy có những tin đồn về việc phá sản, nhưng đó là tin đồn không có căn cứ. Trong hơn một tháng qua, tôi đã huy động được một số vốn đầu tư trực tiếp từ Hàn Quốc, giúp công ty tiếp tục phát triển. Thứ hai, từ ngày hôm nay, tôi rút lui khỏi vị trí Tổng giám đốc và giao lại cho bố tôi – ông Hoàng Trí Khôi!
Dưới đây, các phóng viên đầy tò mò bắt đầu đặt câu hỏi:
– Ông Hoàng, có đúng là ông từ bỏ chức vụ để sống cùng với một người phụ nữ mới vào công ty?
– Phản ứng của Hội đồng quản trị và gia đình như thế nào?
– Có phải ông và cô Triệu Thảo My đang chuẩn bị kết hôn?
Hoàng Khôi Nguyên giơ tay để yêu cầu im lặng từ các phóng viên và tiếp tục:
– Việc thứ hai, tôi muốn thông báo rằng trong hai ngày tới, chúng tôi sẽ tổ chức lễ khai trương công ty Nguyên’s tại đại lộ XZ. Đây là lý do tôi rút lui khỏi vị trí Tổng giám đốc tại công ty cũ. Công ty Nguyên’s đã hoàn thành mọi thủ tục pháp lý và xây dựng nhà xưởng trong suốt một năm qua. Từ bây giờ, tôi không còn trách nhiệm Tổng giám đốc tại công ty cũ, nhưng tôi cam kết rằng công ty sẽ tiếp tục phát triển mạnh mẽ. Mời các bạn đến tham dự lễ khai trương của Nguyên’s trong hai ngày tới!
Ngồi trước màn hình, bà Thu Lan nắm chặt hai bàn tay:
– Con cái hỗn láo, đó đang làm cái trò gì thế này? Tại sao lại có thể lập công ty nhanh đến thế?
Bà không hề biết con trai bà đã âm thầm chuẩn bị cho kế hoạch của mình từ một năm nay, khi anh phát hiện ra những mưu đồ sau lưng mình của gia đình Triệu Thảo My. Họ đã ra sức lôi kéo, kết bè đảng để lật đổ gia đình anh. Vì thế, hơn một tháng qua, một mặt Hoàng Khôi Nguyên kêu gọi các nhà đầu tư Hàn Quốc để giữ vững công ty cho ông nội , dẫu nhà Thảo My có rút vốn vẫn không hề hấn gì. Mặt khác, anh và Hải Minh ráo riết thực hiện xong xuôi mọi thủ tục để sang công ty mới với những nhà tài trợ trực tiếp tùe Hàn Quốc.
Tiếng Khôi Nguyên vẫn đều đều phát ra:
– Còn một vấn đề nữa, tôi đang nắm trong tay tất cả chứng cứ phản bội và âm mưu thôn tính công ty của ông Triệu Kỷ – cỏi đông lớn thứ hai của công ty. Tôi nghĩ ông ấy sẽ bị triệu tập trong nay mai. Vì vậy, câu hỏi của các bạn về việc tôi và Triệu Thảo My có kết hôn hay không, câu trả lời là KHÔNG BAO GIỜ.
Bà Thu Lan quay sang Thảo My:
– Thảo My, Khôi Nguyên nói vậy là sao?
Triệu Thảo My chợt tái mét mặt rồi bặm môi nói:
– Con nghĩ gia đình con chó cái Khả Hân đó xui xút anh Khôi Nguyên diễn kịch để thu hút báo giới, pr cho công ty mới thôi dì ạ. Nhà con với nhà dì thâm tình như biển, làm gì có chuyện đó ạ? Bạch Diễm Lan quả là mưu cao, nhìn có vẻ hiền lành mà chẳng vừa. Con nghe nói ngày xưa bà ta còn cướp chồng người khác, khiến gia đình họ tan nát rồi sau mới sinh ra Chu Khả Hân và Chu Gia Linh đấy dì ạ!
Bà Thu Lan bỗng lắp bắp:
– Con nói ai???
Triệu Thảo My nói rành rõ:
– Bà Bạch Diễm Lan, mẹ của Khả Hân đấy dì!
Bà Thu Lan bỗng hốt hoảng cực độ:
– Vậy bố Khả Hân tên là gì?
Thảo My nói nhanh:
– Dì sao vậy? Ông ta là Chu Khải Tâm. Lúc ông ấy mất được một thời gian, con có đem phong bì tiền tới thắp hương rồi, coi như để Chu Khả Hân im miệng, vậy mà…
Trong lúc ánh mắt Triệu Thảo My xoáy thẳng về phía trước thì bà Thu Lan thấy tai mình như ù đi, mọi âm thanh đều không rõ nữa, miệng bà lẩm bẩm mấy tiếng chỉ mình bà nghe thấy:
– Bạch Diễm Lan…không lẽ là bà ấy….