Qua mùa giông bão Chương 72 | Đôi bạn thân gặp lại
Sau khi kết thúc buổi họp báo, Hoàng Khôi Nguyên vội vã xuống tầng hầm để lấy xe. Tuy nhiên, khi anh đang chuẩn bị mở cửa xe, anh cảm thấy có một cảm giác lạnh lẽo từ phía sau gáy. Một khẩu súng âm thanh nhỏ được giấu ngay sau lưng của anh đã xuất hiện, và người đứng sau đó đã phát ngôn:
– Khôi Nguyên, không uống rượu mời thì lại muốn uống rượu phạt sao?
Hoàng Khôi Nguyên nhếch môi, đáp:
– Triệu Kỷ, ông có ý định giết người hay sao?
Triệu Kỷ, cha của Triệu Thảo My – người được cho là có mối quan hệ thân thiết với gia đình của Khôi Nguyên, là một người có thân hình to béo, khuôn mặt dữ dằn đã trải qua nhiều biến cố sau nhiều năm chiến đấu trên thị trường kinh doanh. Bây giờ, ông ta đang nhắm súng vào người đã hứa hôn với con gái mình:
– Hoàng Khôi Nguyên, bản lĩnh của cậu thật đáng sợ! Dám đứng lên một mình để kêu gọi đầu tư, một mình thành lập công ty, và dám vượt qua cả ông nội của mình!
Hoàng Khôi Nguyên vẫn đứng im như một tượng đá, hai tay đút túi quần:
– Tôi không phạm như vậy, nhưng để một mình ông nội ông nuốt hết à? Xin lỗi, tôi sợ ông bị hóc hít! Một người mà cả cha mẹ cũng bị ông làm tức giận đến chết thì ông nội tôi có làm được gì?
Triệu Kỷ bất ngờ mất vài giây. Thực ra, Triệu Kỷ còn có một người em trai, nhưng vì muốn độc chiếm gia tài nên ông ta đã đẩy em mình vào cảnh thảm hại. Cha của họ đã tử vong do nỗi đau từ cuộc tranh chấp giữa hai anh em. Tuy nhiên, khi ông nội của Thảo My bắt đầu kí vào văn bản di chúc, Triệu Kỷ đã dùng súng ép buộc cha mình chuyển toàn bộ doanh nghiệp cho mình, để em trai không còn hy vọng nào. Em trai đó sau đó cũng biến mất mà không còn dấu vết trên thị trường kinh doanh. Triệu Kỷ không ngờ rằng, người kế tục của gia đình Hoàng là Hoàng Khôi Nguyên đã tìm ra chú của Triệu Thảo My và thu thập mọi bằng chứng về Triệu Kỷ. Không chỉ thế, người đàn ông đó còn tái khởi đầu cuộc đời từ con số không ở Hàn Quốc, đã truyền cho Hoàng Khôi Nguyên rất nhiều kinh nghiệm kinh doanh và hiện đang là người tư vấn tích cực cho anh nhưng không đầu tư vào công ty của anh, chỉ giúp đỡ khi cần thiết.
Sau khoảnh khắc shock, tiếng của Triệu Kỷ vang lên:
– Người trẻ trâu như mày không có quyền nói chuyện lớn! Ông nội mày cũng đã già rồi, bố mày lại quá khổ, tốt nhất là để tao giúp đỡ trong việc vận hành công ty. Hoặc là mày ngoan ngoãn làm con rể tao, hoặc là chết! Chọn đi!
Hoàng Khôi Nguyên vẫn đưa tay vào túi quần, mỉm cười nhạt:
– Tôi chọn phương án thứ ba!
Nói xong, anh ngay lập tức nghiêng người và xoay gót chân, đồng thời cúi thấp và hất cúi phải vào mặt của Triệu Kỷ. Lúc đó, Khôi Nguyên nghe thấy một loạt tiếng “bụp”, “bụp” vang lên xung quanh. Biết rằng mình bị tấn công bất ngờ, Hoàng Khôi Nguyên ngồi xuống gần xe và quét ánh mắt xung quanh. Có vẻ như Triệu Kỷ đã sắp đặt một cuộc tấn công để tiêu diệt anh trong ngày hôm nay.
Bảy bóng đen bắt đầu lộ diện và chỉ súng về phía Khôi Nguyên chuẩn bị bắn. Triệu Kỷ đứng dậy, làm sạch bụi trên quần áo, bước đi thong thả:
– Nếu thế, xin lỗi con rể, nhưng có vẻ như gia đình Hoàng đã kết thúc!
Khi tám khẩu súng đang chĩa về phía Khôi Nguyên sẵn sàng bắn anh về phía chầu Diêm Vương, một loạt tiếng “bụp”, “bụp” khác từ phía sau vang lên. Bảy tên thủ tiêu liên tiếp gục xuống, mọi vết đạn đều chảy ra dòng máu tươi, và đôi mắt bừng trắng. Chỉ có Triệu Kỷ, bị đạn trúng vào tay, máu chảy rất nhiều, khẩu súng bị ném ra. Ông ôm tay đau đớn:
– Hoàng Khôi Nguyên, mày dám đánh tao à?
Một giọng nói khác lên tiếng:
– Triệu Kỷ, đó là doanh vị mày đã tự tạo ra!
Một người đàn ông cao lớn, có vẻ ngoài giống với Triệu Kỷ, bước ra từ một chiếc xe gần đó. Trong khi đó, một nhóm người mặc áo đen xuất hiện từ nhà xe. Người đàn ông này tỏ ra lạc quan và tự tin khi phát ngôn:
– Cậu dám đối đầu với tôi? Cậu là em trai của tôi à?
Đây chính là Triệu Kiên – em trai của Triệu Kỷ, người đã bị anh trai làm tổn thương hơn hai mươi năm trước, sống trong bóng tối cho đến khi tình cờ gặp một doanh nhân Hàn Quốc, sau đó trở thành ông chủ. Nay ông đã rút lui khỏi thương trường, nhường tất cả cho con và chỉ làm cố vấn. Khi Hoàng Khôi Nguyên tìm đến ông và thuyết phục, ông mới xuất hiện để giúp đỡ anh.
Triệu Kỷ ngơ ngác trước sự xuất hiện của Triệu Kiên, người thể hiện phong độ và bản lĩnh hơn rất nhiều so với trước đây, hắn nổi giận:
– Mày dám chống lại tao? Mày là em trai của tao chứ?
Triệu Kiên cười:
– Anh không thấy xấu hổ khi gọi tôi là em trai không? Em trai của anh đã mất từ hai mươi năm trước rồi. Cơ nghiệp gia đình bị anh hủy hoại, và bố anh dưới cống vàng chắc chắn sẽ không hài lòng với một người con như anh. Có lẽ trời cao thật công bằng, cái gì thuộc về mình thì nên chăm sóc, còn những thứ không phải của mình thì nên tránh xa.
Triệu Kỷ trở thành một con thú điên, cầm súng chĩa về phía Triệu Kiên:
– Mày chết đi!
Nhưng trước khi hắn kịp hành động, Hoàng Khôi Nguyên đã nhảy vọt và đập súng trong tay Triệu Kỷ. Lúc đó, một giọng nói trỗi lên:
– Triệu Kỷ, ông đã bị bắt!
Triệu Kỷ buông súng, chỉ khi còng tay lạnh ngắt chụp vào tay ông, Triệu Kỷ mới nhìn nhìn Triệu Kiên, nhưng người em trai của ông đã quay đi.
Triệu Kiên nhìn Hoàng Khôi Nguyên:
– Sắp hơn chú một chút nữa chú sẽ đến trễ! Nhưng chú tin rằng ngay cả khi thiếu chú, cháu vẫn có thể giải quyết được!
Hoàng Khôi Nguyên nắm lấy tay Triệu Kiên:
– Chú ổn chứ? Xin lỗi vì đã quấy rầy chú về những vấn đề này!
Triệu Kiên lắc đầu:
– Không sao, ban đầu chú không muốn quay về, nhưng nghĩ lại, đây vẫn là quê hương của chú. Hãy về và xem xét, thành lập công ty xong rồi bạn gái của cháu. Lần này không được bỏ lỡ!
Hoàng Khôi Nguyên mỉm cười:
– Dạ, cháu sẽ ghé qua biệt thự của cháu trước rồi sẽ đến Nguyên’s luôn. Bây giờ chú muốn đi đâu?
Triệu Kiên trầm ngâm:
– Chú sẽ ra thăm mộ bố và sau đó về Hàn Quốc, cần gì chỉ cần gọi nhé!
Hoàng Khôi Nguyên biết ông không muốn ở lại dự lễ khai trương Nguyên’s vì không muốn trở lại thương trường, cũng như không muốn gặp gia đình Thảo My và những ký ức đau lòng. Bóng dáng lẻ loi của ông khi rời đi khiến anh cảm thấy xót xa. Hoàng Khôi Nguyên nói:
– Cháu và Khả Hân sẽ ghé thăm nhà chú!
Triệu Kiên quay lại mỉm cười rồi rời đi.
Ngay sau khi ông đi, Hải Minh từ chiếc xe gần đó tiến tới:
– Tại sao mày không để tao “xử” cái lão già đó? Đang muốn tao giải tỏa cơ đây!
Khôi Nguyên nhếch môi:
– Dừng lại đi, để lão ấy sống! Và cũng để Triệu Kiên giáo dạy lão ấy một bài học!
Hải Minh tức giận:
– Mẹ kiếp! Đã chuẩn bị một trận chiến địa bàn, ai ngờ…
Chu Thế Sơn vỗ vai Hải Minh:
– Đủ rồi, ngày mai chú đi cùng với anh, ngoài đường đầy tên trộm, tha hồ cho chú ra tay. Hội “Hiệp sĩ đường phố” của chúng ta không thiếu việc cho chú tham gia.
Lâu nay, vào buổi tối, Chu Thế Sơn đã mở lớp võ thuật một cách bí mật và tham gia hội “Hiệp sĩ đường phố”. Anh đã tiếp tục ước mơ của ông Chu Khải Tâm về việc bảo vệ sự bình an cho cộng đồng mà không cần phải gia nhập lực lượng an ninh nhân dân. Hôm nay, Hoàng Khôi Nguyên đã chuẩn bị sẵn các vệ sĩ và cũng đã đưa Hội “Hiệp sĩ đường phố” đến để hỗ trợ khi cần. Tuy nhiên, trước khi họ có thể hành động, ông Triệu Kiên đã đứng ra giúp đỡ.
Sau khi Thảo My rời đi, bà Thu Lan đến thăm nhà Khả Hân. Lần này bà đến khu chung cư bình dân và phát hiện căn hộ đó vốn thuộc sở hữu của chị em Khả Hân trước khi mua. Khi cánh cửa mở ra và nhìn thấy hình ảnh của mẹ Khả Hân, bà Thu Lan nổi tiếng:
– Diễm Lan! Tớ đã tìm thấy cậu rồi!
Bà Diễm Lan sửng sốt:
– Thu…Thu…Lan…phải không?
Đôi bạn đã xa nhau hai mươi năm mà gặp lại nhau và ôm nhau khóc. Diễm Lan và Thu Lan từng là đôi bạn thân thiết từ thuở nhỏ bên bờ sông Đuống. Mặc dù Thu Lan sống trong giàu có, còn Diễm Lan là mồ côi, nhưng tình bạn của họ đã lớn lên theo năm tháng. Khi Diễm Lan về quê cùng ông Khải Tâm, Thu Lan đang ở thành phố rèn luyện để thi vào trường múa. Khi quay lại, bà không gặp được Diễm Lan nữa. Bà là người duy nhất hiểu biết về câu chuyện của Diễm Lan và Khải Tâm, và luôn mong muốn cho họ hạnh phúc. Lời hứa “nếu có con trai con gái, nhất định sẽ kết tình thông gia” của họ trong quá khứ, có lẽ họ nghĩ không bao giờ thực hiện được, nhưng giờ họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Bà Thu Lan khóc nức nở trước bàn thờ ông Khải Tâm:
– Ông Khải Tâm, tớ đã sai, tớ đã làm hại Khả Hân rồi!
Bạch Diễm Lan không hiểu vì sao bạn mình, sau khi gặp lại sau nhiều năm, lại nói như vậy:
– Thu Lan, cậu đang nói gì thế?
Bà Thu Lan vẫn không ngừng khóc, trong giọng nói chứa đựng nhiều ân hận:
– Tớ là…mẹ của Khôi Nguyên!
– Choáng! – Chiếc cốc trên tay Gia Linh rơi xuống đất vỡ tan khi cô vừa đi ra và nghe câu nói đó:
– Bác…bác…là…mẹ…
Bà Thu Lan nhìn sang cô:
– Con là Gia Linh đúng không?
Gia Linh gật đầu:
– Dạ vâng, bác, chính bác đã gặp…
Cô dừng lại vì sợ nếu tiết lộ sẽ làm đau lòng mẹ. Cô đã hứa với chị Khả Hân sẽ giữ mọi bí mật về cuộc gặp gỡ với mẹ Khôi Nguyên nên cô không dám nói. Nhưng bà Thu Lan tinh ý nhận ra từ cách nói và ánh mắt của Gia Linh, nên bà gật đầu, và những giọt nước mắt tuôn trào:
– Diễm Lan, tớ đã sai. Tớ đã ngăn cản Khả Hân và Khôi Nguyên, thậm chí ép con bé phải rời xa Khôi Nguyên, thậm chí dọa dẫm gia đình. Vì gia đình chồng tớ cũng gặp khó khăn, nếu Khôi Nguyên không cưới con bé làm thư ký Thảo My, công ty có thể phá sản…
Bà Diễm Lan ngạc nhiên nhìn bạn:
– Có chuyện đó sao? Khả Hân nói con giỏi nên được đi du học sớm, mình không biết những gì con phải trải qua. Thương cho con tôi…
Hai người bạn già ôm nhau khóc, thì một giọng nói vang lên:
– Quá cảm động, quá xúc động…
Triệu Thảo My bước vào, bà Thu Lan ngước lên:
– Thảo My, sao con…
Thảo My tiến lại gần bà:
– Dì, dì nói chỉ có con mới xứng làm con dâu, sao giờ lại đến đây ôm ấp mẹ của Khôi Hân?
Bà Thu Lan nắm lấy tay Thảo My:
– Thảo My, Bạch Diễm Lan là người bạn thân nhất của dì. Dì không hề biết Khả Hân là con của bà ấy…
Bà Diễm Lan cũng tiến lại:
– Chào cô, chuyện của chúng tôi không liên quan đến mối quan hệ giữa Khôi Nguyên và cô hay con gái tôi. Chỉ là chúng tôi đang tâm sự với nhau sau hai mươi năm xa cách thôi.
Triệu Thảo My hét lên:
– Bà biết tôi là ai không mà dạy bảo tôi? Bây giờ chỉ có mình tôi giúp được Khôi Nguyên thôi, chỉ có Triệu Thảo My mới trở thành vợ của Hoàng Khôi Nguyên!
Bà Thu Lan ngạc nhiên:
– Thảo My, sao con nói với người lớn như vậy?
Thảo My chưa kịp trả lời thì một giọng nói vang lên:
– Bác gái, bây giờ bà mới biết cô ta hỗn sao? Cô con dâu hờ, con dâu hụt của bà còn làm ra những chuyện sốc đời nữa kia!
Hải Minh và Chu Thế Sơn bước vào với nụ cười bí hiểm trên môi. Thảo My nhếch môi:
– Lại định làm gì nữa không Hải Minh? Anh cứ kiếm chuyện cả ngày không chán à?
Hải Minh quay sang Chu Thế Sơn:
– Anh Thế Sơn, cho tôi mượn cái laptop đi, xem trên đó mới rõ, điện thoại xem không thấy gì.
Thảo My nhìn Hải Minh với vẻ hoài nghi, nhưng Thế Sơn đã mở laptop ra. Khi cái USB được cắm vào và trên màn hình hiện ra cảnh bể bơi ở Nha Trang, mặt Thảo My trắng bệch. Cô đã chi ra một khoản tiền lớn để đoạn camera đó bị xóa bỏ, nhưng không hiểu sao Hải Minh lại có nó. Toàn cảnh Thảo My hại Chu Khả Hân được camera phía sau nhà hàng ghi lại rõ ràng, khiến bà Thu Lan và Diễm Lan ngạc nhiên.
Trước khi họ kịp nói gì, Chu Thế Sơn lại mở một đoạn băng ghi hình về cảnh chiếc mô tô lao thẳng vào Khả Hân, nhưng được trưởng phòng kinh doanh kịp thời cứu và một tay săn ảnh đứng gần ghi lại những cảnh quý giá. Tất nhiên, hiệp sĩ đường phố đã phải dùng một số thủ đoạn nhỏ để lấy thông tin từ gã lái mô tô để tìm ra người thuê anh ta là Triệu Thảo My.
Sau khi gập lại laptop, Hải Minh nhìn Thảo My:
– Thế nào, Thảo My?
Thảo My tái mặt, chỉ vào mỗi người rồi nói lắp bắp:
– Các anh… các anh… bố tôi sẽ không để chuyện này qua!
Chu Thế Sơn và Hải Minh cười lớn:
– Cô sẽ gặp ông ấy ngay trong tù đấy! Triệu Kỷ vừa mới bị công an bắt xong!
Thảo My cười phá lên:
– Các anh điên à? Một người giỏi như bố tôi, có quan hệ như bố tôi, ai dám bắt?
Hải Minh lại tiếp tục mở đoạn băng ghi hình về cảnh ở tầng hầm để xe vừa xảy ra. Xem xong, Thảo My lảo đảo đứng không vững.
Bà Thu Lan nhìn cảnh đó vẻ run rẩy:
– Trời ơi, các anh định giết cả con trai tôi à?
Triệu Thảo My gào lên:
– Tất cả là do con bà, nếu ngoan ngoãn trao quyền cho bố tôi thì sao? Việc gì mà phải nắm chặt lấy cái công ty đó? Tôi có gì thua Chu Khả Hân chứ?
Bà Thu Lan tát mạnh vào mặt Thảo My:
– Nói xạo! Công ty đó là tâm huyết của ông nội Khôi Nguyên, được tập đoàn Hàn Quốc chọn làm chi nhánh lớn nhất, giữ gìn thì có gì sai? Tôi tưởng cô nết na hiền lành, không ngờ là con rắn độc! May mà cô chưa là con dâu tôi, nếu không cơ nghiệp này sẽ đi về đâu!
Bất ngờ, Thảo My lấy ra một con dao bấm từ túi, hướng thẳng về phía bà Thu Lan:
– Tất cả là do bà đẩy chúng tôi đến bước đường này, hôm nay nếu bố tôi bị bắt thì bà cũng phải chết!
Nói xong, cô như điên dại lao về phía mẹ của Khôi Nguyên. Ngay lập tức, Hải Minh lao tới và đá văng con dao trên tay Thảo My:
– Cô điên! Tao không thể nào để mày làm hại gia đình tao!
Ánh mắt của Thảo My đột nhiên trở nên ngơ ngác, cô vùng dậy và chạy ra khỏi nhà Khả Hân, hét lên:
– Không, không thể nào, bố tôi không bị bắt, không bị bắt…
Khi Thảo My đi, căn nhà im lặng. Tiếng khóc nức nở của bà Thu Lan vang lên:
– Hải Minh, Khôi Nguyên ở đâu?
Hải Minh lung túng:
– Dạ, Khôi Nguyên…
Bà Thu Lan quát lớn:
– Nói, cậu còn giấu tôi điều gì nữa không?
Hải Minh hít một hơi rồi nói:
– Khôi Nguyên ngày mai phải có mặt để khai trương công ty Nguyên’s, nhưng anh ta lo lắng nếu Triệu Kỷ bị bắt thì ảnh hưởng đến Khả Hân, nên vội bay sang Hàn Quốc tìm cô ấy!
Bà Thu Lan lập tức gọi điện cho con trai, nhưng không thể liên lạc được, máy bay đã cất cánh.
Sau khi đến Hàn Quốc, Hoàng Khôi Nguyên lục tung cả kí túc xá để tìm Khả Hân nhưng không thấy, sau đó ông gọi cho Minh Khang – đại diện của du học sinh để tìm kiếm thông tin về cô. Vì lời hứa với bà Thu Lan nên Minh Khang phải chối bỏ, khiến Khôi Nguyên gặp khó khăn. Cuối cùng, sau một thời gian truy vấn, Minh Khang buộc phải nói ra:
– Ôi trời, tôi xin lỗi mẹ con nhà cậu. Nếu bà Thu Lan trách tôi thì đó là lỗi của cậu đấy. Bà ấy là ai mà mẹ cậu lại bảo tôi giấu đi thông tin và cậu lại tìm ra được?
Hoàng Khôi Nguyên mỉm cười và vỗ vai Minh Khang:
– Rồi cậu sẽ biết!
Chập tối hôm đó, tuyết rơi phủ trắng ngoại ô Seoul. Những dấu chân của Hoàng Khôi Nguyên in sâu trên tuyết, nhưng trong lòng anh lại đầy hồi hộp, giống như khi anh gặp cô ở Bình Dương năm xưa, khiến anh lo sợ cô phát hiện mình. Anh nhẹ nhàng mở cánh cổng gỗ bằng chìa khóa mà Minh Khang đã đưa và gõ cửa. Anh biết Khả Hân đang ở nhà và cô chỉ nghĩ rằng chỉ có Minh Khang mới biết cô ở đây. Suốt thời gian qua, Khôi Nguyên đã bỏ lỡ nhiều cuộc gọi của mẹ vì chán ngấy khi nghĩ đến những lời than thở của bà. Lúc này, anh không muốn ai cản trở mình đến với cô nữa.
Nghe tiếng gõ cửa, Khả Hân đặt quyển sách xuống và đi ra mở cửa. Khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông luôn hiện diện trong giấc mơ của mình, cô bất ngờ mở to mắt. Nhưng sau đó chỉ trong một giây, cô vội vàng đóng cửa lại. Hoàng Khôi Nguyên cố gắng đưa một cánh tay vào:
– Khả Hân, mở cửa cho anh!
Khả Hân lưng tròng nước mắt:
– Anh về đi! Đừng tìm em! Xin anh đấy!
Cánh tay của Khôi Nguyên đã đỏ bởi lực đóng của Khả Hân, anh nhẹ nhàng kêu lên:
– Đau quá!
Lúc này cô mới nhận ra tay anh đang kẹt giữa cánh cửa và tường:
– Em đã bảo anh về nhà đi, để tay đó làm gì!
Khôi Nguyên ngay lập tức đẩy cửa và bước vào, ôm lấy cô:
– Em ở đâu, nhà ở đấy!
Lâu lắm rồi cô mới cảm thấy ấm áp trong vòng tay của Khôi Nguyên như vậy, lâu lắm rồi cô mới được ngửi mùi cơ thể của anh như thế này, nên trong khoảnh khắc đó, Khả Hân không kiềm chế được mình và để anh ôm mình như thế. Nhưng sau mấy giây, cô nhớ lại lý do tại sao mình ở đây, cô vội vàng đẩy anh ra:
– Không được, Khôi Nguyên, anh về đi, anh phải quên em đi!
Khôi Nguyên mặt ngơ ngác nhưng vẫn đưa máy cho Khả Hân. Khi bà Thu Lan lấy điện thoại, cô lên tiếng:
– Khôi Nguyên, con đã gặp Khả Hân chưa? Sao không nghe điện thoại của mẹ? Con bé đâu rồi?
Khôi Nguyên mặt ngơ ngác nhưng vẫn đưa máy cho Khả Hân. Vừa thấy cô, bà Thu Lan hai mắt đỏ hoe nói:
– Khả Hân, xin lỗi con, xin lỗi…mẹ sai rồi….Thảo My nó hại con bao nhiêu lần mà sao con cứ im lặng chịu đựng. Mẹ bảo con đi cũng cứ im mà đi, cái con bé này, sao lại hiền y chang mẹ mày thế hả?
Khả Hân ngơ ngác mãi, hết nhìn màn hình rồi lại nhìn Khôi Nguyên, một lúc sau mới lắp bắp:
– Dạ…cháu…cháu…
Bà Thu Lan khóc nức nở:
– Cháu cái gì, hai đứa về ngay đây làm đám cưới cho mẹ, ngay và luôn! Hoàng Khôi Nguyên, giờ con là họ gì mẹ không quan trọng nhưng con dâu của mẹ phải là Chu Khả Hân rõ chưa? Hai đứa về cưới xong, đẻ cháu cho hai bà già này ẵm bồng rồi muốn đi đâu thì đi!
Rồi bà kể cho Khôi Nguyên nghe mọi chuyện. Anh vừa nghe vừa tủm tỉm cười, còn Khả Hân ngồi kế bên lại xúc động lau nước mắt.
Bà vừa nói xong, Hải Minh vội cầm lấy điện thoại:
– Phu nhân ơi là phu nhân, chốt lại là bà sắp có dâu hiền, Khôi Nguyên sắp có vợ xinh, mỗi cái thân con đây đang còn đi tán gái nên bà cho con xin cái điện thoại ạ. Con và nó giao hẹn rồi, ai lấy vợ sau thì đứa ấy làm cờ hó, mà con muốn làm người thưa bà!
Cả Khả Hân và Khôi Nguyên đều bật cười. Hải Minh giơ nắm đấm trong điện thoại:
– Chưa vào lễ đường chưa ngã ngũ nhá! Tao đưa Gia Linh đi xem phim đã!
Rồi anh chàng trợ lý tắt phụt máy trước con mắt ngơ ngác của cặp trai tài gái sắc. Hoàng Khôi Nguyên vội bế thốc Khả Hân lên:
– Chu Khả Hân, giờ thì em hết đường trốn nhé!
Khả Hân nằm gọn trong lòng anh nói nhỏ:
– Tổng giám đốc định làm gì đấy?
Khôi Nguyên vừa cởi từng lớp áo trên người cô vừa nói:
– Anh là con ngoan, nghe lời mẹ, mẹ bảo chúng mình làm gì em quên rồi à?
Lần này cô không còn đẩy anh ra nữa, những câu chuyện vừa nghe khiến Khả Hân ngỡ ngàng và hạnh phúc. Đến cuối cùng, hạnh phúc cũng đến với những người xứng đáng.
Khi mọi rào cản trên hai cơ thể nóng rẫy đã bị vứt vung vãi xuống sàn nhà, Khôi Nguyên cúi xuống chạm môi cô. Mái tóc anh vẫn còn hơi ướt bởi tuyết lạnh, vài sợi rủ xuống vầng trán rộng thật quyến rũ mê người. Niềm nhớ mong khiến họ cảm thấy không nên bỏ lỡ bất kì một phút giây nào của nhau. Hoàng Khôi Nguyên vẫn thế, tỉ mỉ và tinh tế từng chút một trên từng tấc da thịt của cô. Chiếc lưỡi của anh thăm dò rồi tách nhẹ làn môi đỏ mọng, càn quét trong khoang miệng mang theo bao dư vị nhớ mong. Nụ hôn ấy có chút chiếm đoạt, có chút sở hữu, có chút day dứt… mọi thứ tạo nên một cảm xúc đặc biệt khiến Khả Hân lâng lâng, đầu óc mụ mị bị cuốn theo nụ hôn ấy. Cô quàng tay ôm ấy cổ anh mà hôn đáp trả. Khôi Nguyên dời bờ môi lên vành tai cô rồi trượt xuống xương quai xanh và dừng lại ở khe ngực. Anh cúi xuống mút mát đồi hoa đang vươn lên kiêu hãnh của cô, những ngón tay thon đẹp lại nhẹ nhàng xoa nắn, vân vê đồi hoa bên kia khiến Khả Hân không kìm nén được tiếng rên rỉ:
– Ưm…m…m….
Khôi Nguyên nhẹ nhàng trượt bàn tay không an phận của mình xuống eo cô rồi đặt ở đó. Bàn tay ngày càng nóng rẫy, cả người Khả Hân cũng nóng theo. Cô cong người lên đón nhận anh. Thế mà anh chàng kia của thong thả nhấm nháp hai nụ hoa hồng nhạt của cô như ai đó đang thưởng thức trà đạo.
Chiếc lưỡi thanh mát của anh lại trượt dài xuống vùng bụng của cô rồi dừng lại ở khu rừng ẩm ướt. Khả Hân uốn éo như con tôm rồi lại duỗi ra dưới sự trêu ghẹo của Khôi Nguyên. Anh đặt những dấu hôn lên khu rừng ấy rồi ngón tay trỏ thăm dò từng chút một khiến Khả Hân không thể chịu nổi:
– Kh…ôi..Ng..uyên…
Anh chàng tổng giám đốc ngẩng mặt nhìn cô:
– Anh đây!
Khả Hân uốn mình:
– Em…khó…chịu…
Hoàng Khôi Nguyên vẫn thăm dò phía dưới dù yết hầu đã lên xuống liên tục. Một lúc sau, giọng anh khàn đục:
– Còn dám trốn anh không?
Khả Hân lắc đầu nguầy nguậy, hai tay túm lấy tóc anh :
– Không, Khả Hân sẽ bên Khôi Nguyên suốt đời!
Lúc này, Khôi Nguyên mới hít một hơi sâu và tiến vào trong cô. Cảm giác trống rỗng của Khả Hân được lấp đầy, cô vòng tay ôm lấy eo anh mà phối hợp. Mỗi cú đâm sâu của nah, bao nhớ thương, bao xót xa của anh và cô như bị xóa nhòa. Cái cảm giác đớn đau bị xóa hết đi, sự cách ra diễn ra quá nhanh mà sự hội ngộ cũng đến quá bất ngờ khiến Khả Hân không thể tin rằng Khôi Nguyên đang ở trong cô là sự thật. Cô bám chặt lấy tấm lưng trần của anh, bấu thật chặt để tin rằng đây không phải là giấc mơ. Hoàng Khôi Nguyên đang ra vào trong cô, mạnh mẽ và bình yên. Ngoài kia tuyết vẫn rơi không ngừng, mùa đông Hàn Quốc năm nay lạnh hơn nhưng trong căn nhà này lại hừng hực lửa tình. Hai thân hình quấn lấy nhau sau hơn một tháng trời xa cách và sau bao đau thương, bao hi sinh. Hoàng Khôi Nguyên đang ở trong cô, những giọt mồ hôi trên trán anh đong đưa rồi lăn xuống ngực cô, những tiếng rên rỉ của cô bị anh nuốt lấy, sự hòa hợp của anh và cô thành tạo thành hình khối hợp nhất hằn in trên bức tường vàng nhạt không thể tách rời. Rồi anh chợt ra vào mạnh mẽ và gầm lên một tiếng, phóng dòng nước ấm vào cô, đưa cô lên đỉnh cao khoái lạc. Khôi Nguyên gục lên người cô, nói trong gấp gáp:
– Em còn bị phạt nữa!
Khả Hân bật cười:
– Người ta sang Hàn Quốc tìm anh mà!
Khôi Nguyên mỉm cười, cốc nhẹ trán cô:
– Dám trả treo với anh hả?
Rồi anh từ từ rút ra khỏi người cô và cũng như những lần trước, nhẹ nhàng lau sạch cho cô rồi nằm xuống ôm lấy Khả Hân:
– Từ giờ, không được đi đâu nữa nghe chưa?
Khả Hân rúc vào vòm ngực ấm:
– Hết đường trốn rồi!
Tình yêu đôi khi thật kì lạ. Có những cuộc tình dù cố níu kéo cũng là không thể vì đã hết duyên. Nhưng một khi đã gọi là tình yêu đích thực thì dù mọi cách trở, dù mọi cuộc trốn chạy, dù mọi sự đớn đau rồi cuối cùng cũng về bên nhau. Yêu không phải là tranh giành mà biết hi sinh, hạnh phúc không phải là chiếm đoạt thể xác mà là sự hòa hợp giữa tâm hồn và thể xác, khi đạt đến đỉnh cao của sự giao thoa ấy, ta sẽ hiểu thế nào là HẠNH PHÚC.! Chúc mọi người sẽ tìm được hạnh phúc đích thực cho mình và hãy tin rằng khi ta thật lòng yêu bằng trái tim sẽ được đáp lại bằng trái tim.