Qua mùa giông bão Chương 73 | Câu chuyện của Hoàng Khôi Nguyên

17/03/2024 Tác giả: Hà Phong 342

Tôi là Hoàng Khôi Nguyên, một người được sinh ra trong một gia đình giàu có và hạnh phúc, nhưng cuộc sống của tôi không hề êm đẹp như mọi người vẫn nghĩ. Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi vì bà phát hiện ra bố tôi nuôi nhân tình bên ngoài khi tôi còn bé. Dù vậy, bà quyết định giữ im lặng và giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp vì danh tiếng của gia đình. Tôi chỉ nhớ lại những tranh cãi giữa bố và mẹ khi tôi còn nhỏ, và nó để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí của tôi.

Mẹ tôi quyết định không sinh thêm em cho tôi, lo lắng về tính cách của bố. Vì vậy, tôi trở thành người thừa kế duy nhất của dòng họ Hoàng danh giá. Dù cuộc sống gia đình không còn yên bình như trước, nhưng ít cuộc cãi vã hơn. Mẹ tôi trở nên chuyên quyền hơn và chăm sóc bản thân nhiều hơn, thường xuyên tham gia các hoạt động với những người bạn giàu có khác và tin rằng phải luôn đẹp để giữ chồng.

Mặc dù mẹ vẫn yêu thương tôi, nhưng tình cảm đó khác biệt so với tình bạn của tôi với các bạn cùng trang lứa. Tôi thèm được sự chăm sóc, ôm của mẹ và những khoảnh khắc vui vẻ với bố mẹ, dù chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản. Mỗi sinh nhật, tôi được nhận nhiều quà và tiền, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn.

Tôi bắt đầu nói được khi tôi ba tuổi, nhưng những từ tôi nói cũng chỉ đơn giản. Người ta nói về tôi như là một đứa trẻ tự kỉ và ngơ ngác, và lo lắng rằng tôi sẽ không thành công trong cuộc sống. Những lời này làm tôi nghĩ suy và cảm thấy cô đơn. Tôi muốn làm cho cuộc sống của mình có ý nghĩa, và quyết tâm giữ vững cơ nghiệp của gia đình.

Một ngày nọ, tôi gặp Hải Minh, một cậu bạn cùng tuổi, và tôi cảm thấy thân thiết với cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hải Minh đã giúp tôi thích nghi với cuộc sống và trở nên vui vẻ hơn. Tôi rất biết ơn cậu ấy và xem cậu ấy như người bạn đặc biệt nhất của mình.

Trong một lễ hội tại Gia Lai, tôi đã gặp em vào một đêm ma mị. Em, một cô bé mới chín tuổi, mang vẻ đẹp thanh khiết và dễ thương của một bông lan rừng. Tôi và Hải Minh được phép đi cùng bố tham gia lễ hội ở Tây Nguyên cùng nhóm bạn thân của bố. Lần đó, tôi để ý thấy em mặc chiếc váy màu tím nhạt rất dễ thương đi cùng một cô gái và một chàng trai, chắc là anh chị em của em. Tuy nhiên, tôi cảm thấy ba người trẻ đều trốn ra lễ hội để xem từ xa và không bị phát hiện. Khi bố em phát hiện và quát ba người, em vẫn cười.

Khi em bỏ chạy và va vào tôi và Hải Minh, trái tim tôi lúc đó bỗng thấy những nhịp đập lạ lùng, khi bắt gặp ánh mắt trong veo của em giữa ánh đuốc bập bùng. Em xin lỗi và hỏi tôi về vết dính trên mặt. Khi tôi hỏi tên em, em tự giới thiệu là Chu Khả Hân và nói rằng em đang trốn ra lễ hội. Trước khi tôi kịp nói tên của mình, em đã vội chạy vào dòng người.

Mặc dù gặp em chỉ là một cuộc gặp thoáng qua, nhưng nụ cười của em vẫn cứ mãi theo tôi. Dù tôi cố gắng tập trung vào học tập và công việc, nhưng nhớ về em vẫn luôn làm tôi cảm thấy hạnh phúc.

Sau khi tốt nghiệp Đại học RMIT, tôi quyết định du học Hàn Quốc thêm hai năm. Trước khi đi, tôi và Hải Minh có một chuyến đi khảo sát ở Bình Dương. Trong một đêm trước khi trở về Hà Nội, tôi nhìn thấy em. Dù em đã lớn và xinh đẹp hơn, nhưng ánh mắt trong veo ấy vẫn giữ nguyên. Tuy nhiên, lúc đó em đang bị một nhóm côn đồ đuổi bắt. Tôi muốn lao vào giúp đỡ em, nhưng một chàng trai đã kịp cứu em. Tôi biết họ quen nhau và ánh mắt của chàng trai nhìn em đầy si mê khiến tôi cảm thấy lo lắng.

Tôi quyết định ở lại Bình Dương và điều tra về người đàn ông đó. Tôi phát hiện ra rằng anh ta là quản đốc nơi em làm việc, nhưng lại là một người không đáng tin cậy. Từ đó, tôi thường xuyên để một đóa hoa hồng vào giỏ xe của em và rời đi mà không để lại dấu vết.

Tôi lo lắng về em, nhưng không biết làm thế nào để cảnh báo em về nguy hiểm. Em vẫn quá ngây thơ và dại khờ.

Tôi cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy em kết hôn với Hải Đăng. Em mặc chiếc váy cưới đẹp, nụ cười hạnh phúc trên môi em khiến tôi cảm thấy rơi vào tuyệt vọng. Tôi đã không dám nói ra tình cảm của mình, và giờ đây tôi nhận ra việc mạnh mẽ nói ra những điều mình nghĩ là quan trọng như thế nào. Nhìn thấy em cười hạnh phúc nhưng trong lòng tôi đầy đau buồn vì tôi biết em bước vào một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, không có tương lai. Tôi mong em sẽ được hạnh phúc, nhưng lại phải đối mặt với sự thật là em đã chọn một người đàn ông không xứng đáng. Tôi cảm thấy như mình nợ em hạnh phúc.

Để xoa dịu nỗi đau, tôi sang Hàn Quốc du học, hy vọng rằng hai năm đó sẽ làm tan biến nỗi đau. Nhưng ông Tơ bà Nguyệt đã khiến tôi gặp lại em. Khi tôi trở về Hà Nội, tôi có tất cả mọi thứ, nhưng chỉ thiếu mỗi em. Gặp lại em trong quán trà, tôi muốn ôm em vì hạnh phúc, nhưng em đã quên tôi là ai…

Tôi cảm thấy vui mừng khi biết em đã li dị, nhưng cũng đau lòng vì nỗi đau của em. Tôi cảm thấy như ông Trời đã cho tôi một cơ hội mới, và lần này, tôi quyết không để lỡ. Khi em và Gia Linh đến công ty phỏng vấn, tôi cố tránh gặp em để không gây ra sự hiểu lầm. Những ngày đầu, tôi đã nghĩ ra mọi cách để gặp gỡ em, nhưng tôi cũng phải đối mặt với sự ngăn cản từ mẹ tôi và mưu đồ của Thảo My.

Chuyến đi Nha Trang hầu như khiến em mất mạng, nhưng cũng là dịp để chúng tôi gần gũi hơn. Tôi dám nói ra tình cảm của mình, và chúng tôi đã xác định được tình yêu của chúng tôi. Nhưng rồi, mọi thứ trở nên phức tạp khi tai họa ập đến, và cuối cùng, Hà Nội không còn là nơi có em nữa.

Đó là giây phút tôi cảm thấy trống rỗng và hoang mang. Tôi thấy có lỗi với bố em, với em và với chính bản thân mình. Tôi thấy bất lực vì không bảo vệ được em. Giá mà tôi chỉ là người bình thường để em không phải chịu khổ, giá mà tôi về sớm hơn….Sau khi đòi ra khỏi cái dòng họ danh giá đó, tôi thấy nhẹ nhõm. Tôi đã không đợi tới ngày khai trương công ty của mình vì sợ em bị vây cánh của Triệu Kỷ hãm hại nên ngay lập tức bay sang Hàn Quốc tìm em.
Trời lại thương chúng tôi nên may mắn để mẹ tôi là bạn thân thuở bé của mẹ em, để mẹ tôi nhận ra bộ mặt thật của họ Triệu, để tôi và em dễ dàng tìm được nhau. Trời thương chúng tôi nên lại để tôi được giang rộng vòng tay ôm Chu Khả Hân vào lòng mà chở che vỗ về, mà trầm luân cùng em trong miên man nỗi nhớ. Trời thương chúng tôi nên để tôi giữ được nụ cười trong trẻo trên môi em. Nếu cho tôi được chọn một con đường, tôi sẽ chọn con đường có em đang đứng….
Ngày cưới của chúng tôi, người dắt tay em vào lễ đường không phải bố vợ tôi mà là anh Thế Sơn. Anh ấy đặt tay em vào tay tôi và nói:
– Hoàng Khôi Nguyên, anh giao cô em gái này cho em, hãy đem hạnh phúc đến cho Khả Hân nhé!
Tôi gật đầu mà sống mũi cay cay:
– Chắc chắn rồi anh vợ!
Đám cưới chúng tôi được tổ chức trên một bãi biển ở Nha Trang vào buổi tối. Nhìn lên bầu trời đêm hôm ấy, có một ngôi sao sáng nhất đang mỉm cười với chúng tôi. Tôi biết, đó là Chu Khải Tâm – người đàn ông vĩ đại, là bố vợ tôi. Giây phút cuối cùng của cuộc đời ông, tôi không có mặt. Nhưng tôi biết, ông luôn dõi theo mọi bước đường chúng tôi đi, luôn ở bên cạnh chúng tôi trong những giờ phút trọng đại cũng như đời thường nhất bởi vì đơn giản ông là người đàn ông của gia đình. Tôi biết ơn ông vì ông là bố của vợ tôi, là ông ngoại của các con tôi. Tôi biết ơn ông vì ông đã dạy cho tôi biết cách sống, cách hi sinh để có hạnh phúc. ĐEM LẠI HẠNH PHÚC CHO NGƯỜI KHÁC CŨNG LÀ CÁCH MANG LẠI HẠNH PHÚC CHO CHÍNH MÌNH. Bố vợ, cảm ơn bố…

Hoàng Khôi Nguyên – Chu Khả Hân(4 – 9 – 2020)

Bài viết liên quan