Qua mùa giông bão Chương 8 | Sự thay đổi bất ngờ

17/03/2024 Tác giả: Hà Phong 353

Chu Kim Chi nhìn mẹ với ánh mắt ngạc nhiên:

– Mẹ đang nói gì vậy? Rời khỏi cuộc sống này là ý gì ạ?

Bà Lê Thi đặt ngón tay lên miệng, biểu hiện dấu im lặng và nhấn nhỏ giọng:

– Hãy giữ im lặng và đi học như bình thường. Mẹ sẽ sắp xếp đồ đạc, tối nay chúng ta sẽ rời đi đây!

Kim Chi nhìn mẹ một cách cẩn thận:

– Nhưng… anh… Thế Sơn…

Bà Lê Thi đẩy Kim Chi ra cửa để kịp giờ đi học, vừa làm vừa nói:

– Mẹ sẽ lo hết! Con không cần phải lo!

Kim Chi lên xe và đi đến trường. Bà Lê Thi quay lại nhà, chuẩn bị thức ăn cho Thế Sơn và dọn dẹp một số đồ cần thiết. Điện thoại rung lên, bà mỉm cười và nhấn nút nghe:

– Em đây!

Bên kia dây, giọng nam vang lên:

– Mẹ con em đã chuẩn bị xong chưa?

Bà Lê Thi nói nhỏ:

– Em chỉ còn một ít việc cần làm. Em và Kim Chi không có gì quý giá cả, chỉ còn lại cái thân này…

Giọng cười dâm ô của người đàn ông vang lên:

– Anh cần có cái thân ấy. Còn những thứ khác anh không quan tâm đâu em yêu!

Bà Lê Thi nói một cách nũng nịu:

– Minh Vương! Không ngờ cuối cùng, em cũng tìm được một nơi trú ngụ cho mình. Anh đã bỏ lại cô ta rồi phải không?

Ông Minh Vương im lặng một chút rồi nói:

– Em yên tâm! Tối nay lúc mười một giờ, anh sẽ đón em và mẹ con em. Anh sẽ gửi địa chỉ cho em. À, thằng con tật nguyền của em thì…

Bà Lê Thi nói nhỏ:

– Dạ, tất nhiên em không thể đòi hỏi thêm bất cứ điều gì từ anh, chỉ cần mình em và Kim Chi là đủ rồi ạ!

Ông Minh Vương cười:

– Nếu em muốn thì mang theo Thế Sơn cũng được, nhưng anh sợ em không thể chăm sóc được. Anh rất bận rộn với công việc nên không thể…

Bà Lê Thi gật đầu:

– Em hiểu rồi anh. Chỉ mình em và Kim Chi thôi. Em cũng đã quá mệt mỏi với việc chăm sóc Thế Sơn. Cứ coi như đây là kết thúc của cuộc tình giữa em và Khải Tâm. Ông ta nuôi một đứa, em nuôi một đứa. Ông ta là bố của Thế Sơn, và lại có công việc, vậy thì để ông ta lo cho đứa bé!

Cuộc điện thoại kết thúc, bà Lê Thi dọn dẹp mọi thứ gọn gàng và đi chợ nấu ăn như mọi ngày, không để ý đến đứa con nằm trên tấm phản, với hai dòng nước mắt lăn trên gối mà không biết từ khi nào.

Tối hôm đó, bà Lê Thi nói với ông Khải Tâm:

– Hôm nay trời nắng nóng, ông và Diễm Lan đã làm việc tăng ca mệt mỏi rồi, để tôi chăm sóc Thế Sơn thêm một lúc nữa. Đêm đến tôi sẽ gọi ông, hãy dành thời gian nghỉ ngơi đi!

Ông Khải Tâm nhìn bà một cách ngạc nhiên. Từ khi Thế Sơn bị tai nạn, chưa bao giờ bà ấy tự nguyện như vậy. Dù không phải ông thiên vị nhưng mọi người đều nhận ra tình yêu và sự chăm sóc của Diễm Lan đối với Thế Sơn hơn cả mẹ ruột của nó. Mỗi khi đến lượt bà Lê Thi hay bà Diễm Lan chăm sóc Thế Sơn để đi ngủ, bà ấy luôn hồi hộp mong đợi. Vậy mà hôm nay, bà ấy lại nói như vậy, thật là lạ! Nhưng sau đó ông nghĩ, bà ấy là mẹ ruột của Thế Sơn, liệu có thể gây ra bất cứ vấn đề gì với con của mình không? Nghĩ vậy, ông Khải Tâm cảm thấy yên tâm và đi nằm mà không để ý rằng Thế Sơn đang cố gắng mở miệng và lắc đầu như thể hiện điều gì đó…

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, ông Khải Tâm không mất lâu để chìm vào giấc ngủ sâu. Bà Diễm Lan cũng khuyến khích hai đứa con học xong rồi đi nghỉ sớm, chờ đến lượt để thay phiên chăm sóc Thế Sơn.

Khoảng mười một giờ đêm, điện thoại của bà Lê Thi nhận được một tin nhắn:

– Tôi đã đến, hãy ra đi cùng con!

Bà Lê Thi lau qua khuôn mặt của Thế Sơn và nói:

– Con hãy ở với bố và làm người ngoan nhé, khi nào mẹ có đủ tiền, mẹ sẽ đưa con đi. Hiện tại, mẹ không thể làm được điều đó!

Thế Sơn thường đi ngủ sớm, nhưng hôm nay, có vẻ như cậu hiểu biết về những gì sắp xảy ra, nên không thể ngủ. Khi nghe mẹ nói, hai hàng nước mắt của Thế Sơn rơi xuống, ướt đẫm gối rồi khô ngay. Nhưng sau đó, nước mắt tiếp tục rơi, làm ướt gối một lần nữa. Có gì đau đớn hơn khi bị chính người mẹ ruột bỏ lại trong hoàn cảnh tàn tật, không thể ôm lấy cả hai mẹ và em gái.

Trước đây, Thế Sơn đã từng đọc nhiều bài báo về những bà mẹ bỏ con từ trong bụng hoặc sinh ra rồi bỏ lại ở bệnh viện, chùa chiền… Khi đó, cậu thấy thương cho những em bé không biết gì về cuộc sống mà phải chịu nỗi đau đớn ấy. Cậu cảm thấy may mắn vì được ở bên cạnh cả bố mẹ và cô em gái. Cậu không bao giờ trách bố vì đã đưa dì Diễm Lan về, vì cậu hiểu bố yêu dì ấy, dì ấy là người tốt, yêu thương anh em cậu dù mẹ không ưa dì ấy chút nào. Thế Sơn ít nói nhưng hiểu rõ về trách nhiệm với mẹ và tình yêu với hai đứa em mà bố không đưa dì và hai em đi xa. Và có thể có lẽ còn vì một lý do khác nữa…

Nhưng giờ đây, khi cậu đã trải qua đủ mười bảy năm cuộc đời, đủ hiểu biết để nhận ra cái thiện và cái ác, cậu lại bị chính người mẹ ruột và em gái bỏ lại. Khi còn không bị tai nạn, Thế Sơn là người chăm sóc Kim Chi như thế nào thì bây giờ, cô em gái không thể làm một thìa cháo cho cậu, và người mẹ mỗi lần lau chùi hay cho ăn cho con trai, đều tỏ ra khó khăn và cảm thấy khổ sở. Nhưng người được coi là vợ hai của bố lại chăm sóc cậu một cách tỉ mỉ từng li từng tí. Bây giờ, hai người ấy đã đủ lòng tàn nhẫn để bỏ lại một người tàn tật như cậu, liệu tình yêu của họ đâu?

Có nỗi đau nào lớn hơn khi từ một học sinh lớp mười hai năng động, bây giờ cậu trở nên ngơ ngác như một đứa trẻ chưa biết nói, lại bị chính người mẹ ruột bỏ lại cho bố và dì để đi theo người đàn ông khác? Dù đó là lí do gì, là khó khăn gì, nhưng cậu không thể chấp nhận được.

Thế Sơn muốn tỉnh dậy, nắm tay mẹ, hồi bé, mỗi khi cậu không ngoan, mẹ chỉ cần dọa sẽ đi đi là cậu liền níu chặt tay mẹ, miệng thút thít mấy câu thì mẹ sẽ ôm cậu vào lòng ngay. Nhưng hôm nay, cậu không sai, chỉ vì chiếc xe đâm vào cậu thôi mà. Tại sao mẹ lại bỏ đi??? Bao nhiêu lời than vãn không thể thốt ra, cậu đành phải nuốt chửng vào trong. Thế Sơn cứ nằm im như thế, trân trọng nhìn mẹ và em gái gấp gáp gói túi du lịch, lặng lẽ rời khỏi phòng trọ.

Khi Chu Kim Chi và bà Lê Thi đến điểm hẹn, họ bất ngờ nhìn thấy ông Minh Vương:

– Chú Minh Vương? Chú đưa mẹ con đi đâu vậy?

Ông Minh Vương nhìn cô, ánh mắt phức tạp lóe lên vài tia rồi cười:

– Ừ, không có gì đâu con!

Kim Chi quay sang mẹ với vẻ bất ngờ:

– Mẹ, chú ấy đưa chúng ta đi đâu vậy ạ? Chú ấy đã có vợ con rồi. Mẹ không có ý định sống chung như dì Diễm Lan chứ?

Bà Lê Thi cười:

– Con ơi, tại sao chúng ta phải tự làm phiền mình như thế? Chú ấy đã ly hôn rồi, chỉ có ba chúng ta sống thôi con ạ. Lên xe đi!

Kim Chi tần ngần bước lên chiếc xe hơi bốn chỗ. Ông Minh Vương nở một nụ cười bí hiểm rồi lên ngồi bên cạnh bà Lê Thi. Chiếc xe lao vút vào màn đêm yên tĩnh.

Khoảng mười hai giờ đêm, ông Khải Tâm tỉnh dậy. Thấy nhà im lìm, ông nghĩ rằng bà Lê Thi đã đi ngủ sau khi Thế Sơn đã nghỉ ngơi. Ông nhẹ nhàng đi sang vách ngăn nơi Thế Sơn nằm, nhưng không thấy bà Lê Thi đâu. Ông chưa bao giờ ngủ gần cửa ra vào vì muốn thay phiên chăm sóc Thế Sơn, nhưng lần này ông không thấy mẹ con ở đó. Phòng trọ không quá rộng, sao không thấy hai mẹ con đâu? Ông đã chia ra hai gian trước đây, nhưng giờ đây ông đã xin phép chủ trọ để chia thành ba gian nhỏ để Thế Sơn có không gian riêng, dù chỉ đủ cho một tấm phản mỏng.

Nhìn thấy con, ông Khải Tâm nhăn mày khi thấy mắt con vẫn mở, gối ướt đẫm. Ông hỏi nhỏ:

– Sao con vẫn chưa ngủ? Mẹ đâu?

Thế Sơn lắc đầu nhìn về phía cửa, hai dòng nước mắt lại tuôn trào. Cảm giác không lành mạnh, ông Khải Tâm vội đi vào gian bên kia, nơi có chiếc tủ nhỏ đựng quần áo và giấy tờ quan trọng. Mở cánh cửa tủ, ông thấy ngăn quần áo của bà Lê Thi chỉ còn vài bộ đồ cũ, sách giáo khoa và đồ dùng học tập của Kim Chi cũng không còn. Lo lắng, ông nhanh chóng tìm chìa khóa mở chiếc hộp nhỏ để tiền tiết kiệm phía sau tủ, nhưng hỡi ôi, nắp hộp đã mở ra và toàn bộ số tiền tiết kiệm mà ông đã dành dụm cho gia đình đã không còn. Hai tay ông Khải Tâm buông thõng xuống như bị gãy..

Bài viết liên quan