Qua mùa giông bão Chương 9 | Chuyện mất tiền bạc

17/03/2024 Tác giả: Hà Phong 212

Ông Khải Tâm đấm mạnh vào tường, tiếng cảnh tỉnh của ông xuyên qua đêm tĩnh lặng, đủ để bà Diễm Lan giật mình tỉnh giấc. Bà vội vã bước sang phòng kế bên, âm thanh đầy lo lắng:

– Khải Tâm, đã muộn rồi mà anh nói to vậy, có chuyện gì vậy ạ?

Ông Khải Tâm nói nhẹ:

– Bà ta và Kim Chi đã đi, mang theo toàn bộ tiền bạc!

Bà Diễm Lan há hốc miệng:

– Chị Lê Thi đi đâu vào giờ khuya này? Có thể có người bắt chị ấy đi không anh?

Ông Khải Tâm cười nhạt:

– Diễm Lan à, em quá ngây thơ, khi mà anh cũng bị cô ta lừa, liệu có ai bắt được cô ta không?

Bà Diễm Lan nhìn ông với ánh mắt khó hiểu:

– Anh nói gì vậy?

Ông Khải Tâm ngồi xuống sàn nhà, lời nói khẽ khàng:

– Em nghĩ ai có thể bắt được Lê Thi? Có ai dành thời gian để chờ đợi một người, xếp quần áo, sách vở và lấy đi toàn bộ tiền bạc không? Rõ ràng cô ta đã chuẩn bị từ trước, chỉ để dễ dàng hành động thôi!

Những ký ức của hai mươi năm trước dần hiện lên trong tâm trí ông. Ông đã cố gắng giấu kín những ký ức đó trong lòng, nhưng giờ đây ông muốn chia sẻ cùng người mà ông yêu quý hơn cả bản thân mình…

***

Vào ngày ấy, Khải Tâm là một chàng trai hiền lành, phong độ và chăm chỉ. Với thành tích học tập ưu tú, Khải Tâm nuôi mộng lớn và hoài bão. Ông ấp ủ ước mơ trở thành một chiến sĩ công an để góp phần mang lại an ninh cho cộng đồng. Khải Tâm đầy hy vọng khi đăng ký dự thi vào trường Sỹ quan An ninh, ngôi trường mà sau này trở thành Học viện An ninh nhân dân.

Nhưng trong cuộc đời, không ai có thể biết trước được mọi điều. Khi mọi thứ dường như ổn định, một bi kịch xảy ra. Hồ sơ của ông bỗng nhiên bị bôi nhọ với một tội danh mà ông và gia đình không hề biết gì – một đơn tố cáo về việc Chu Khải Tâm đã ăn trộm, trong khi ông chưa bao giờ làm điều đó. Không có cách nào để thanh minh, vì gia đình không biết gì về sự việc và người tố cáo là một người hoàn toàn xa lạ. Người đó cung cấp bằng chứng rằng Khải Tâm đã đến quán tạp hóa của họ và ăn trộm một số tiền, với một bức hình chụp ông trong quán tạp hóa làm bằng chứng. Dù thực tế là Khải Tâm chỉ đến quán để mua hàng và không hề ăn trộm, người này vẫn kêu ca rằng ông ấy đã làm như vậy.

Hồ sơ thi vào các trường An ninh phải được giữ “sạch sẽ”, do đó, Chu Khải Tâm không chỉ mất cơ hội vào ngôi trường mơ ước mà sự việc lùm xùm còn khiến cậu mất luôn cơ hội tham dự kỳ thi Đại học. Khi mọi việc được làm sáng tỏ, mọi cơ hội đã thoáng qua khỏi tầm tay của cậu. Người đã giúp Khải Tâm minh oan không ai khác ngoài bố của Trương Lê Thi. Ông ta về từ công tác và đến cơ quan công an, đưa ra bằng chứng rằng chính ông ta đã đưa Chu Khải Tâm đến quán tạp hóa để mua đồ cá nhân phục vụ cho công việc. Bố của Lê Thi giải thích:

– Vì Khải Tâm và Lê Thi là bạn bè thân thiết của tôi. Không che đậy trước các đồng chí, tôi chỉ có một cô con gái và gia đình chúng tôi đã hứa hôn từ nhỏ. Do đó, tôi thường nhờ Khải Tâm một số việc nhỏ. Và vào tối hôm đó, khi tôi đưa cậu bé đến quán và đứng ngoài chờ, tôi xin lấy danh dự ra để đảm bảo rằng Khải Tâm không hề ăn trộm. Bức ảnh không chứng minh được gì, không hiểu sao lại kéo dài vụ việc khiến cậu bé lỡ kỳ thi! Và điều đặc biệt là ngay ngày hôm sau, chủ quán đã đến cơ quan công an rút đơn và công khai xin lỗi Chu Khải Tâm:

– Hôm qua, vợ tôi nhớ ra rằng số tiền ấy được đưa cho cậu bé để đóng tiền học thêm nhưng quên ghi vào sổ. Tôi thành thật xin lỗi gia đình cậu và sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Thật ra, trong niềm vui sướng khi giải oan, gia đình Khải Tâm không bận tâm về việc tại sao chủ quán tạp hóa lại có bức ảnh chụp ông trong số nhiều khách hàng khác, hoặc tại sao bố của Lê Thi lại giải quyết mọi việc một cách nhanh chóng như vậy, hoặc tại sao ông ta lại nhận mua đồ cho Chu Khải Tâm trong khi cậu ta chỉ mua đồ cho bản thân mình. Và tại sao chủ quán lại đến xin lỗi cùng lúc với bố của Lê Thi? Gia đình Khải Tâm chỉ vui mừng vì bố mẹ có một người bạn tốt giúp giải oan cho con trai, rửa sạch vết nhơ “ăn trộm”. Dĩ nhiên, chủ quán chỉ bị xử phạt nhẹ và sau đó, mọi chuyện được lãng quên. Chỉ có Chu Khải Tâm cảm thấy tiếc nuối vì cơ hội thực hiện ước mơ bị lỡ, và anh quyết tâm sẽ tham dự kỳ thi vào năm sau.

Trong thời gian bị vu oan, Lê Thi là người đứng bên cạnh an ủi Khải Tâm. Dù làm say đắm bao cô gái, nhưng Khải Tâm chưa từng trải qua cảm giác yêu đương với bất kỳ ai, kể cả với cô bạn Lê Thi luôn liếc nhìn anh với ánh mắt đắm đuối. Nhưng việc Khải Tâm cưới Lê Thi không phải vì lời hứa hôn từ hai gia đình khi cả hai còn trẻ, vì ông coi đó là chuyện trẻ con, cũng không phải vì tình yêu hay lòng biết ơn, mà vì một người ông rất kính trọng – bố. Người đàn ông đó không ép buộc con trai mình, chỉ đơn giản nói:

– Khải Tâm, con đã có người yêu chưa?

Khải Tâm trả lời nhẹ nhàng:

– Chưa bố ạ. Con muốn xây dựng sự nghiệp đã, nhưng bố hỏi vậy đột nhiên là sao ạ?

Bố Khải Tâm bồi hồi mấy tiếng. Dù đã cố che giấu, nhưng Khải Tâm vẫn cảm nhận được tiếng hát trong lòng bố.

Cậu vỗ nhẹ lưng bố, lo lắng:

– Bố ổn chứ?

Bố của Khải Tâm dứt khẽ một tiếng ho, giọng khàn khàn:

– Bố già rồi, không biết còn đi cùng con được bao lâu nữa. Sự việc vừa rồi cũng nhờ gia đình của Lê Thi. Bố thấy cô bé đó xinh xắn, đảm đang, nếu con chưa để ý đến ai, có thể tìm hiểu không?

Khải Tâm trả lời ôn tồn:

– Bố ạ, có ơn thì trả ơn, sao con có thể lấy người mình không yêu? Nếu cô ấy cũng không có tình cảm với con, chẳng phải là bi kịch sao?

Bố của cậu lại họ một tràng dài và nói:

– Ngày trước bố lấy mẹ con cũng nhờ mai mối. Kết quả cuối cùng là vẫn đi cùng nhau đến trọn kiếp người, không một lần cãi vã. Vả lại, có lần con bé nói rằng nó rất thương con. Bố không ép con, chỉ là….

Câu nói bị ngắt quãng ở đó vì bố của Khải Tâm ho rũ rượi rồi phun ra một ngụm rượu nhỏ. Khải Tâm hốt hoảng đỡ ông ngồi xuống:

– Bố.

Người đàn ông ngước đôi mắt mờ đục nhìn cậu con trai ngoan ngoãn:

– Bác sĩ nói…bố không được bao lâu nữa. Bệnh sưng phổi này…sức bố không trụ nổi nữa. Bố chỉ muốn nhìn thấy con hạnh phúc. Bố từng này tuổi rồi mà chưa làm được gì cho con, đáng lẽ giờ con đã có thể trở thành sinh viên của ngôi trường mà con mơ ước, không ngờ đời quá éo le..

Khải Tâm động lòng:

– Bố! Bố đã vì con mà vất vả cả đời rồi.

Chuyện vừa qua là ngoài ý muốn thôi. Bố đừng suy nghĩ nhiều, để con tính ạ!

Nói để tính nhưng chính cậu cũng chưa biết sẽ làm thế nào cả. Cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác yêu đương nhung nhớ thì làm sao mà lấy vợ được? Nếu Lê Thi có yêu cậu đi chăng nữa thì liệu cậu có đem lại hạnh phúc cho cô ấy khi không có lòng yêu?

Chiều hôm đó, ông đi bộ loanh quanh, lòng ngổn ngang suy nghĩ về những điều bố nói ban sáng. Ngồi trên bãi cỏ xanh ven dòng sông, ông lặng ngắm con sông quê hương lững lờ trôi và ước rằng cuộc sống có thể êm đềm như thế. Một con nhái xanh nhảy nhót trên cỏ, phóng một cái rồi nhắm mắt nhìn chung quanh.
Chợt nghĩ, đến một con nhái nhỏ còn phải cẩn thận quan sát xung quanh, thế mà con người sao lại không?

Đang mông lung suy nghĩ, Khải Tâm giật mình bởi tiếng nói từ phía sau:

– Anh Khải Tâm!

Cậu ngoảnh lại, Lê Thi đứng đó từ lâu. Cô ngồi xuống bên cạnh:

– Sao anh lại ngồi đây? Mọi chuyện ổn rồi mà. Hôm trước em qua nhà thấy bác trai bị ốm, bác đỡ chưa anh?

Khải Tâm gật đầu:

– Bệnh phổi của bố tôi sáng nắng chiều mưa vậy đó. Cảm ơn em đã hỏi thăm!

Lê Thi cười:

– Hai bác xem em như con cái trong nhà mà! Anh vẫn buồn chuyện kia sao, năm sau thi lại lo gì anh! Hay là anh có ý định gì mới ạ?

Khải Tâm lắc đầu:

– Tôi có ý định gì đâu!

Mặt Lê Thi tỏ rõ sự thất vọng. Cô rụt rè:

– Anh Khải Tâm… định… bao giờ… lấy vợ?

Anh cười nhạt:

– Tôi chưa có gì trong tay, ai lấy?

Lê Thi vội nói:

– Đó là anh không biết, bao cô say đắm anh..

Khải Tâm nhớ đến lời của bố từ sáng sớm. Không biết nghĩ gì nữa, anh quyết định kể cho Lê Thi nghe:

– Bố không ép tôi, và chẳng ai có thể ép tôi. Chúng ta không có tình yêu, không có tình cảm, và không thể xây dựng hạnh phúc từ một mối quan hệ như vậy. Trong quá khứ, không có tình yêu cũng có nghĩa là chịu đựng lẫn nhau, nhưng bây giờ thì không thể. Tôi không thể mang lại hạnh phúc cho em, vậy nên không nên ép buộc em!

Lê Thi thở dài một cái rồi nói:

– Không ai ép em cả, nếu anh muốn như vậy, thì có lẽ…

Khải Tâm lắc đầu:

– Tôi không muốn làm đau lòng người khác, tôi chưa sẵn lòng yêu và lập gia đình ở tuổi này!

Lê Thi quyết đoán:

– Nếu đó là mong muốn của anh, em sẽ chấp nhận. Nhưng nếu anh không có tình cảm, chúng ta có thể làm theo ý bác trai. Chúng ta cưới nhau, và sau một thời gian, nếu không có cảm xúc, em sẽ tìm cách để giải quyết. Em có thể đi học hoặc làm việc ở một nơi mà không ai biết đến em. Anh hãy yên tâm, để cho bác trai hạnh phúc.

Khải Tâm lại cười:

– Như vậy liệu em có phải chịu sự cảm nặng của một người vợ không?

Lê Thi vẫn kiên quyết:

– Nếu sau một thời gian, chúng ta không có tình cảm, em hứa sẽ tìm cách. Em sẽ tự đi tìm lối thoát. Anh hãy tin tưởng, để cho bác trai cảm thấy hạnh phúc.

Khải Tâm thực sự cảm động trước sự hy sinh đó, nhưng không phải là bị rung động, mà là xúc động thực sự. Và đây là quyết định sai lầm, mở đầu cho chuỗi bi kịch của cuộc đời ông, bắt đầu từ một âm mưu lớn của người phụ nữ đầy toan tính – Lê Thi…

Bài viết liên quan