Sát chồng chương 18 | Mất cháu nội

16/11/2023 Tác giả: Hà Phong 625

Cả nhà ăn cơm xong, Tâm mới về. Kim thấy chồng, cô buông đôi đũa xuống và cứ im lặng, rồi bước ra khỏi bàn ăn. Con Nga lẩm bẩm nhìn theo: “Có phải cách cư xử lạ lùng không!”
“Im ngay! Trẻ con cứ lắm chuyện!” Bà Hoạt nhìn con Nga và quát mắng.
“Con bé… Oai, người lớn thì nên học cách ứng xử lịch sự hơn, không phải ai cũng bằng đứa trẻ nít đâu!”
“Con có thể giữ im được không!” Bà Hoạt quát rồi nhìn sang Tâm: “Khi phụ nữ có thai, họ có thể trở nên dễ cáu gắt, tính cách không ổn định. Dạy bảo anh chứng tỏ quan trọng, đừng để cô ấy cáu bẳn sau này đứa bé cũng có thể thừa hưởng.”
“Dạ!” Tâm gật đầu nhẹ.
“Từ nay, khi hai vợ chồng đi đâu cũng về cùng nhau. Nếu không, dân làng sẽ đồn đại chuyện linh tinh.”
“Vâng!” Tâm trả lời mẹ với tư thế như một cái máy.
Con Nga nghe mẹ khuyên Tâm nhưng cảm thấy tức tối vì phải nhịn Kim. Giờ nói về Kim thì bị chửi, không nói cũng không khỏi chịu. Thậm chí còn bị mắng nếu chỉ nhấc lên chuyện ấy. Cuối cùng, khi không nghe mẹ nói nữa, nó quay sang Tâm: “Anh biết chị Dịu về chưa? Cô ấy đang cầm đứa bé của mình kìa, giống anh đến đáng sợ. Xem nè!”
Con Nga vừa nói vừa đưa điện thoại cho anh.
“Nga!”
Bà Hoạt lắp bắp nhắc nhở con Nga.
“Đưa đây! Đang bữa cơm mà suốt ngày cầm điện thoại!”
Bà Hoạt lấy điện thoại từ tay con Nga và đặt xuống bàn.
“Ơ mẹ! Điện thoại của con!”
“Để tao giữ! Nếu không, tao tịch thu cái điện thoại này.”
Con Nga biết mẹ đang nổi giận, nên quyết định nhịn và cố gắng lấy lại điện thoại sau. Tâm cũng không kịp nhìn qua hình ảnh trên điện thoại của con Nga, nhưng trong lòng anh có chút đau đớn. Tâm cố gắng giả vờ không sao, tiếp tục xử lý đồ ăn và nắp bát cơm một cách cẩn thận nhưng cảm giác đau đớn vẫn nằm mãi trong lòng.
“Anh lại đi đâu đấy?”
“Ra ngoài một chút!”
“Cút! Cút đi, đừng về nhà nữa!” Kim ném áo vest của Tâm rồi la lên. Tâm không nói gì, nhặt chiếc áo và đi ra phòng. Bà Hoạt và con Nga đứng nhìn nhưng không dám can ngăn. Kim trở nên điên cuồng, coi thường mọi người kể cả mẹ chồng. Vì đã xảy ra một số lần như vậy nên bà Hoạt không dám can thiệp khi Kim nổi giận.

Bà Hoạt đi theo con trai ra sân và nói khẽ:
“Khuya rồi mày lại đi vậy hả con? Mày không thương vợ thì hãy thương con mày, thương bố mẹ mày chứ. Cứ vài ngày lại cãi nhau một trận như thế này thì sống sao được.”
Bà Hoạt chia sẻ với con trai. Từ ngày Kim về, bà không dám la lớn, quát tháo chồng con khi con dâu có mặt. Ngay cả khi chửi cũng cố gắng giảm tiếng.
“Mẹ cứ để anh ấy đi. Cho anh ấy đi đâu cũng được. Vào phòng ngủ lúc này có thể anh ấy còn chết nhanh hơn.”
Con Nga kéo tay bà Hoạt, nhắc nhở mẹ. Bà Hoạt nghe thấy lời của con và không quát tháo nữa. Bây giờ nếu vào nhà, có lẽ sẽ lại có một cuộc cãi vã nữa. Điều này bà không mong muốn.
“Thôi được rồi. Đi đâu thì đi, nhớ về nhà mà ngủ nha con!”
Bà Hoạt nhượng bộ, lần đầu tiên bà ta nghe theo lời của con cái.
Tâm nhìn con Nga, cảm ơn em gái rồi nhanh chóng rời đi.
Anh đi bộ, không sử dụng xe máy. Trong đầu Tâm thực ra đã có mục tiêu rõ ràng.
Đèn đường soi sáng con đường vắng lặng. Khi anh đi một mình, có vài người hàng xóm nhìn anh một lúc rồi ngơ ngác. Có người quen biết hỏi anh đang đi đâu. Tâm chỉ gật đầu cười và nhanh chân bước đi, tránh xa ánh nhìn của mọi người. May mắn là đã là 10 giờ khuya, người già và trẻ em đã về nhà. Chỉ còn đám thanh niên đi chơi và tụ tập ngoài đường.
Khi đến một ngã rẽ, Tâm đi chậm lại. Con đường nhỏ này dẫn vào nhà Dịu. Xung quanh nhà hàng xóm đều đã đóng cổng đi ngủ. Tâm nép sau cánh cổng, bên cạnh là cây hoa giấy to lớn nhìn vào sân trong.
Lối vào rộng, Tâm có thể quan sát toàn bộ sân nhà Dịu. Đây không phải lần đầu anh đến đây. Lần đầu là khi anh nghe tin mẹ con Dịu về. Anh muốn gặp Dịu nhưng lại không dám đối mặt. Mặc dù anh nghe nói chồng cô không về cùng. Cho đến giờ Tâm vẫn không thể chấp nhận được chuyện Dịu thuộc về người đàn ông khác. Mỗi khi nghĩ đến, trái tim Tâm như bị cào xé đau đớn. Người phụ nữ mà anh đã dành cả tuổi trẻ để theo đuổi lại thuộc về người khác mà không phải là anh. Nhưng anh không chấp nhận! Anh muốn gặp Dịu, ít nhất là nhìn thấy cô. Lần trước anh đến cũng theo cách này. Nhưng lúc đó đã quá 10 giờ khuya, cổng đã đóng. Bà Hiền và Dịu đang ngồi nói chuyện ngoài hiên. Khoảng năm phút sau, bà Hiền đứng dậy đi vào nhà. Dịu cũng bắt đầu đứng dậy theo sau. Khoảng cách quá xa, Tâm không thể nhìn rõ Dịu đã thay đổi như thế nào. Anh chỉ thấy dáng vẻ Dịu vẫn như xưa, nụ cười và cử chỉ nhẹ nhàng không thay đổi.
Lần này là lần thứ hai anh đến sau khi nghe con Nga nói “thằng bé giống anh như lột.” Câu nói từ chiều của con Nga như một nhát dao đâm vào tim anh. Lúc đến thăm Dịu lần đầu, anh gặp nó một lần. Nhưng lúc đó sự ghen tuông che mờ tầm nhìn của anh. Anh chỉ thấy người đàn ông bên cạnh Dịu. Cử chỉ ngọt ngào họ trao cho nhau. Anh chưa bao giờ để ý đến đứa trẻ như thế nào. Anh chưa bao giờ để tâm đến nó. Có lẽ là không?

Tâm tiếp tục làm tăng âm thanh lắng nghe, căng mắt và vểnh tai để bắt kịp tiếng cười, tiếng nói của đứa trẻ. Nhưng chỉ sau khoảng mười phút, âm thanh tan biến, không còn gì nữa. Đèn sáng ngoại sân cũng tựa như tắt bớt, trả lại cảnh đêm yên bình và cô độc.

Tâm đứng đó một lúc, chờ đến khi chân mệt mới bắt đầu bước về. Đường quê khắp nơi vắng vẻ, không có bóng người nào đi lại. Tâm cảm thấy trống rỗng, cô đơn chưa từng thấy. Bước chân nặng trịch, không biết phải rẽ về hướng nào.

Tâm lang thang như một bóng ma giữa đêm. Đến gần mười hai giờ mới quay về nhà. Cổng chưa khóa, chỉ có chốt bên trong. Đèn dưới nhà vẫn sáng. Có lẽ con Nga vẫn thức học bài. Tâm mở chốt bằng tay, cổng kêu rít, và con Nga chạy ra mở cổng khi nghe tiếng.

“Anh về muộn thế?” con Nga hỏi.

“Ừ,” Tâm trả lời thất thường rồi bước vào nhà.

Con Nga cầm chìa khóa vội vã khóa cổng, chạy theo Tâm và nói nhỏ: “Chị Kim đi đâu đến giờ chưa về. Anh về là chị ấy cũng về.”

“Ừm,” Tâm chỉ trả lời một cách lạnh nhạt, không quan tâm đến những gì con Nga nói. Có lẽ anh không còn hiểu những từ của con Nga, chỉ là một cử động đầu theo thói quen.

Hai ngày nay Kim không về nhà, chỉ có Tâm đi làm và về một mình. Kim cũng không gọi điện về báo mẹ chồng. Thấy con dâu không về, bà Hoạt bắt đầu lo lắng và hỏi Tâm.

“Cô ấy về nhà mẹ ở ít hôm!” Tâm trả lời phớt phải. Dường như chuyện của vợ không liên quan nhiều đến anh.

“Sao nó đi mà không nói với mẹ một tiếng? Hai đứa lại có chuyện gì sao?”

“Đấy mẹ, coi con dâu quý hoa của mẹ đấy! Bỏ nhà đi cả hai ngày mà không thèm báo với nhà chồng một tiếng. Mẹ sáng mắt ra chưa?” Con Nga xen vào.
Đèn đuốc trong nhà và ngoại sân vẫn chiếu sáng, nhưng không có dấu hiệu nào của người ở ngoại sân, chỉ cảm nhận được âm thanh vui vẻ từ bên trong. Tâm lắng nghe thấy tiếng cười, tiếng nói vui của trẻ con. Thằng bé trong nhà vẫn thức. Trong tâm anh, một tia hy vọng nhỏ bừng lên.

“Con này im mồm! Ai cho mày xen vào chuyện người lớn hả?” Bà Hoạt chửi con Nga rồi quay sang mắng con trai: “Tôi nói hết lời rồi đấy! Vợ chồng anh làm sao thì làm. Thằng cháu đích tôn tôi mà có chuyện gì thì đừng trách!”

“Mẹ làm như anh Tâm mới là người mang bầu ấy!”

“Mày dạo này láo lắm rồi đấy! Không coi lời tao ra gì rồi phải không?”

Con Nga thấy mẹ nó chừng mắt, cúi đầu im bặt. Tâm nghe mẹ nhắc đến đứa trẻ thì hơi khó chịu. Anh không nói nữa, nhanh chóng rời đi vào phòng thay đồ. Mấy ngày không có Kim, nhà cửa trở nên yên bình, không còn tiếng cãi vã hay những cái lườm cái nguýt sắc lạnh. Con Nga thoải mái hẳn, mua đủ thứ về bồi bổ cho anh. Tâm cũng nghe lời em, ăn hết những thứ nó làm. Ông Hoạt tự nhiên hứng thú uống thêm chén rượu và cười khề khà. Ông không còn trốn sang nhà hàng xóm mỗi khi con dâu ở nhà. Tâm thỉnh thoảng lại mất hút đi đâu đó. Chỉ có bà Hoạt là đi ra vào và thở dài lo lắng. Bản thân bà cũng không hiểu mình lo lắng về chuyện gì nữa. Trong lòng cứ bất an thế nào ấy. Cảm giác gờn gợn, nhột nhạt và khó chịu, giống như có điềm báo có chuyện gì sắp xảy ra với gia đình này.

Tối ngày thứ ba, Kim trở về. Cô không sử dụng ô tô, mà được một người đàn ông chở bằng chiếc xe mô tô phân khối lớn. Tới đầu ngõ, anh ta thả Kim xuống và nhanh chóng rời đi. Con Nga, đang trên đường về từ lớp học thêm, chứng kiến cảnh này. Cô nấp sau bụi cây để Kim không phát hiện.

Kim bước vào nhà, tay nắm chiếc túi nhẹ nhàng, gương mặt hơi mệt mỏi, giống như đã thiếu ngủ mấy đêm. Bà Hoạt, nhìn thấy con dâu, vội chạy ra sân và hỏi: “Con đi đâu mấy ngày vậy mà không nói với mẹ một tiếng? Làm mẹ lo gần chết!”

Kim nhìn bà Hoạt với nụ cười nhạt nhòa: “Con về nhà mẹ đẻ dưỡng sức mấy ngày!”

“Dưỡng sức? Con bị sao vậy?” Bà Hoạt lo lắng nhìn Kim và phát hiện mặt cô tái mét hơn, khác hẳn so với mọi ngày.

“Sao mặt con tái mét thế này? Con có ốm không? Có chuyện gì vậy con? Trời ơi! Ôi đau thế này mà không nói với mẹ một câu, lại còn đi đâu không biết!”

Bà Hoạt nói lo lắng khi nhìn Kim. Cô cảm thấy hài hước và nói nhẹ nhàng: “Con sảy thai rồi!”

“Hả? Con… con… nói gì vậy?” Bà Hoạt ngả ngửa người, loạng choạng bước về phía sau.

“Thì là cái thai không còn nữa! Mẹ nghe rõ chưa? Giờ con mệt lắm rồi, con phải vào ngủ một giấc đây!”

Bà Hoạt ngã xiêu vẹo xuống đất, tay với theo con dâu, miệng mếu máo khóc không thành tiếng: “Trời ơi là trời!”

Con Nga đứng từ đằng xa nghe hết câu chuyện của mẹ và chị dâu. Thấy mẹ nó ngã xuống mới chạy lại đỡ mẹ lên.

“Mẹ! Mẹ có sao không?”

“Trời ơi! Con ơi! Cháu ơi… chị mày… nó… nó sảy thai rồi.”

Bà Hoạt ôm vai con Nga khóc nức nở: “Sao cái số tôi nó khổ vầy trời! Mong mãi mới được một đứa cháu đích tôn. Vậy mà nó nỡ bỏ bà mà đi sớm vậy! Cháu ơi là cháu!”

“Mẹ! Mẹ đừng có gào lên vậy được không? Thằng bé mất rồi mẹ nó không khóc thì thôi sao mẹ lại cứ phải gào lên nhờ!” Con Nga tỏ ra gắt gỏng với mẹ nó.

Bà Hoạt nghe con Nga nói như vậy liền đẩy nó ra và chửi: “Mày là cái đồ vô tâm vô tứ! Mày có phải là người không hả? Nó là cháu mày! Là cháu nội của tao! Là máu mủ của tao, làm sao tao không xót chứ!”

Bà Hoạt nín nhịn không được, bật khóc và đấm vào lưng con gái.

“Được rồi! Mẹ vào đây đi!”

Con Nga không nỡ nhìn thấy mẹ nó khóc nức nở như vậy, nên không cãi tay đôi với Kim nữa, mà cố đứng dậy để dìu mẹ nó vào phòng nghỉ ngơi. Kim nhìn theo một lúc, cười khẩy rồi cũng đi vào phòng mình.

Bài viết liên quan