Sát chồng chương 2 | Nỗi đau day dứt

15/11/2023 Tác giả: Hà Phong 43

Bà Hoạt hết lời la mắng Dịu và chuyển sang chửi con trai mình. Cái miệng của bà suốt ngày nói như một dòng suối không ngừng. Sau đó, nhận ra sự quá lời của mình đối với con trai trong tình trạng đau đớn như vậy, bà Hoạt dịu dàng hơn:

“Con Nga, đem quần áo của anh mày về giặt rồi nấu một miếng cháo mang vào đây. Tao ở lại đây coi cần gì thì làm. Mày chạy về rồi nhớ vào sớm thay cho tao, còn về tắm rửa và chuẩn bị cơm nước cho bố mày nữa đấy!”

“Vâng, con biết rồi!” Con Nga nhanh chóng lấy bộ quần áo máu của anh ra khỏi giỏ và rời đi. Tâm, cảm thấy mệt mỏi, nằm xuống nghỉ, quay mặt vào tường để tránh gặp mặt mẹ. Anh giận mẹ và thương Dịu, nên mỗi khi nói chuyện với bà là cảm thấy bị mắng và nhục mạ Dịu. Anh tỏ ra lạnh lùng, không muốn nói chuyện với mẹ, đặt mình vào tình thế của Dịu.

Bà Hoạt, trong khi đó, cũng đang lo lắng về cách tách biệt giữa con trai và Dịu. Bà nghĩ đến cách giải quyết vấn đề này, vì hiện tại, thế nào thì con trai quý hóa của bà cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ Dịu.

Chiều tới, con Nga mang cháo vào và thay mẹ chăm sóc anh Tâm để bà Hoạt về tắm rửa. Con Nga quyết định ở lại đêm nay, giúp đỡ anh em trong mọi công việc. Tâm, cảm thấy mệt, nằm xuống nghỉ, quay mặt vào tường để không phải nhìn thấy mẹ. Con Nga giúp đỡ cha anh về vệ sinh và mua sắm, vì cha anh già rồi và không đi lại được. Con Nga cảm thấy thoải mái vì họ là anh em ruột và đã quen với việc này từ nhỏ.

Chập tối, trạm xá trở nên vắng vẻ. Chỉ còn nhân viên y tế đang trực là ở lại. Giường bệnh không có bệnh nhân ngoại trừ anh em Tâm. Tâm biểu hiện sự lo lắng khi không thấy Dịu xuất hiện, và nghĩ rằng có lẽ cô đang tránh xa vì sợ bà Hoạt. Tâm không thể chấp nhận điều này và nhắn tin cho Dịu.

“Em đang làm gì vậy?”

“Em đang chấm bài. Anh đỡ chưa?”

“Anh đỡ nhiều rồi. Chuyện từ trưa… em đừng chấp mẹ anh nhé!”

Dịu trả lời sau một thời gian.

“Em hiểu mà. Được rồi, anh nghỉ ngơi đi! Nhớ giữ gìn sức khỏe để mau hồi sức.”

“Ừ, anh biết rồi! Em cũng ngủ sớm nhé!”

Màn hình Zalo hiển thị hình ảnh một chú bé hoạt hình đang đắp chăn ngủ sâu. Đây là tin nhắn cuối cùng của Dịu. Tâm gửi lại một hình ảnh họa hai người cùng đắp chăn ngủ, tạo ra không khí trăn trở cho cả hai.

Dịu tắt điện thoại mà không kịp thấy hình ảnh chú bé ngủ của Tâm. Đôi mắt của cô đỏ hồng vì khóc từ chiều đến giờ. Cô không dám gọi điện cho Tâm, vì cô nghĩ rằng anh sẽ nhận ra tâm trạng của cô và lo lắng thêm. Dịu buông bút, ngồi lặng ngắm một tấm hình chụp chung của bốn người: Dịu, Tâm, Bính và Duyên kiểu Hàn Quốc từ cấp hai vẫn đặt trên bàn học. Bính đã ra đi, Duyên cũng đã kết hôn và có con. Còn Dịu và Tâm, họ giữ nguyên tình bạn qua những số phận khác nhau. Dịu, với vẻ đẹp trong trẻo và tính cách duyên dáng, làm cho mọi người thích nói chuyện với cô.

Dịu từng yêu Bính, và họ được coi là đôi đẹp đôi. Tuy nhiên, số phận đã đưa Bính rời xa. Dịu đọc trên mạng về việc người tốt thường chết sớm vì họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình trên đời. Điều này giúp Dịu hỗ trợ bản thân một cách nhẹ nhàng hơn. Thời gian làm dịu đi nỗi đau của Dịu, và cô tin rằng Bính đang có cuộc sống mới tốt đẹp ở nơi xa xôi.

Dịu yêu Tâm, điều mà cô không thể ngờ tới. Cô yêu anh ấy vì tấm lòng lớn lao. Kể từ khi Bính mất, Tâm luôn ở bên cạnh để an ủi Dịu. Có những chuyện mà cô chỉ chia sẻ với anh như một người tri kỉ. Dịu không biết rằng Tâm cũng giữ mối tình thầm lặng với cô từ gần 10 năm trước. Cảm xúc này làm cho Tâm không thể yêu người con gái nào khác trong thời gian đó.

Dịu cảm nhận được sự duyên dáng và tốt lành của Tâm, và họ đã tạo nên một mối quan hệ đặc biệt. Những lời đồn đại về Tâm, về sự giàu có và ngoại hình điển trai, đôi khi khiến Dịu tự hỏi về việc mình có xứng đáng với anh ấy hay không. Tâm, trong khi đó, giữ cho mình trong tình trạng chờ đợi với hy vọng nhỏ bé nhưng không hề đổi thay.

Chuyến tàu cuối cùng Bính đi, Tâm gọi điện cho Tâm dặn dò: “Mày hãy thường xuyên ghé nhà chăm sóc Dịu giùm tao nhé. Có ai làm phiền mày thì xử đẹp nó đi.” Mặc dù Bính biết rằng Tâm có cảm tình với Dịu, nhưng anh vẫn thường đùa dạy bạn bè chăm sóc người yêu hộ mình. Điều này giống như một sự trăn trối, có vẻ anh có cảm giác gì đó. Nhưng đó thực sự là sự trăn trối của anh. Dịu chỉ nghĩ rằng Tâm thường xuyên ghé thăm để thực hiện lời hứa với bạn bè, không hề biết về tình cảm sâu sắc mà Tâm dành cho cô.

Tâm đã bỏ lại mọi công việc đang thăng tiến ở thành phố, rời xa cuộc sống sôi nổi để quay về tỉnh nhỏ này vì Dịu. Đã ba năm trôi qua, tình cảm chân thành của anh đã làm cho trái tim lạnh băng của Dịu tan chảy. Tuy nhiên, có một điều Tâm vẫn chưa vượt qua được, đó là sự phản đối của mẹ anh, bà Hoạt, người có tiếng lẫy lừng trong làng. Dịu đang phải đối mặt với thách thức làm thế nào để gặp Tâm mà không bị bà Hoạt ngăn cản. Cô nghĩ bà Hoạt chỉ là vì yêu thương con trai nên mới thể hiện sự phản đối như vậy. Dịu không muốn Tâm phải đối mặt với sự khó xử, và cũng không muốn anh phải chọn lựa giữa hai người phụ nữ mà anh yêu thương.

Nửa đêm, Dịu vẫn chưa thể ngủ. Bài kiểm tra của chồng cô chưa được chấm xong. Cô ngồi đó mất tâm trí, không thể đọc được bất kỳ chữ nào. Một loạt suy nghĩ về ngày mai, ngày kia, và tương lai tiếp theo làm cho cô không thể tìm được sự yên bình. Dịu bắt đầu cảm thấy lo lắng và nỗi buồn khó chịu. Cô không thể ngừng suy nghĩ về những thách thức phía trước. Cô muốn biết đó sẽ là một ngày như thế nào. Cô cảm thấy mình đang chìm đắm trong nỗi lo lắng không lối thoát.

Dịu đứng dậy, khép cửa phòng rồi ngồi trước hiên nhà để hóng mát. Đêm đang buông, bầu trời yên bình và gió mùa hè thổi nhẹ. Trời dịu dàng hơn so với ban ngày, làm cho Dịu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. “Dịu! Sao con lại ngồi đây?” Tiếng bà Hiền vang lên nhẹ nhàng. “Mẹ! Sao mẹ dậy sớm vậy?” Dịu giật mình. “Dậy làm gì giờ này? Mẹ cũng không ngủ được.” “Mẹ!” Dịu nhìn lên mẹ. Mắt cô vẫn còn đỏ hồng từ lúc khóc. Bà Hiền không cần nhìn cũng hiểu con gái đang nghĩ gì. Từ khi Dịu về, bà đã nhận ra rằng có chuyện không vui, nhưng chưa rõ chính xác là gì. Cho đến khi Thảo nói về tai nạn của Tâm, bà mới biết. Bà hỏi Dịu, và cô chỉ nói rằng Tâm không nặng lắm, nhưng giọng anh ta rất buồn. Kể từ chiều, Dịu về nhưng không bật ti vi như bình thường. Bà Hiền biết rằng con gái đang khóc trong phòng.

Dịu hiếm khi chia sẻ với mẹ. Những lo lắng và khó khăn mà cô gặp phải, cô thường tự giải quyết mà không nói chuyện với mẹ. Từ khi còn nhỏ, Dịu đã thế. Cô có tính mạnh mẽ và quyết đoán nhưng cũng rất nhạy cảm. Bính là tình yêu đầu tiên của cô, một mối tình trong sáng và đẹp đẽ từ thời học trò. Tâm là mối tình thứ hai, xen lẫn cả tình bạn.

Trong lúc Dịu đang phân vân về lời tỏ tình của Tâm, bà Hiền đã đề xuất cô nên chấp nhận tình cảm của anh. Bà Hiền đã chứng kiến những hành động quan tâm của Tâm đối với con gái mình và theo cảm nhận của một người phụ nữ, bà thấy Tâm là người đàn ông tốt có thể làm chỗ dựa lâu dài cho Dịu. Tuy nhiên, điều bất ngờ là sự phản đối quyết liệt từ bà Hoạt, mẹ của Tâm. Dưới ánh đèn mặt trời, bà Hiền nhìn thấy con gái vừa vượt qua đau khổ từ mối tình trước lại đối mặt với một thách thức khó khăn khác trong mối tình thứ hai. Bà cảm thấy thực sự đau lòng cho số phận của con gái và bày tỏ sự thất vọng về sự phức tạp của cuộc sống.

Dịu nắm tay mẹ, cười: “Mẹ đừng lo, con ổn mà!” “Mẹ là mẹ con, con nghĩ gì mẹ không biết sao?” “Mẹ!” Dịu cúi đầu, mắt ướt. Bà Hiền ôm con gái vào lòng, nói nhẹ: “Muốn khóc thì khóc đi! Không cần phải kiềm chế trước mặt mẹ. Thật khổ thân cho con! Chuyện với Tâm bây giờ, con nghĩ thế nào? Bố mẹ nghe đồn phản đối kịch liệt đấy, hôm nay con có gặp bà ấy không?” Dịu ôm mẹ khóc một lúc, rồi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. “Vâng!” “Bỏ qua bà ấy đi con! Bà ấy nói gì cũng đừng để lòng. Tính bà ta toàn làng ai cũng biết. Quan trọng nhất là Tâm đối với con thế nào. Nếu sau này hai đứa lấy nhau, thì cũng xin ra ở riêng cho thoải mái. Nhà mình còn đất, mẹ cho con và Thảo mỗi đứa một mảnh làm của hồi môn. Mình không lấy của nhà họ, không sợ gì con ạ.” Bà Hiền có tư duy mở rộng và hiện đại, dù là người nông dân không có nhiều kiến thức học vấn, nhưng bà đã quyết định không sinh thêm con và đưa ra quyết định thông minh. Hai đứa con gái của bà đều xinh đẹp, ngoan ngoãn và thông minh. Nhưng số phận của Dịu lại gặp nhiều khó khăn trong tình duyên. Dịu vùi đầu vào lòng mẹ, như lúc còn bé. Dù đã bước sang tuổi ba mươi, trong mắt mẹ, Dịu vẫn là một đứa trẻ.

Bài viết liên quan