Sát chồng chương 28 | Tan cửa nát nhà
Tâm đứng sừng sững một chỗ nhìn Kim đang úp mặt xuống gối khóc nức nở. Tự dưng anh muốn nói với cô một lời xin lỗi nhưng rồi lại thôi. Tâm bỏ ra khỏi phòng hi vọng Kim khóc một lúc sẽ bình tĩnh lại. Thực sự trong Tâm lúc này cũng rối rắm lắm.
Ngoài phòng bà Hoạt đã nằm im, cũng đã qua cơn sốc. Với lại lúc nãy được gặp tận mặt thằng Đức nên khiến tâm tư bà cũng dịu đi phần nào. Con Nga đang dọn rửa cho mẹ nó. Thấy anh ra ngoài vẻ mặt thiểu não, nó có phần thất vọng lạnh nhạt nói: “Lại bị bả sạc cho một trận chứ gì? Anh nhịn bà ấy vừa vừa thôi.”
“Được rồi! Em ở nhà chăm sóc mẹ. Anh đi ra ngoài một lát rồi về.”
“Trưa rồi, anh không ở nhà ăn cơm còn đi đâu?”
“Anh có chút việc về ngay. Đừng hỏi nữa! Con đi ạ!” Tâm cúi đầu chào ông bà Hoạt rồi đi bộ ra cổng. Thực ra anh cũng chẳng biết đi đâu bây giờ. Trong đầu anh bây giờ rối ren lắm. Cảm giác tội lỗi, sự hối hận, hổ thẹn, sự căm phẫn và cả niềm khao khát được giải thoát… Tất cả xào xáo trong tâm trí anh.
Tâm cứ đi một cách không định hướng như vậy, một lúc sau thì đến cổng nhà Dịu. Cũng chẳng biết thế nào mà anh lại đi đến đây.
Nhà Dịu đang ăn cơm trưa. Tâm đứng ngoài ngõ nhìn vào. Cứ thế đứng một lúc lâu không dám vào mặc dù cổng không khóa. Thằng Đức được mẹ đút cơm ưu tiên ăn trước nên nó chỉ ngồi với cả nhà một lúc rồi đứng dậy. Nó mang cái ô tô điều khiển Tâm mua cho đợt trước ra sân chơi một mình. Tâm thấy vậy tiến gần thêm vài bước nữa để nhìn con cho rõ. Lúc này thực sự anh muốn ôm nó quá.
Chiếc xe ô tô bị thằng Đức điều khiển quá tay chạy ra đến tận cuối cổng. Nó lon ton chạy theo thì nhìn thấy Tâm.
“Bố! Bố!” Nó kêu lớn.
Dịu nghe tiếng con gọi thì nhìn ra phía cổng bắt gặp Tâm đang đứng nhìn con trai mình. Bà Hiền và ông Hiền cũng nhìn theo.
“Ra biểu nó vào đây đi con!” Ông Hiền khẽ lên tiếng.
“Vâng ạ!” Dịu đứng dậy đi ra cổng. Tâm nhìn thấy Dịu hơi xấu hổ.
“Anh đến đây rồi sao không vào trong nhà?”
“Anh…Anh… chỉ tình cờ đi qua đây thôi, thấy con đang chơi nên lại gặp con một chút.”
“Bố em nói ra kêu anh vào nhà!”
Tâm nghe Dịu nói vậy hơi ngạc nhiên nhưng trong lòng có chút vui vui liền đi theo Dịu vào trong nhà.
Ông Hiền nhìn bộ dạng của Tâm rồi ngồi xê lại một bên chỉ chỗ cho Tâm ngồi xuống: “Cậu ngồi xuống đi!”
“Dạ!” Tâm đứng im cúi đầu.
“Ngồi xuống đi cháu! Không cần ngại!” Bà Hiền nói thêm vào: “Bác có nghe Dịu kể qua chuyện sáng nay và tình hình của bà bên ấy. Thật tình bác không nghĩ mọi chuyện lại đến nông nổi này. Nhưng mà dù sao thì chuyện cũng xảy ra rồi. Giờ mấy đứa an ủi bà, chăm sóc bà ăn uống thêm cho chóng lại sức. Tuổi già gần đất xa trời chả sống được mấy nữa. Chuyện của thằng Đức, lúc nào bà ấy muốn gặp thì cứ nói với mẹ con nó. Bác cũng mong bà ấy mau khỏe lại mà vui vầy với con với cháu!”
Tâm nghe bà Hiền nói vậy thì cảm động lắm. Anh cũng không ngờ mẹ mình gieo bao điều tiếng cho nhà bà, vậy mà bà chẳng những không oán hận mà còn đối xử như một người thân thiết.
“Cháu cảm ơn hai bác đã rộng lượng bỏ qua cho mẹ cháu.”
Bà Hiền thở dài: “Cuộc sống như một chiếc bóng đèn, tắt lúc nào không ai biết trước. Hãy sống mỗi ngày với nhau một cách hạnh phúc. Oán hận chỉ làm tổn thương tâm hồn. Dù có chuyện gì xảy ra, mẹ con nó đã bình an rồi. Hai bác cũng không nên nhớ những chuyện xưa đau lòng nữa.”
Dịu nhìn Tâm và biết anh chưa ăn gì, liền lặng lẽ xới một bát cơm để trước mặt Tâm: “Anh ăn cơm đi!”
“Hãy coi anh như một người bạn, tự do và thoải mái như em.”
Tâm cảm thấy không biết có còn chút liêm sỉ nào không, nhưng anh thực sự muốn thưởng thức bữa cơm trong không khí ấm cúng và đầm ấm như thế này. Anh mong được chia sẻ bữa cơm không chỉ là việc nhai nhanh để ngon miệng, mà còn là niềm hạnh phúc của một gia đình, không giống những bữa cơm mà anh từng có với ánh mắt lạnh lùng, cảm giác căng thẳng và hối hận.
Tâm nhìn Dịu và thấy cô ta cũng mỉm cười về phía anh. Đột nhiên, anh không còn ngại ngùng hay xấu hổ nữa, bưng bát cơm lên và bắt đầu ăn. Nước mắt tuôn trào từ khóe mắt, và Dịu cũng quay đi để giấu cảm xúc của mình.
Kim bắt đầu hét to khi chạy ra phòng khách. Cô ta tìm kiếm Tâm và quát to: “Anh Tâm ơi, đâu rồi? Anh ấy đi đâu?”
“Anh ta có gì mà chị phải tìm kiếm?” Con Nga đứng lên và đối mặt với Kim.
“Không! Anh ta lại đi tìm em tôi rồi. Các người, tất cả đều lừa dối tôi. Các người cố ý làm anh ta đến với người đó đúng không?”
“Chị có thể thôi đi không? Chị không thấy mẹ tôi đang nằm bệnh như vậy hay sao mà còn muốn gây rối?”
Con Nga giữ Kim lại khi cô ta đang đẩy mặt vào mặt bà Hoạt đang nằm trên giường.
“Nghe thấy vụ mẹ bà ấy nằm bệnh, thế là giờ bà ấy lại muốn gọi ma quỷ từ ngoài đường về thờ phụng. Bà ấy đã tỉnh táo chưa? Bây giờ bà ấy nằm liệt giường. Con cái phải hầu hạ, bưng bô cho bà ấy. Bà ấy sống không bằng chết. Bà ấy vừa lòng chưa?”
“Bốp!”
Bà Hoạt đột ngột tát Kim vào mặt khiến Kim giật mình. Dù lực tay không đủ mạnh nhưng hành động này làm cho Kim như bừng tỉnh và cô ta cười lớn: “Bà dám đánh tôi! Được lắm! Ha ha! Được lắm!”
“Đủ rồi! Xin chị đừng gọi cháu tôi là ma, quỷ nữa!” Bà Hoạt cố gắng nói lớn, nhưng giọng bà đã yếu không đủ sức để gào lên như trước. Kim thấy vậy, lại càng lấn sâu vào và cười đắc ý.
“Bà điên này! Tránh ra!” Con Nga lôi tay Kim và đẩy ra xa bà mẹ nó.
Kim ngã chúi xuống đất, lồm cồm bò dậy. Cô ta nhìn thấy cái điếu cày của ông Hoạt đang để dưới bàn, liền cầm lên và đập mạnh lên bàn thờ: “Này là cháu trai yêu quý này! Cháu này! Cháu này!”
Cô ta nói một câu thì đập một cái. Các vật trang trí trên bàn thờ đều rơi xuống đất, vỡ nát. Các dây chuyền, vòng cổ, vàng bạc cũng rơi xuống, vương vãi.
!
Bà Hoạt, mặc dù cố vươn dậy và la lên, nhưng con Nga cố gắng ngăn chặn. Bà đẩy con Nga ngã xuống đất và cố vươn lê lết đến bên bàn thờ, ngăn cản Kim.
“Cô đang làm gì vậy?” Tâm nói, túm lấy Kim và lôi điếu cày ra khỏi tay cô.
“Tâm… ơi! Đừng để nó phá cái bàn thờ của thằng bé. Ông trời ơi! Đừng làm tội lỗi cho thằng bé. Nó đã chết oan chết uất rồi mà đến cái bát hương thờ cũng không yên với mẹ nó. Thật là không có phước gì!” Bà Hoạt gào lên, hổn hển thở.
“Mẹ! Đừng cản chị nữa, để chị phá đi. Chẳng có ai còn thờ cả. Chị ta chưa bao giờ có thai. Chị ta lừa mẹ đấy.” Con Nga nói bất ngờ.
Bà Hoạt ngơ ngác nhìn con Nga, môi mấp máy: “Cái… cái gì? Không… có thai sao?” Vừa nói, bà nhìn về phía Tâm, chờ xác nhận. Tâm nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy là con đã biết nó có thai giả?” “Vâng!” Bà Hoạt gào lên, đau đớn: “Ôi con ơi! Sao con ngu đến vậy? Con biết nó không có thai mà còn rước nó về làm gì? Để bây giờ nó phá tan cái nhà này!” Bà vừa gào vừa thở hổn hển. Tâm không nói gì, không thanh minh cho bản thân. Bởi anh biết bà Hoạt là tác nhân lớn tạo ra mọi rắc rối.
Kim nghe thấy bà Hoạt chửi mắng mình thì cười hả hê: “Bà nói tôi phá nát cái nhà này hả? Thế không phải do bà thích tôi nên bắt anh ta phải cưới tôi sao? Bà lại còn muốn đổ lỗi lên người khác. Chính bà mới là người gây ra tất cả. Bà thích tôi nên bắt anh ta phải cưới tôi. Bây giờ lại giở trò cúng với bái, thương với tiếc cái nỗi gì! Ông trời ổng có mắt cả đấy. Cho nên mới đến lượt bà nằm liệt giường liệt chiếu thế này. Bà còn chưa sáng mắt ra hả?”
Tai Tâm ù đi. Anh chỉ nghe đến đoạn Kim nói chính miệng mẹ mình ép Dịu phá thai. Anh đăm đăm nhìn mẹ, lắc đầu: “Mẹ! Những lời cô ta nói là thật à? Là mẹ đã ép Dịu phá thai à?”
Bà Hoạt đau đớn nói với con trai: “Mẹ! Lúc đó mẹ ngu muội. Mẹ… mẹ…”
“Mẹ ơi! Dù con chết đi nữa, nhưng con không ngờ mẹ lại là người muốn giết chết cháu mình. Con… con… Con không thể ngờ được mẹ ơi! Mẹ đã khiến Dịu phải chịu bao uất ức, bỏ xứ ra đi mà không nói một lời. Cho đến bây giờ cô ấy vẫn không oán hận mẹ, thậm chí còn không tiết lộ sự thật về mẹ cho con biết. Cô ấy chưa bao giờ oán hận mẹ dù mẹ đã đối xử tồi tệ với cô ấy. Mẹ ơi… Sao mẹ có thể làm như vậy với chính đứa cháu ruột của mình được chứ? Mẹ cũng biết con yêu Dịu bao nhiêu mà, con hy vọng và mong chờ đứa con này đến mức nào. Vậy mà… Mẹ… Mẹ thật nhẫn tâm… Con… Con…”
Tâm quỳ xuống trước mặt mẹ, nước mắt rơi lạnh lẽo như cơn mưa.
“Anh, anh đừng trách mẹ nữa. Bây giờ mẹ đã bệnh thế này rồi.”
Con Nga cố gắng khuyên can Tâm, hiểu rằng anh sẽ rất giận khi biết sự thật. Tuy nhiên, phản ứng của Tâm lại mạnh mẽ và đau đớn hơn nhiều. Bây giờ, việc trách mẹ cũng không còn ý nghĩa. Bà ấy đã bị bệnh nặng như vậy. Nó muốn làm dịu đi nỗi đau trong lòng anh mà không biết phải làm sao.
“Anh, em xin anh! Nhà mình đã đủ loạn rồi. Mẹ cũng chịu đủ giày vò rồi. Bây giờ chị Dịu với thằng Đức cũng không sao rồi. Anh đừng như vậy nữa được không?”
Tâm vẫn im lặng, ánh mắt đau đáu nhìn mẹ với sự oán trách. Bà Hoạt không còn nước mắt để rơi. Gương mặt bơ phờ nhìn con trai, mong chờ một lời tha thứ, nhưng không dám nói. Bà cảm thấy xấu hổ với con trai, với chính bản thân mình, và thậm chí còn với Kim.
Kim, chứng kiến mẹ con nhà Tâm quay ra trách hận nhau, cười hả hê: “Có thế chứ! Ha ha! Để tôi xem mẹ con bà còn ngẩng mặt kênh kiệu nhìn ai nữa!”
“Bà điên kia! Bà còn tâm trạng mà nói vậy à?” Con Nga trợn mắt quát Kim.
“Ha ha! Phải! Tao điên rồi đây! Tao điên là do cái nhà này hết! Đứa nào làm tao phải đau khổ, tao cũng phải trả đủ gấp trăm lần. Ha ha!”
Kim cười sặc sụa như người mất trí. Quả thực, cô ta rất hài lòng khi thấy bà Hoạt quằn quại đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần như vậy. Đặc biệt là khi bà bị chính con trai ruột của mình trách hận.
Kim rút lui vài bước, nghiêng đầu nhìn ba người, chỉ chỉ và cười: “Hay! Hay lắm! Ha ha! Đây là quả báo! Quả báo cho gia đình bà đấy! Đúng là người tính không bằng trời tính. Bà tưởng giấu nhẹm được sự thật này đến khi nào?”
Nói xong, cô ta bước lững thững ra sân, mở cửa xe ô tô, sau đó ngồi lên và lái xe mất hút.
Đầu óc của Kim không còn tỉnh táo. Cô ta tiếp tục đạp ga mạnh. Khi ra đến ngõ, cô ta thậm chí không chú ý đến người qua đường, suýt đâm vào mấy đám trẻ con. May mắn là chúng nhanh nhẹn tránh khỏi, khiến cho tình huống tránh va chạm diễn ra suôn sẻ.