Sát chồng chương 29 | Tội ác của Kim
“Anh định đi đâu giờ này? Nhà mình có còn gì đâu, anh đừng có làm vậy được không anh!”
Thảo gào lên khi thấy Tâm đứng dậy lẳng lặng bỏ đi, mặc kệ những lời con Nga nói.
“Để mặc anh con đi!” Bà Hoạt ngăn con Nga lại: “Mẹ có tội với anh con! Chính mẹ đã khiến cuộc đời anh con ra nông nổi này. Nếu ngày xưa mẹ không ngu muội mà nghe người ta đồn đại ruồng rẫy con bé, bắt nó phá thai thì nó cũng cùng quẫn bỏ xứ mà đi để thằng Tâm phải khổ sở thế này.”
“Mẹ! mẹ đừng tự trách mình nữa. Chị Dịu chị ấy cũng không còn chấp chuyện cũ nữa rồi. Chị ấy chấp nhận cho thằng Đức đến đây gặp mẹ là đã tha thứ cho mẹ rồi đó mẹ.”
“Nó càng không trách mẹ, mẹ lại càng hận bản thân mình. Mẹ không thể tha thứ cho mình được cơn ơi. Bây giờ thằng Tâm cũng đã biết chuyện, chắc là nó hận mẹ lắm. Cứ để cho nó đi đâu một lúc cho khuây khỏa. Đừng trách gì anh con!”
Con Nga nghe mẹ nó xong thì mếu máo nói: “Vâng! Con biết rồi. Để con đỡ mẹ lên giường.”
Con Nga đứng dậy loay hoay mãi vẫn không tài nào đỡ được mẹ nó lên giường. Giờ chỉ còn cách sang nhờ mấy người hàng xóm khiêng mẹ nó lên giùm. Nghĩ vậy nó chả xấu hổ gì nữa mà để nó mẹ nó ở nhà rồi chạy một mạch sang nhà bên gọi người sang giúp.
Tâm lang thang một mình ra bãi biển. Anh đứng trước những con sóng đang chồm vào chân mình, cúi xuống và gào khóc: “Tại sao? Tại sao mẹ lại làm như vậy? Mẹ ơi! Tại sao lại như vậy với mẹ con cô ấy? Tại sao mẹ lại muốn giết con trai của mẹ?”
Sóng biển ào lên cuồn cuộn nối đuôi nhau, đập vào chân anh bắn tung tóe lên quần, áo, và tóc anh. Tâm cúi xuống và tiếp tục gào khóc. Bọt biển bắn lên môi anh, mặn đắng. Tâm cắn môi đến bật cả máu. Dòng nước đỏ tươi hòa vào nước biển, làm nó trở nên tanh nồng và mặn mà: “Dịu ơi, Đức ơi! Cả gia đình anh có tội với mẹ con em!”
Tâm quỳ xuống nước, gục đầu để những cơn sóng tấn công. Anh phải làm gì đây? Hận mẹ mình ư? Rồi anh sẽ làm gì với bà ấy? Người phụ nữ đã sinh ra anh, đã cho anh cuộc sống. Đã có lúc anh bỏ quên Dịu vì mẹ, và giờ mối quan hệ với cô ấy trở nên phức tạp. Dịu đã chịu đựng bao nhiêu mà vẫn không oán trách, chưa bao giờ thanh minh cho bản thân, lại còn nhận lỗi về mình. Anh phải đối diện với mẹ như thế nào đây? Phải nhìn mặt Dịu như thế nào đây?
Nước biển tát vào mặt Tâm, làm anh rát rửa. Anh ngẩng mặt lên, thấy mình nhỏ bé trước sức mạnh của thiên nhiên. Anh nghĩ về cuộc sống của Dịu, phải đối diện mọi khó khăn một mình, không có sự hỗ trợ từ gia đình. Anh bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của Dịu và cảm thấy mình đang lạc lõng.
Chiều ba mươi tết, không khí nhà bà Hiền trở nên khác biệt khi mọi người ngồi ăn cơm sớm hơn bình thường. Cả nhà đã ăn uống và dọn dẹp xong. Trong lúc mọi người xúm lại xem ti vi, Tâm bất ngờ bước vào nhà, quần áo và đầu tóc ướt sũng. Anh quỳ sụp trước mặt Dịu: “Dịu! Anh xin tạ tội với em và con!”
Dịu hoảng hốt cúi xuống kéo Tâm dậy: “Chẳng phải em đã nói là cho qua rồi sao? Anh đang làm cái gì vậy Tâm?”
Tâm lắc đầu nhìn Dịu: “Không! Dịu ơi! Anh thay mặt mẹ anh tạ tội trước mẹ con em. Anh không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Mẹ anh… Bà ấy… Dịu! Sao em lại không nói với anh chuyện mẹ đã ép em phải bỏ đứa con của chúng ta chứ? Sao em lại dại dột ôm uất ức chịu đựng một mình chứ? Anh đã trở thành một kẻ vô tâm, vô trách nhiệm, suýt hại chết con mình!”
Ông bà Hiền và Thảo trố mắt nhìn nhau. Bà Hoạt ép Dịu phá bỏ đứa bé ư? Bà ta nhẫn tâm như vậy sao? Không! Không thể tin được.
Ông Hoạt bần thần ngồi xuống ghế. Trong lòng cuồn cuộn dâng lên cơn giận dữ. Tay nắm chặt đấm xuống ghế để ghìm cơn tức giận. Bà Hiền thấy thái độ của chồng như vậy cũng ngồi xuống đặt tay mình lên tay chồng khẽ nói: “Chuyện đã như vậy rồi, hay để con tự giải quyết đi ông. Cuộc đời này là của chúng nó. Tôi tin con gái chúng ta sẽ biết phải làm thế cho hợp tình hợp lý.”
Ông Hiền ngân ngấn nước nhìn thằng Đức vẫn đang hồn nhiên vui chơi bên bộ xếp hình mà Quân mua cho hôm trước. Đứa cháu vàng cháu bạc của ông suýt nữa bị người đàn bà đó ép chết. Nghĩ đến đây thôi là máu huyết ông muốn sôi lên đến tận não rồi.
Dịu để Tâm quỳ trước mặt mình quay lại nói với bố mẹ: “Thưa bố mẹ. Chúng con xin phép được đi ra ngoài nói chuyện riêng ạ.”
Ông Hiền giận nên quay mặt đi không nói gì. Bà Hiền vỗ vỗ lưng chồng rồi quay sang con gái nói: “Đi đi con!”
Tâm cúi xuống dỗ dành với Tâm: “Mình đi ra ngoài kia nói chuyện đi anh! Nào! Nghe em!”
Tâm nhìn Dịu ngoan ngoãn nghe theo, đứng dậy chào ông bà Hiền rồi đi sau lưng Dịu ra ngoài.
Dịu dẫn Tâm xuống phòng riêng ở dưới nhà rồi chỉ vào chiếc ghế đẩu bằng gỗ: “Được rồi, anh ngồi đi!”
Tâm nghe lời Dịu ngồi xuống chiếc ghế đẩu Dịu đưa cho.
“Anh biết không? Cái thời điểm em nghe mẹ anh đề nghị bỏ cái thai đi. Thật sự lúc đó em rất giận, thậm chí là hận bác lắm. Em nghĩ mẹ anh làm đến mức này thì có nghĩa là bác sẽ không đời nào chấp nhận em và con đâu. Em cũng biết anh là người con sống tình cảm và rất có hiếu với bố mẹ. Bác đã dùng cái chết để de dọa anh, bây giờ lại còn không màng đến sống chết của cháu mình thì chuyện gì bác cũng có thể làm được. Nếu em vẫn nhất quyết ở lại với anh thì không biết bác sẽ nghĩ ra những trò gì kinh khủng hơn nữa. Vì vậy, nói với anh chỉ khiến mâu thuẫn giữa hai người càng dâng cao, bác sẽ càng ghét em và mãi mãi không chấp nhận em và con. Anh cũng khổ, em và con cũng khổ, bác cũng sẽ chẳng sung sướng gì. Lựa chọn nào cũng sẽ có mất mát, tổn thương, đau khổ. Vậy thì tại sao em lại không chọn con đường mà khiến ít người phải đau khổ nhất?”
Tâm thốt lên lời, rồi đập đầu mình xuống bàn.
“Dịu ơi, em ạ, anh không muốn trở thành người chồng, người cha vô tâm, vô trách nhiệm!” Dịu lau nhẹ nước mắt, cố gắng đỡ đầu Tâm lên. Trán anh đã rơm rớm máu.
“Tâm, hãy nghe em! Mọi chuyện đã qua rồi, em đã thoải mái từ lâu. Không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Con chúng ta cũng khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Nhưng mẹ anh bây giờ đã không còn như xưa nữa. Có lẽ bà ấy đã hối hận rất nhiều. Em thấy bà ấy mấy lần đi đến cổng nhà em nhìn từ xa mà không dám vào. Bây giờ bà ấy bị ốm đau, không biết có còn bao lâu nữa. Anh phải chăm sóc và động viên bà để bà khỏi bệnh. Bất kể bố mẹ có sai lầm gì đi nữa, họ vẫn là người sinh ra anh. Mẹ anh thực sự yêu quý anh. Chỉ là cách thể hiện tình cảm của bà đã sai. Hãy về với mẹ anh đi. Tết như vậy, anh bỏ đi, nhà còn có người bệnh, con Nga lo sao được. Hãy về nhà đi anh!”
Những lời Dịu nói như tảo nước mạnh mẽ. Tâm không thể tin, người con gái mỏng manh trước mặt lại có trái tim kiên cường đến như vậy. Dịu không gay gắt, không gay gấn, nhưng lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.
Dịu nhìn đồng hồ rồi tiếp: “Đã 8 giờ tối rồi, hãy về giúp Nga, không thể để ông bà chết đóng lạnh suốt ba ngày Tết.”
Tâm nắm chặt lấy tay Dịu. Một sức mạnh lớn lan tỏa từ Dịu sang anh. Tâm gật đầu. Dịu cười nhẹ, không cần nói gì thêm, họ hiểu lẫn nhau.
Tâm đi về nhà, nhưng trên đường, một chiếc xe ô tô từ phía sau bất ngờ lao tới. Tâm đẩy Dịu vào bên kia đường nhưng anh bị xe cán qua chân. Đám người trong xóm chạy ra, mọi người hoảng loạn. Ai đó còn gọi điện để gọi taxi.
“Nhanh lên, gọi taxi lên đây!”
Mọi người đều hốt hoảng, và cố gắng giúp đỡ trong tình huống hỗn loạn.
“Dịu! Anh Tâm ơi!” Dịu ôm Tâm và gào lên. Một bên chân trái của Tâm đầy máu, quần áo rách nát, nhưng anh vẫn tỉnh táo.
“Anh… không sao, em đừng lo!” Tâm đưa cánh tay dính máu vuốt nhẹ tóc Dịu để an ủi.
“Nhanh! Nhanh đưa anh ấy lên xe!” Hai ba người đàn ông đưa Dịu ra khỏi đám đông, sau đó đưa Tâm lên xe taxi chở đến bệnh viện cấp cứu.
Con Nga nhận được điện thoại từ bạn bè về tai nạn của anh Tâm. Nó không dám nói với mẹ và nhanh chóng kể chuyện cho ông Hoạt. Mặt ông Hoạt trắng bệch, nhưng ông giữ bình tĩnh để giải quyết tình hình.
“Con ở nhà trông mẹ. Đừng nói gì cho mẹ biết về chuyện của anh. Bố sẽ nhờ chú Ba đưa xe máy lên bệnh viện xem tình hình anh thế nào! Phải giữ bình tĩnh, nhớ chưa?” ông Hoạt dặn dò con Nga.
Những bước điều chỉnh đã được thực hiện. Ông tự nhủ phải bình tĩnh để giải quyết vụ việc. Ông đưa xe đạp đi đến nhà em trai để nhờ vả. Trong những lúc như vậy, phải giữ bình tĩnh mới có thể đối mặt với mọi thách thức.
Kim, sau khi bị công an đưa về Ủy ban, đã hoàn toàn mất tỉnh táo. Bị đập vào vô lăng, cô ta nằm trong tối tăm, đau đớn. Cô không nhớ rõ những gì đã xảy ra sau đó, chỉ thấy mình bị nhốt vào một phòng tối tăm.
Hình ảnh Tâm bị cô ta đâm lăn lóc dưới đường hiện lên trong tâm trí cô. Trời đêm trở nên tĩnh lặng. Kim đung đưa như một người mê mải. Nhìn vào bức tường, cô thấy bóng dáng của mình chuyển động. Gương mặt máu me của Tâm hiện lên, tiến lại từ từ.
“Ma! Ma! Cứu cứu!” Kim hét lên, chạy đến cửa và đập ầm ầm. Một cán bộ xã chạy đến mở cửa.
Kim ôm chặt anh cán bộ, nói hối hả: “Ma! Có ma!”
Anh cán bộ nhìn quanh và lắc đầu: “Không có ai đâu!”
“Không! Là anh ta! Anh ta đang trả thù tôi.” Kim siết chặt eo anh cán bộ.
Anh cán bộ cố gỡ tay cô ta, nhưng cô ta càng siết chặt hơn, bám lấy không buông. Anh cố nói nhẹ nhàng để dỗ dành cô ta: “Anh không đi đâu cả, không được đi. Anh ta sẽ giết tôi mất.”
Anh cán bộ nhận ra tình trạng hoảng loạn của Kim và thử dỗ dành: “Được rồi, tôi không đi đâu cả. Cô buông tôi ra đi. Nếu cô giữ chặt như thế này, nếu có con ma gì đó đến, tôi cũng không thể bảo vệ được cô đâu.”
Kim nghe vậy mới từ từ buông tay. Anh cán bộ cố thở phào, nhưng bất ngờ bị cô ta kéo tay và la lớn: “Không, không được đi!”
Anh cán bộ ngao ngán đứng đó chịu trận: “Chết rồi, đêm nay chắc chúng ta phải trải qua một đêm dài với cô ta. Nếu bây giờ lừa dối cô ta, chốt cửa lại, thì cô ta sẽ hét ầm ĩ, không biết đến khi nào mới chịu ngủ. Đêm nay chắc chắn là mất trắng. Thôi thì tạm thời ở lại với cô ta một lúc, chờ cô ta mệt mỏi rồi mới cơ hội thoát ra được. Đen đủi quá. Hôm nay bước chân ra khỏi nhà không may thế nào!”