Sát chồng chương 8 | Sóng gió của tình yêu
Dịu đứng ở một bên, nơi gần hàng cây phi lao, ngồi lặng lẽ một thời gian dài sau sự kiện xảy ra. Khi nghe đứa trẻ chạy lên xã kêu bà Hoạt đang tự tử, Tâm ngay lập tức bỏ lại giấy tờ công việc và chạy theo đám trẻ. Dịu phải xin lỗi nhân viên tư pháp rồi nhanh chóng cầm theo hai sổ hộ khẩu, đuổi theo Tâm. Khi đến nơi, thấy đám đông xô lại quanh bà Hoạt, cô không dám tiếp cận quá gần, chỉ đứng ở xa nhìn. Mọi người trong làng đồn đại về sự việc của cô, làm cho Dịu đau đớn và buồn bã. Cô không dám đến gần, chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn, sau đó mới bước về nhà mình. Một thời gian sau, Tâm gọi điện cho Dịu. Cô biết anh đang quan tâm đến bà Hoạt nên không giục cô đến thăm bà. Dịu khóc trong lòng nhưng không để Tâm biết. Cô nghe lời anh và không đến thăm bà Hoạt nữa.
Sự việc này khiến làng tròn xoe đồn đại về Dịu, và có vài người thậm chí nói rằng Tâm bị cô “bỏ bùa”. Cô nhận ra đám người này là phe ủng hộ bà Hoạt, chủ ý lan truyền những tin đồn để hủy hoại danh tiếng của Dịu. Dịu biết tới những lời đồn này nhưng cô không đối đầu mà chỉ lặng lẽ chịu đựng. Cô tiếp tục công việc và không nói với ai về việc cô mang thai, thậm chí không thông báo cho bà Hiền và cô Thảo. Cô đang chờ đợi quyết định của Tâm.
Tâm bận rộn với việc chăm sóc mẹ, ít khi liên lạc với Dịu. Cô hiểu và không áp đặt. Khi Tâm nhắn tin, cô chỉ trả lời ngắn gọn và không đưa ra bất kỳ lo lắng hay áp lực nào. Trong lòng Dịu, có những lo lắng và sự trống trải, nhưng cô cố gắng kiềm chế.
Bà Hoạt, sau hai ngày nằm trạm xá, trở về nhà. Tâm xin nghỉ làm hai ngày để ở nhà chăm sóc mẹ. Bà Hoạt tỏ ra rất hạnh phúc với quan tâm của con trai. Tâm sau khi xách xe đi làm, bà Hoạt gửi tin nhắn cho Dịu.
“Chiều nay ghé nhà tôi. Mẹ thằng Tâm.”
Tin nhắn ngắn ngủn nhưng đủ làm cho Dịu lo sợ và hồi hộp. Cô không biết tại sao bà Hoạt lại gọi cô đến, có thể Tâm không biết hay có quyết định mới. Trong khi Tâm không gửi bất kỳ thông báo nào cho cô, Dịu đầy nỗi lo và hoài nghi. Lúc này, trong chiếc áo voan rộng, cô bước ra khỏi nhà với một tâm trạng đầy biến động.
Đúng lúc hai giờ chiều, Bà Hoạt gọi chồng sang nhờ chở tận thị trấn mua thuốc. Con gái Nga đi học buổi chiều. Dịu, nhân viên tư pháp, may mắn không có tiết dạy thêm hôm nay. Cô chọn một chiếc áo voan rộng, gọn gàng, để che đi bụng dù chưa thấy có thai. Với bộ trang phục này, cô cảm thấy tự tin hơn.
Dừng xe từ đầu ngõ, cô mở cánh cổng rộng và đẩy xe vào sân nhà Bà Hoạt. Bà Hoạt ngồi trên giường xem ti vi, trông khỏe mạnh và không có dấu hiệu của người mới từ trạm xá về. Khi Dịu xuất hiện, bà Hoạt quay người và mời cô ngồi. Bà ta lưu ý nhìn vào bụng của Dịu, tạo ra một không khí căng thẳng. Dịu, tuy cảm thấy áp lực, nhưng vẫn tự tin nhấc chén nước ấm và uống một ngụm.
“Cháu mời bác ạ!” Cô cười nhẹ và mời bà Hoạt uống nước.
Bà Hoạt không nói gì mà chỉ nhìn chăm chú vào bụng Dịu. Sau khi nhấp nước, bà Hoạt quyết định nói về vấn đề quan trọng.
“Cô Dịu! Có lẽ cô cũng biết tôi đã từ chối đám cưới của hai đứa rồi đúng không? Hôm nay tôi gọi cô đến đây để bàn bạc với cô về vấn đề này.”
Bà Hoạt lên tiếng một cách nghiêm túc.
“Tôi không chấp nhận và sẽ không bao giờ chấp nhận cô và Tâm lấy nhau. Lý do, cô cũng đã hiểu rõ. Cho dù cô có mang thai hay không, tôi cũng không quan tâm. Đều chấp nhận được với tôi. Tuy nhiên, để tốt cho cả hai, tôi muốn cô nghĩ về điều này. Chuyện cô mang thai chỉ có Tâm, tôi và bố nó biết. Chỉ có hai gia đình biết về điều này. Tôi cam kết sẽ giữ bí mật này. Cô cũng hiểu, việc mang thai khi chưa kết hôn có thể tạo ra nhiều khó khăn. Tôi khuyên cô hãy nghĩ lại và cân nhắc bỏ qua. Tôi cam đoan sẽ không tiết lộ bất kỳ điều gì về thai nghén của cô. Hãy để cơ hội mở ra cho cô, để cô có thể bắt đầu lại cuộc sống. Đối với chuyện Tâm, cô đừng nói với nó về việc cô đến gặp tôi. Nó yêu cô, nhưng tôi là người nuôi dưỡng nó. Nếu phải lựa chọn giữa cô và tôi, nó sẽ chọn tôi. Đừng làm khó cho cả hai. Nếu cô yêu thương nó, hãy nghe theo lời tôi. Tôi biết nó là người tốt. Nếu cô vẫn giữ thai, nó sẽ không bỏ cô. Hãy nghĩ đến lợi ích của cả hai bạn. Chắc chắn là cô không muốn làm khó cho cả hai, đúng không?”
Dịu cầm chén, tay cô run rẩy khi nước tràn ra, làm ướt bàn tay và gây cảm giác nóng rát. Cô cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt, không thể thoải mái.
“Thôi… Bác đừng nói nữa. Cháu hiểu rồi!” Câu trả lời của Dịu ngắn gọn, nhưng trong lòng cô đang rối bời và lo lắng.
Bà Hoạt nhìn thấy Dịu đang trắng bệch, đôi môi mím chặt, và giọt mồ hôi trên trán cô như mưa. Bà ta cười khẽ và nói: “Hiểu rồi thì tốt. Cô là người có ăn có học, hiểu biết hơn nhiều so với các cô gái khác trong làng này. Với nghề nghiệp ổn định, chắc chắn cô cũng sẽ kiếm được một người chồng phù hợp. Thực sự, cô và Tâm nhà tôi không xứng đôi tí nào. Tội nghiệp làm gì mà cứ ép nhau, chỉ làm tổn thương tình làng, nghĩa xóm mà thôi!”
Dịu nghẹn đắng, đau đớn và ẩn chứa sự uất hận. Cô cố gắng kiềm nén giọt nước mắt đang rơi. Cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước phụ nữ tàn nhẫn như bà Hoạt, đặc biệt là khi đối mặt với nguy cơ mất đi sinh mạng của đứa trẻ nằm trong bụng cô. Cô tự hứa với lòng không bao giờ cầu xin điều gì nữa.
Dịu đặt chiếc chén xuống bàn và đứng dậy, nói nhẹ nhàng: “Muộn rồi, cháu xin phép bác!”
Cô bước vội ra khỏi phòng, không chờ đợi bà Hoạt đáp lại. Cô lao ra sân, lấy xe máy và ga chạy nhanh về đê. Nước mắt Dịu tuôn rơi như mưa. Cô đeo khẩu trang cao và thấp mũ chống nắng, che đi đôi mắt ướt nhòe. Tiếng rơi rơi của giọt nước mắt trở thành âm nhạc nhẹ nhàng của nỗi đau và bi thương. Cô rẽ xe vào bờ đê, nơi trời nắng chiếu sáng. Không có ai ở đây, không gian yên bình. Dịu đứng dậy và ôm gốc cây, bắt đầu rơi vào đợt khóc nức nở. Cô không thể giữ lại nữa. Những lời nói của bà Hoạt như những lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim cô. Trái tim con người, dù có mạnh mẽ nhưng cũng dễ bị tổn thương. Dịu khóc, rên xiết, và trong cơn đau đớn, cô cảm thấy lòng mình tan nát.
Cô biết, những lời bà Hoạt nói làm rơi vào đúng “vết thương” của mình. Cô thương cho số phận của mình, đau đớn cho đứa trẻ chưa chào đời đã bị người bà ruột bỏ rơi. Và hơn hết, cô nhận ra rằng cô không thể tiếp tục giữ chặt Tâm nữa. Bà Hoạt đã đúng, cho dù họ có kết hôn, nhưng sự chấp nhận của bà ta là điều quan trọng. Cô không thể lựa chọn hạnh phúc gia đình khi phải đối mặt với sự không chấp nhận từ gia đình Tâm.
Dịu khóc một thời gian, cơ thể cô mệt nhoài. Cô tựa người xuống dưới gốc cây, cảm nhận làn gió biển lồng lộng thổi qua, làm khô những giọt nước mắt vẫn còn trên khuôn mặt cô. Hơi ẩm bốc lên tạo cảm giác lạnh lẽo. Dịu xoa xoa bụng, nhận ra sức mạnh nảy lên trong trái tim cô. Cô vừa trải qua một cơn đau, đã qua rồi, và còn nhiều thách thức khác phải đối mặt. Tuy nhiên, có một ngọn lửa nhỏ mạnh mẽ đang tỏa sáng trong trái tim cô. Dịu hít một hơi dài, chỉnh lại quần áo, buộc tóc, và khẽ mỉm cười để giãn cơ mặt. Sau đó, cô lên xe máy và trở về nhà. Bất ngờ, trong lòng cô, có một sự bình yên lạ.
Tâm gọi điện cho Dịu nhưng cô không nghe máy. Nhắn tin cũng không thấy trả lời. Khi anh đến nhà Dịu, bà Hiền nói rằng Dịu đã đi sang nhà Thu có việc. Khi anh đến nhà Thu, mẹ Thu nói rằng cả hai đang đi khám bệnh. Tâm lo lắng và đến tận nhà viện để tìm. Khi Dịu trả lời cuộc gọi, giọng cô có vẻ mệt mỏi.
“Em sao vậy? Sao anh gọi không nghe máy? Nhắn tin cũng không thấy trả lời?” – Tâm hỏi.
“Em cùng Thu lên viện tái khám!” – Dịu giải thích.
“Khám? Em bị làm sao vậy? Sao không nói với anh?” – Tâm lo lắng.
Dịu ngập ngừng trước khi nói: “Cái thai… em xin lỗi, em đã không giữ được nữa rồi!”
Tâm giận dữ và hét lớn: “Cái gì? Em nói sao vậy? Em bỏ nó đi sao? Sao em lại làm vậy hả Dịu? Sam em lại bỏ con chúng ta đi? Em đang nghĩ cái gì vậy?”
Dịu không trả lời, để điện thoại bên cạnh để Tâm không thể nghe thấy. Tâm tiếp tục thể hiện sự lo lắng và tức giận: “Dịu! Dịu! Là em đang nói dối anh phải không? Em giận anh nên mới nói vậy phải không? Chuyện của mẹ chắc chắn anh sẽ sắp xếp được. Em không được nghĩ dại dột! Nhất định không được làm vậy!”
Dịu nghe tiếng Tâm nói và những lời giận dữ, nhưng cô không trả lời. Cô lạnh lùng tắt máy, để Tâm không thể thêm bất kỳ lời nào. Dịu đau đớn, nhưng cô biết Tâm cũng đang trải qua cảm xúc giống như mình. Cô biết, việc tỏ ra mạnh mẽ là cách duy nhất để chấp nhận và vượt qua mọi khó khăn.
Dịu tránh xa Tâm. Tin nhắn của anh không nhận được phản hồi. Khi có cuộc gọi, cô trả lời lạnh lùng. Sự thay đổi đột ngột của Dịu khiến Tâm bối rối và tức giận. Anh không hiểu tại sao cô lại trở nên lạnh lùng như vậy. Anh đến nhà Dịu để tìm cô, nhưng cô tránh né. Ngay cả khi chờ đợi trước trường, Dịu cũng cố ý nán lại để chờ anh rời đi rồi mới về. Cả tháng trôi qua như vậy, khiến Tâm cảm thấy mệt mỏi. Anh quyết định gặp bà Hiền để trò chuyện.
Tâm chia sẻ với bà Hiền về sự thay đổi của Dịu và ý định của họ. Bà Hiền thở dài và nói: “Con bé ấy quyết tâm rời xa cháu rồi. Bà cũng không còn cách nào khác. Chuyện của hai đứa là do chính họ quyết định. Dịu không muốn chịu đựng được trong nhà cháu nữa.”
Tâm muốn tiết lộ về việc Dịu mang thai nhưng suy nghĩ lại, vì vậy anh chỉ nói: “Nhưng Dịu, cô ấy có…”
Bà Hiền giữ im lặng. “Chuyện của mẹ cháu, cháu sẽ làm cho bà ấy chấp nhận Dịu. Chỉ cần chúng cháu sống hạnh phúc, bà ấy sẽ đồng ý thôi.”
Tâm cương quyết nói: “Không, cháu không chấp nhận như vậy. Bác để cháu gặp Dịu, cháu sẽ thuyết phục cô ấy.”
Bà Hiền lắc đầu: “Muộn rồi, con ạ. Cô ấy đã quyết định chuyển công tác lên một huyện miền núi. Chuyện của hai đứa, bác cũng không còn sức can thiệp được nữa.”
“Sao ạ? Cô ấy chuyển lên miền núi? Sao lại không nói với cháu điều gì mà bỏ đi như vậy? Không được! Sao cô ấy lại đối xử với cháu như vậy?” – Tâm nói, tiếng nói gần như khóc. Nước mắt tràn đầy. Anh ngồi xuống, ôm đầu và thất thần nói: “Không thể như thế được! Cô ấy không thể bỏ cháu như thế mà đi được!”
Bà Hiền phải khuyên bảo một thời gian, Tâm mới lấy lại bình tĩnh. Nhưng trong đôi mắt, vẫn còn dấu hiệu của một người đã mất hồn. Anh không thể tin được rằng Dịu đã rời bỏ anh mà không có lời từ biệt.