Tận cùng nỗi đau chương 12 | Đăng ký kết hôn
Nghe con gái thông báo đã đăng ký kết hôn với Chiến, ông Tùng không giữ được bình tĩnh, cảm thấy bất ngờ đến mức ôm cột cờ lảo đảo suýt té. Việt nhanh chóng đến và giúp ông ngồi xuống. Bà Thu lo lắng đưa nước cho ông, sau đó cùng Việt động viên ông:
– Chuyện đã xảy ra rồi, bố phải giữ sức khỏe để lo cho mẹ.
Ông Tùng thầm thì nắm tay Việt và nói yếu ớt:
– Khổ quá con ạ, giờ phải làm sao?
Việt ôm nhẹ ông, an ủi:
– Bố phải bình tĩnh, giờ chúng ta phải xử lý tình hình. Mẹ đang lo lắng, cô Hà ngây thơ quá mới nghe lời anh Chiến đăng ký kết hôn. Bây giờ cô gái đó đang ốm, nghe tin như vậy cũng sẽ sốc.
Bà Thu, sau khi giúp ông Tùng nằm xuống nghỉ, cũng tham gia cuộc trò chuyện:
– Cô bé ngốc quá, thấy bố bị như vậy mà cứ nằm khóc trong phòng, thật là khổ quá đi.
Việt trấn an mẹ:
– Bình tĩnh đi mẹ, lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề. Bây giờ, để cho cô Hà thư giãn, mẹ cứ bình tĩnh chờ em nói chuyện với cô ấy xem sao.
– May mắn là hôm nay con về, nếu không có mình, mẹ còn chẳng biết làm sao.
Việt đưa ông Tùng lên phòng nghỉ ngơi. Anh muốn hỏi Bích Hà chi tiết hơn nhưng khi thấy cửa phòng đã chốt, anh không dám làm phiền. Thấy con trai ngồi thẫn thờ, bà Thu đến và nắm tay anh:
– Tình hình đã như vậy rồi, con phải làm sao đây?
Việt cầm tay mẹ:
– Tình hình đã phức tạp, con không hiểu tại sao Chiến lại làm như vậy. Có lẽ anh ta lo sợ bác Tùng sẽ phản đối hôn nhân sau khi bác gái qua đời, nên đã tận dụng sự ngây thơ của Bích Hà để đăng ký kết hôn trước. Pháp luật đã công nhận họ là vợ chồng rồi…
Bà Thu thở dài:
– Thôi thì tội cho cô bé quá. Chắc cậu Chiến sẽ đối xử tốt với nó chứ?
Việt buồn bã, mắt nhìn xa xăm:
– Đúng đây, có lẽ không còn cách nào khác nữa rồi mẹ ạ. Con lại đang lo chuyện khác lớn hơn…
Bà Thu lo lắng:
– Chuyện gì vậy con?
Việt đăm chiêu:
– Con chưa hiểu ý đồ của Chiến, nếu đúng như con nghĩ thì quá nguy hiểm. Thương bác và bác gái quá…
Bà Thu hồi hộp:
– Sao con bé không hỏi ý kiến của ai, kể cả con?
– Nó làm gì được, đến cả bác Tùng nó cũng chẳng coi trọng. Từ nay con không can thiệp nữa…
Bà Thu hốϮ hồϮ khi thấy con trai giận dữ, nắm chặt tay Việt và nói:
– Đừng giận và rời đi mẹ nhé.
– Để con lo công việc, mẹ hãy giữ gìn sức khỏe và chăm sóc bác Liên cho đến khi con trở lại từ công trình vào sáng mai nha mẹ… – Anh nói với mẹ trước khi rời đi…
Chiến nắm đầy tờ đăng ký kết hôn, hạnh phúc lan tỏa trên gương mặt anh. Kế hoạch của anh đã thành công một cách thuận lợi. Giờ đây, anh bắt đầu từng bước, từng bước tiến về mục tiêu. Không còn sợ bị Việt làm phiền, thậm chí ông Tùng cũng bất lực trước kế hoạch của anh. Anh gọi điện cho Hà:
– Alo, vợ yêu…
Không có câu trả lời. Tại sao Hà lại không trả lời? Gia đình có chuyện gì xảy ra không? Liệu anh có nên đến nhà ngay lúc này không? Chiến cảm thấy nôn nao, nhưng nghĩ lại, anh tự tin rằng mọi thứ sẽ ổn. Anh đã có được một cuộc sống dễ dàng, lấy được vợ giàu mà không tốn bất kỳ chi phí nào. Chiến cảm thấy mình đang nằm mơ, nhưng thật không thể tin nổi rằng cuộc đời anh lại có một ngày như vậy.
Nhưng khi gọi điện mà không nhận được câu trả lời, Chiến cảm thấy lo lắng. Tại sao Hà lại không trả lời điện thoại? Hay là gia đình có vấn đề gì? Anh quyết định kiểm tra sự an tâm của mình.
Trong khi đó, nằm một mình trong phòng, ông Tùng ngày càng buồn phiền. Anh ta tự hỏi về lí do Hà bất ngờ đăng ký kết hôn với Chiến mà ông lại cảm thấy sốc như vậy. Cô gái này từng rất ngoan ngoãn, luôn xin ý kiến của cha mẹ trước khi đưa ra quyết định. Vậy mà bây giờ, cô lại bỏ qua ý kiến của cha mẹ, gây ra một sự kiện lớn như vậy. Ông Tùng tự hỏi liệu có phải ông đã hiểu lầm về Chiến hay không.
Còn Chiến, anh không hiểu tại sao ông Tùng có vẻ không ưa ông, tại sao cậu ta luôn tránh mặt ông. Cảm giác không ổn đang trỗi dậy trong anh.
Cuối cùng, sự ồn ào từ phòng khách đã làm bà Liên lo sợ. Bà nghi ngờ có điều gì đó đang xảy ra và không thể nén nổi nữa. Bà kêu gọi ông Tùng và Hà xuống để giải quyết tình hình. Nhưng cả hai đều không trả lời.
– Anh Tùng ơi, Hà ơi, xuống phòng mẹ Liên đi, hôm nay làm sao á… – Bà Liên gọi mà không nhận được câu trả lời. Tâm trạng bà trở nên trầm lắng. Hà ôm chặt mẹ mình, khóc lóc:
– Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ nhé…
Ông Tùng, nhìn thấy vẻ mặt của vợ, không kìm được nước mắt:
– Liên ơi, nhìn anh này… Liên ơi…
Tiếng khóc nức nở của Bích Hà và tiếng gọi vợ của ông Tùng vang lên đầy ám ảnh. Bà Thu, cảm nhận được sự không ổn, gọi cho Việt ngay lúc nửa đêm:
– Việt ơi…
Mẹ gọi trong giọng khàn đặc, làm cho Việt cảm nhận được có chuyện gì đó không bình thường. Anh hỏi ngay:
– Bác Liên có chuyện gì rồi mẹ?
– Về ngay đi con… – Bà Thu nói trong nước mắt.
– Con về ngay… Mẹ gọi cho bác sỹ đi…
Chưa kịp nói nhiều, Việt đã chạy ra lấy xe và lao về nhà. Đêm hè gió nhẹ, chiếc xe phóng nhanh qua đêm tối.
– Tránh ra, mọi người tránh ra, bác sỹ tới rồi…
Bà Thu hét lớn, nhưng giọng bà không còn là giọng của người mẹ mạnh mẽ như trước. Tóc tai rối bời, đôi mắt sưng húp, miệng luôn gọi tên một ai đó, nhưng âm thanh bị tắc nghẹn, chỉ còn thấy những tiếng thì thầm, khó hiểu… Liên ơi, đừng bỏ mình…
Khi Việt về đến nhà, anh chẳng kịp thay đồ. Anh lao nhanh vào phòng của bà Liên và bất ngờ trước tình trạng của mẹ mình. Mẹ anh trông giống như lúc Ba anh mất, tâm trạng yếu đuối, mỗi khi có biến cố là bà dễ bị căng thẳng tinh thần. Bác sĩ đã cảnh báo rằng nếu không có điều trị kịp thời, bà có thể mắc chứng tâm thần hoang tưởng.
Việt chạy về phía mẹ, ôm bà lên và gọi lớn:
– Mẹ ơi, mẹ ơi…
Bà Thu, rơi vào tình trạng kiệt sức, nhưng may mắn là Việt kịp thời để ý và quay lại nhà. Nếu không, tất cả mọi người đang tập trung vào việc cứu chữa cho bà Liên, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Thấy tình hình nghiêm trọng, cô bác sỹ đang cùng đi cấp cứu còn lại chạy theo Việt để hỗ trợ cấp cứu cho bà Thu:
– Tôi đã tiêm thuốc an thần, hãy để bà ấy nghỉ ngơi…
– Dạ, cảm ơn bác sỹ… – Việt nói với ánh mắt lo lắng, nhìn chằm chằm vào mẹ.
– Em là Hương, anh không nhớ à? – Cô bác sỹ xinh đẹp nhận ra Việt.
Lúc này, Việt mới nhìn lên:
– Ôi, không ngờ gặp em ở đây…
Hương nhìn anh và nói nhỏ:
– Kể từ ngày ấy, anh cố tình tránh mặt em đúng không?
Việt ấp úng:
– Không có, em đừng đổ oan cho anh…
Hương cúi đầu:
– Gặp anh trong tình cảnh này, thật không tiện chút nào…
Bên phòng của bà Liên, mọi người im lặng nhưng trầm trồ. Tiếng khóc đau lòng của Bích Hà và những lời van xin của ông Tùng cho vợ làm cho không khí trở nên ảm đạm và u tối.