Tận cùng nỗi đau chương 13 | Sự ra đi
Dù đã biết rằng Sự Sống – Sự Lão Hóa – Sự Bệnh Tật – Sự Tử Thần là quy luật tất yếu, mà mọi người đều phải trải qua, nhưng trong những giây phút phải chia tay với người thân vĩnh viễn, thì đau đớn vô cùng. Không khí tang thương bao trùm căn nhà khi bác sỹ, bằng cách cúi đầu nghẹn ngào, chia buồn với gia đình:
– Xin mọi người hãy giảm nhẹ nỗi đau, Bà ấy đã ra đi…
Ông Tùng nghe được câu cuối, vội chạy về giường vợ và sửng sốt gào lên:
– Ông nói cái gì vậy? Ai đi? Ông đừng có nói nhảm, Liên ơi…
Chỉ còn Việt giữ được bình tĩnh, khi thấy bác sỹ chuẩn bị rời đi, anh nói:
– Bác sỹ, xin đừng vội rời đi, vì trong gia đình có mẹ tôi và ông Tùng đang ốm, nếu có chuyện gì xấu xảy ra…
Bác sỹ Hương đỡ lời:
– Tôi sẽ ở lại để chăm sóc cho ông, Bác sỹ Hiệp, anh về trước nhé…
Bác sỹ Hiệp đắn đo:
– Ngày mai tôi cũng không có ca trực, thôi thì tôi sẽ ở lại chia buồn với gia đình…
Việt cảm ơn:
– Cảm ơn bác sỹ…
Sau đám tang của bà Liên, sức khỏe của mẹ Thu không ổn định và có nguy cơ tái phát bệnh thần kinh, nên Việt quyết định đưa mẹ đến bệnh viện nơi bác sỹ Hương làm việc để điều trị tại khoa thần kinh. Bích Hà, suốt ngày khép kín trong phòng, không ăn uống và không ra khỏi nhà. Ông Tùng thì gục ngã, suốt ngày câm nín, yên lặng, nhưng mỗi khi ai đó nhắc đến bà Liên là ông lại khóc. Việt lo lắng, nếu bây giờ mẹ anh đang điều trị mà ông Tùng có chuyện gì, không biết anh sẽ làm sao. Công trình đang đến hồi kết thúc, công việc ngập đầu, vì vậy anh liên lạc với bác sỹ Hương:
– Hương ơi, chắc anh phải nhờ em chăm sóc mẹ giúp anh…
Hương động viên:
– Em hiểu, để em lo cho bác, anh hãy sắp xếp công việc cho ổn định nhé…
Việt cảm ơn:
– Em vất vả rồi, anh cảm ơn…
Khi tin đám tang bà Liên đến tai Chiến, anh bàng hoàng và vội vã chạy đến nhà để giúp đỡ trong việc tổ chức tang lễ. Cùng với mọi người, anh đưa bà về nơi an nghỉ cuối cùng. Từ khi bà Liên qua đời, Bích Hà trở nên kín đáo và lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt so với vẻ vô tư và trẻ trung hàng ngày. Cô yêu mến mẹ, và cô nghĩ rằng việc mẹ qua đời nhanh chóng như vậy là do nghe câu chuyện cô đã tự ý đi đăng ký kết hôn với Chiến mà không thảo luận với cha mẹ. Cô tỏ ra ngu ngốc và không nhận ra rằng hành động tưởng chừng đơn giản của mình lại gây sốc cho cha mẹ. Chính vì suy nghĩ như vậy, cô giận dữ với Chiến, vì anh liên tục yêu cầu đi đăng ký kết hôn, khiến mẹ cô ra đi nhanh như vậy…
Ông Tùng, từ ngày vợ mất, sức khỏe giảm sút rõ rệt, yếu đuối hơn và căn bệnh tim tái phát trở lại một cách nặng nề. Việt nói với bác sỹ Hương về tình trạng ông, và bày tỏ lo ngại vì ông phải tiếp tục theo dõi công trình. Việt rất bận rộn, sáng sớm anh đến công trình, chiều vội vàng trở về để chăm sóc ông Tùng và thăm mẹ Thu ở bệnh viện. Cảm thấy lo lắng, cậu Vinh nói với Việt:
– Anh thấy sao đấy, nếu anh tiếp tục như thế này, em không thể chấp nhận được…
Việt bày tỏ tâm trạng buồn bã:
– Nhiều vấn đề xảy ra cùng một lúc, anh cảm thấy rối quá…
Vinh cố gắng an ủi:
– Công việc ở đây đã đến giai đoạn hoàn thiện, anh có thể giao cho em quản lý. Anh hãy tập trung lo lắng cho gia đình.
Việt cũng muốn nhưng trách nhiệm của anh không thể giao phó cho ai được. Chỉ cần có sự cố nhỏ mà không nghiệm thu được, hậu quả có thể rất khó lường. Dự án đầu tiên anh được bác Tùng giao phó, nên dù khó khăn anh vẫn phải cố gắng hoàn thành. Việt vỗ vai Vinh chân thành:
– Cảm ơn em, nhưng công việc này là sinh mệnh của công ty, nên anh em mình phải cố gắng. Chỉ cần có một sơ xuất nhỏ mà không nghiệm thu được, là phải bồi thường hợp đồng.
Vinh động viên:
– Anh thấy em vất vả quá, nên muốn gánh vác đỡ cho anh…
Việt vỗ vai anh:
– Anh hiểu, cảm ơn em rất nhiều. Chúng ta cùng cố gắng nhé…
Chỉ còn hai ngày nữa là đến thời điểm Chiến phải quyết định đưa Nhã Trúc vào công ty làm việc. Chiến cảm thấy như ngồi trên đống lửa vì thời gian càng ngày càng ít. Bà Liên vừa mới qua đời, ông Tùng đang ốm nặng, Bích Hà giận dỗi và không muốn nói chuyện với anh. Chiến cảm thấy khó chịu, nhưng anh hiểu rằng anh phải xin ông Tùng chuyển đến ở, ngay cả khi phải qùγ xuống xin ông, anh cũng sẽ làm. Anh biết rằng dù có giận đến mức nào, nhưng vì tình cảm với Nhã Trúc, ông Tùng sẽ tha thứ cho anh. Bởi vì, trước sau gì, anh cũng đã được pháp luật công nhận là chồng hợp pháp của Nhã Trúc. Nghĩ đến việc này, Chiến bắt đầu sắp xếp quần áo và trả phòng trọ. Rồi anh ҳάch vali đến nhà Bích Hà:
– Hà ơi, mở cửa cho anh…
Không có câu trả lời. Chiến gọi một lần nữa:
– Hà ơi, mở cửa cho anh vào, anh sẽ chăm sóc Ba cho em…
Từ tầng trên nhìn xuống, Bích Hà thấy Chiến đứng ngoài cửa, cô nghĩ rằng nếu mở cửa thì có thể bị những người đi đường và hàng xóm thấy, nên cô quyết định mở cửa:
– Ai cho anh đến đây?
Chiến cười giả tạo:
– Anh đến nhà vợ anh mà…
Hà tức giận:
– Ai là vợ anh? Nói đùa à…
Chiến trả lời mỉa mai:
– Thế thì tờ giấy đăng ký kết hôn ghi tên ai? Em đã ký tên rồi, từ giây phút đó em đã là vợ anh…
Không đợi Hà trả lời, Chiến ҳάch vali lên thẳng phòng cô. Hà tỏ vẻ tức giận:
– Anh đi ra đi, em chưa sẵn sàng…
Chiến bất ngờ:
– Em kỳ thật. Vợ chồng phải ở chung phòng chứ. Nếu em không chịu thì anh ngủ ở đâu?
– Anh vào phòng Dì Thu đi… hoặc vào phòng trống ở tầng trên… – Hà nói và đóng cửa lại…
Chần chừ một lúc, Chiến đành ҳάch vali và rời khỏi phòng, đi về phòng cuối hành lang. Khi anh đi qua phòng vợ chồng ông Tùng, cửa nhẹ mở nên anh nhìn vào và thấy ông Tùng đang ngủ. Bàn ly sữa vẫn còn nửa đầy, không biết là sữa mới pha hay là từ hôm qua. Anh chuyển đến phòng của mình và bắt đầu làm vệ sinh. Từ khi bà Liên qua đời và Dì Thu nhập viện, không ai làm vệ sinh, nên phòng phủ đầy bụi bẩn. Khi Chiến lau dọn đến phòng của ông Tùng, anh ngần ngại một lúc, nhưng sau đó anh mạnh dạn bước vào.
Nghe tiếng động, ông Tùng tỉnh giấc, và khi nhìn thấy người lạ trong phòng, ông quát to:
– Ai vào phòng tôi?
Chiến giật mình và ấp úng:
– Dạ, thưa Ba, là con…
Ông Tùng ngạc nhiên:
– Ai cho anh vào đây?
Chiến nhanh chóng qùγ xuống vẻ Ϯộι nghiệp:
– Con xin lỗi Ba,… Ba cho con được chăm sóc nha Ba…
Cay đắng, ông Tùng tức giận và cổ họng nghẹn lại:
– Anh ra ngoài đi…
Chỉ kịp nói vậy, ông nằm xuống thở dốc. Chiến liền gọi Bích Hà:
– Em ơi, Ba lại mệt rồi, lấy tђยốς ở đâu?
Nghe Chiến gọi thất thanh, Hà vội vàng mở cửa chạy sang. Cả hai cuống quýt pha sữa và lấy tђยốς cho Ba uống. Ông Tùng vẫn tỏ ra mệt mỏi, nên sau khi uống tђยốς, ông nằm xuống nghỉ. Cả hai rời khỏi phòng và khép cửa lại. Lúc này, Chiến nắm tay Bích Hà nhẹ nhàng:
– Em bỏ qua cho anh, mẹ mất đột ngột nên anh không biết, và khi gọi điện thoại, em không nghe máy…
Bích Hà vùng vằng giật tay ra khỏi tay anh và nói:
– Anh có biết vì sao mẹ ra đi sớm không?
Chiến ngơ ngác:
– Sao vậy? Anh không hiểu em đang nói gì? Vì sao lại hỏi anh câu đó?
Hà òa khóc làm Chiến hết hồn:
– Anh biết không? Khi em về và nói là đã đăng ký kết hôn với anh, Ba thì ngất xỉu, còn mẹ thì… huhu
Thấy Bích Hà khóc to, Chiến phát hoảng và ngay lập tức anh chấn tĩnh lại, hỏi cô:
– Chuyện kết hôn là việc hệ trọng, em phải thật bình tĩnh và lựa lời mà nói chứ? Vậy là lỗi của em, sao lại đổ cho anh?
Hà cố cãi:
– Em nói là để về hỏi Ba, nhưng anh nói không sao đâu? Cứ đăng ký xong rồi nói với Ba sau cũng được, giờ anh lại đổi cho em… huhu
Mới chỉ là ngày đầu tiên anh về nhà cô mà đã cãi nhau không hay. Chiến xoa dịu:
– Ừ, thôi nín đi, là lỗi của anh được chưa?
Chỉ cần anh nịnh vài câu là cô đã nhoẻn miệng cười. Lúc này anh mới hỏi:
– Ủa, vậy em đã ăn gì chưa?
Hà ấp úng:
– Dì Thu Ьệпh đi Ьệпh viện rồi, không có ai nấu cơm nên…
Chiến ngạc nhiên:
– Thế có nghĩa là em chưa ăn gì?
Hà bối rối:
– Em ăn mỳ gói…
– Còn Ba ăn gì?
– Cũng ăn mỳ gói luôn… – Bích Hà đỏ mặt…
– Trời ơi, em ơi là em, em phải nấu cơm chứ? Rồi mua ϮhịϮ về hầm nấu cháo cho Ba nữa… – Chiến гêภ rỉ…
– Nhưng em không biết nấu, hồi chưa Ьệпh thì mẹ nấu rồi sau có dì Thu…
Chiến đứng dậy bước đi, Hà vội hỏi:
– Anh đi đâu đó?
– Đi xuống bếp nấu cơm chứ còn đi đâu? – Chiến thở dài…