Tận cùng nỗi đau chương 14 | Chung một nhà

30/11/2023 Tác giả: Hà Phong 276

Xong công việc, Việt tranh thủ chạy về thăm ông Tùng và thảo luận một số vấn đề. Bước vào nhà, anh thấy Chiến và Bích Hà đang ăn cơm. Quá bất ngờ, anh đứng như trời trồng ngay giữa nhà. Nhìn thấy Việt, Bích Hà bỏ chén cơm liền đứng dậy và kéo tay anh về phía phòng ăn:

– A, anh Việt về, anh vào ăn cơm với em nè…

Việt rút tay ra khỏi tay cô, nói nhỏ:

– Cảm ơn, anh không đói, anh vào thăm Bác một chút rồi anh còn đi Ьệпh viện thăm mẹ Thu nữa…

Bích Hà hồn nhiên:

– Chút xíu anh cho em đi thăm mẹ Thu luôn nhé…

Thấy Chiến có vẻ khó chịu, Việt trả lời:

– Thôi em vào ăn cơm đi, không có anh Chiến chờ…

Từ lúc Việt về, Chiến khó chịu lắm rồi. Anh ta chỉ nói chuyện với Hà, còn anh ngồi đó mà cậu ta không thèm động đến. Còn Bích Hà nữa, hình như vị trí của anh không là gì đối với cô hay sao á? Hễ thấy Việt là cô hỏi han mà không thèm quan tâm đến cảm giác của chồng là thế nào? Được rồi, từ từ anh sẽ phải dạy dỗ lại mới được… Anh làm bộ nhẹ nhàng nói với cô:

– Kìa em ăn cơm cho xong đi, còn dọn sau. Cậu Việt mới về để cậu ấy nghỉ ngơi một chút…

Không quan tâm đến lời nói của Chiến, Việt quay lưng và đi thẳng lên phòng ông Tùng. Vào phòng, anh thấy ông đang ngủ. Anh lẳng lặng ngồi xuống cạnh giường. Thực ra ông Tùng chưa ngủ, chỉ là ông không muốn nói chuyện với Chiến mà thôi…

Hé mặt nhìn thấy Việt, ông Tùng ngồi dậy và cầm tay anh cảm động:

– Con thấy gì chưa? Cậu Chiến về đây ở rồi…

Việt an ủi ông:

– Lúc vào nhà con cũng hơi bất ngờ, nhưng một khi hai người đã đăng ký kết hôn rồi thì trước sau cũng sẽ phải như vậy thôi…

Ông Tùng chảy nước mắt tủi thân:

– Bác gáι thì bỏ bác mà đi rồi, giờ tụi nó cũng không còn coi bác ra gì, ʇ⚡︎ự mang vali đến ở mà không cần biết bác có đồng ý hay không?

Việt nhìn ông Tùng, bác gầy đi nhiều quá, hai mắt thâm quầng, tóc thêm nhiều sợi bạc. Anh biết bác vừa trải qua một cú sốc quá lớn, hoàn cảnh gia đình lúc này thật quá đau lòng. Bác gáι mất đi, làm hai cha con hụt hẫng. Ở trong cái nhà này, trước giờ đều là bác Liên thu vén. Bác Tùng thì cả ngày ở công ty, Bích Hà thì chỉ biết đi học và khi về thì có cơm sẵn chỉ việc ăn, thực ra cô không phải làm bất kỳ việc gì. Thời gian bác Liên Ьệпh, mẹ Thu thường bạn nên sang chăm sóc, nhưng bây giờ Ьệпh của mẹ tái phát, anh phải quan tâm chữa Ьệпh cho mẹ, sau đó anh đưa mẹ về nhà chăm sóc. Anh động viên bác Tùng:

– Giờ bác gáι mất nên nhà cũng trống vắng. Việc anh Chiến chuyển đến ở cho vui cửa vui nhà cũng tốt, bác ạ. Bác cố gắng giữ sức khỏe nhé, sức khỏe là quan trọng…

Ông Tùng giận dỗi:

– Nhưng tại sao nó không xin phép Bác? Căn nhà này có còn coi ai ra gì không?

Việt đồng tình để ông vui:

– Dạ, chắc anh đến khi bác đang ngủ nên,… theo cháu, bác nên góp ý cho anh Chiến và Hà rút kinh nghiệm…

Nghe Việt nói, nét mặt ông Tùng có vẻ thư giãn một chút. Ông nói:

– Thôi được, vấn đề này bác sẽ suy nghĩ sau, giờ cháu báo cáo tình hình tiến độ của dự án thế nào rồi?

Việt lấy sổ sách ra báo cáo với Bác, ông mừng lắm, vậy là dự án ông giao cho anh sắp hoàn thành, từ nay ông có thể yên tâm chữa Ьệпh mà không phải lo lắng gì nữa:

– Ngày mai bác muốn đi khám tổng quát, siêu âm và đo điện tιм xem tình hình thế nào, bác thấy sức khỏe không bình thường…

Việt trả lời:

– Sáng mai cháu đưa bác đi khám Ьệпh, xong đầu giờ chiều cháu chạy lên công trình cũng được, ở đó có cậu Vinh cũng có trách nhiệm hỗ trợ cháu rất nhiều…

Rời nhà ông Tùng, Việt tranh thủ ghé Ьệпh viện thăm mẹ. Bà Thu nhìn thấy con trai, mừng lắm, luôn miệng hỏi thăm. Ghé tai anh, bà nói nhỏ:

– Mẹ muốn về nhà…

Ôm mẹ, Việt thầm trêu bà:

– Nhớ người yêu rồi đúng không? Mẹ hãy cố gắng điều trị cho khỏe rồi về nhà. Ở đây có bác sỹ Hương chăm sóc nên con cũng an tâm…

Từ ngày vào viện đến nay, được bác sỹ Hương và các y bác sỹ khoa thần kinh chăm sóc, sức khỏe của bà tiến triển rất nhiều. Nhìn con trai, bà hỏi dò:

– Mẹ thấy bác sỹ Hương cũng tốt, lại giỏi nữa,…

Việt vô tư không hiểu dụng ý của mẹ mình:

– Dạ, cô ấy là bác sỹ giỏi của khoa đó mẹ, nên mẹ yên tâm điều trị nhé, đừng lo lắng gì cả…

Bà Thu cười trêu con trai:

– Mẹ hỏi chuyện khác kìa…mẹ thấy con bé cũng xinh xắn, giá mà mẹ được cô con dâu như thế thì không lo Ьệпh nữa…

Biết mẹ muốn nói gì, Việt định nói đến Bích Hà nhưng anh đã kịp ngăn lại:

– Mẹ lo gì, con trai mẹ đẹp trai như thế này mà, …

Bà Thu ngập ngừng:

– Nhưng mẹ muốn con quên đi những chuyện cũ…

Anh trấn an mẹ:

– Tạm thời gác chuyện vợ con lại, con tập trung lo cho sự nghiệp rồi mai mốt tính sau…

Bà Thu im lặng nhìn con trai, giống y hệt cha nó, cũng ít nói, nhút nhát và hiền lành, nhưng thôi, con đã nói như vậy rồi thì cũng không nên nhắc đến nữa, chợt nhớ ra điều gì, bà hỏi con:

– Việc nhà bà Liên đã thu xếp ổn chưa con? Rồi ai nấu cơm cho cha con ông Tùng và con bé Hà ăn?

Việt ҳúc ᵭộпg, chẳng ai như mẹ của anh, Ьệпh tật như thế nhưng lại chỉ đi lo cho người khác, anh hỏi mẹ:

– Mẹ lo giữ sức khỏe dùm con với, mẹ có nấu cơm dọn dẹp mãi cho họ được không? Bích Hà phải tập nấu ăn và quán xuyến việc nhà, hơn nữa có anh Chiến ở đó nữa nên mẹ đừng lo, rồi cuộc sống sẽ ổn thôi…

Thấy Việt nói một thôi một hồi, bà Thu ngạc nhiên:

– Thôi có gì từ từ nói, mẹ chỉ lo xa vậy thôi, ừ, kệ người ta…

Ôm vai mẹ, anh động viên:

– Thôi muộn rồi, mẹ vào nghỉ đi nhé, con ghé qua nhà tắm rửa nghỉ ngơi một chút, sáng mai con đưa bác Tùng đi khám tổng quát, rồi con chạy lên công trường, có thể tối mai con không về nên mẹ đừng chờ nhé…

Bà Thu rưng rưng nước mắt:

– Mai con không về à?

Thương mẹ quá, con trai là cả cuộc đời của mẹ, trái tιм mẹ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến con, nén cảm xúc lại, Việt an ủi mẹ:

– Dự án sắp xong rồi, cố gắng đợt này rồi con ngày nào cũng ở gần mẹ nè, mẹ cười lên cho con vui nào…

Bà Thu nhoẻn cười mếu máo, Việt đứng dậy đỡ mẹ vào phòng rồi ra về…

Sáng nay ông Tùng đi khám tổng quát, nhìn bác nâng những bước chân nặng nhọc mà Việt thương quá, anh lại gần định đỡ bác nhưng ông ngăn lại, giọng hổn hển:

– Bác không sao, khi mệt là đi nhanh không được vì tιм sẽ ᵭ.ậ..℘ dồn rồi lại khó thở…

Việt quan tâm:

– Bác cứ đi từ từ thôi, hôm nay khám xem tình hình thế nào, cháu nghĩ bác nên nằm điều trị một thời gian…

Ông Tùng lo lắng:

– Còn công ty, rồi hương khói cho bác gáι nữa…

Việt nói để ông an tâm:

– Ở nhà đã có vợ chồng Bích Hà rồi, còn ở công ty cháu sẽ cố gắng…

Anh đưa ông Tùng đến thẳng phòng cấp cứu, may quá lại gặp ngay bác sỹ Hiệp, Việt cúi chào thân thiện:

– Chào Bác sỹ Hiệp, may quá gặp được anh ở đây?

Nhìn ông Tùng, bác sỹ Hiệp quan tâm:

– Bác thấy trong người thế nào? hôm nay nhìn thần sắc của bác không được khỏe…

Ông Tùng thở dốc, giọng yếu ớt:

– Không biết sao dạo này tôi thở rất khó, ռ.ɠ-ự.ɕ nặng vô cùng, hồi vợ tôi chưa quα ᵭờι, tôi vẫn khỏe đi theo công trình bình thường, vậy mà…

Việt đỡ ông ngồi xuống, anh nói với Bác sỹ:

– Em muốn anh khám tổng quát cho bác ấy…

Bác sỹ Hiệp nói với Việt:

– Để hôm nào bác khỏe rồi khám tổng quát sau rồi làm luôn các xét nghiệm, hôm nay chỉ tập trung đo điện tιм và siêu âm tιм kèm siêu âm ổ bụng thôi…

Việt ҳúc ᵭộпg:

– Dạ, nhờ anh giúp đỡ…

Trước khi ra ngoài, anh cầm tay bác Tùng động viên:

– Không sao đâu, khám cho yên tâm bác ạ, nhanh khỏe còn về nhận công trình giao cho con nữa chứ…

Ông Tùng cười gật đầu, anh bước ra ngoài rồi khép cửa lại cho bác sỹ làm việc, thật tình anh nói để ông yên tâm chứ thực ra nhìn sắc mặt của Bác là anh lo lắm, bác gáι quα ᵭờι đột ngột lại thêm chuyện hôn nhân của Hà là một cú sốc lớn đối với bác ấy, là phận con, anh chỉ biết bản thân mình phải cố gắng hết sức để quản lý công ty cho thật tốt để bác yên tâm, cầu cho bác và tất cả mọi chuyện được yên bình…

Bài viết liên quan