Tận cùng nỗi đau chương 16 | Trọn tình trọn nghĩa
Bích Hà, thấy Chiến gay gắt với Việt, ngỡ ngàng và không tin vào sự thay đổi đột ngột trước mắt mình. Người mà cô hết mực yêu thương và tin tưởng đang thể hiện một vẻ giận dữ mà cô chưa từng thấy. Cô không thể nói lên điều gì trước sự kiện này, đến khi Việt ҳάch túi đồ của ông Tùng đi, Bích Hà mới kịp chạy theo và gọi lớn:
– Anh Việt ơi, chờ em với…
Chiến kéo tay cô lại:
– Anh ta đã đi rồi, em gọi ai nghe?
Bích Hà gào lên:
– Anh đi đi, tôi phải đến bệnh viện với Ba tôi, anh tránh ra…
Chiến ôm chặt cô, cố gắng an ủi:
– Anh sai rồi, vì quá yêu em nên khi thấy em thân mật với anh ta là anh không chịu đựng được. Anh xin lỗi em…
Nhìn thấy Chiến đau khổ và liên tục xin lỗi, Bích Hà quên hết mọi bực tức trong lòng. Tuy nhiên, với Việt, tình hình là quá nặng nề. Cô muốn đi đến bệnh viện chăm sóc ông Tùng mà không biết Ba đang ở bệnh viện nào. Chiến đưa ra gợi ý:
– Gọi điện thoại cho Ba xem, biết bây giờ Ba đang ở bệnh viện nào rồi chúng ta sẽ đến đó…
Bích Hà lấy điện thoại và gọi cho ông Tùng:
– Alo, Ba ơi!
– Ba đây, con ạ.
– Ba ơi, giờ Ba đang ở bệnh viện nào vậy?
Ông Tùng ngạc nhiên, tự hỏi tại sao Việt không chở Bích Hà đi luôn, khiến cô không biết Ba đang ở bệnh viện nào. Ông trả lời:
– Ba đang ở khoa tim, Bệnh viện X. Cậu Việt đã về nhà chưa?
Bích Hà ngậm ngùi:
– Anh Việt và anh Chiến có xảy ra chuyện, anh Việt đi rồi, em đang chờ anh Chiến xuống để đến bệnh viện với Ba.
– Được, con đi cẩn thận.
Trả lời con gái xong, ông Tùng thở dài và nghĩ về tương lai khi Chiến đã chuyển đến sống chung với con gái ông. Ông tự hỏi liệu có những xung đột gì sẽ xảy ra khi Chiến và Việt thường xuyên xung đột với nhau. Ông nhận ra rằng tình yêu của lũ trẻ ngày nay khác biệt so với thời ông trẻ. Những suy nghĩ này khiến ông cảm thấy buồn bã và lo lắng.
Nhìn thấy Ba nằm trong giường bệnh, Bích Hà không kìm được nước mắt, ôm lấy Ba và khóc nức nở:
– Ba ơi, hãy cố gắng lên Ba, con sợ lắm…
Ông Tùng, đầy xúc động, vuốt nhẹ tóc con gái, nhìn thấy vợ mình đã rời xa ông, giờ nếu ông cũng phải ra đi thì con gái ông sẽ cô đơn. Ông thường xuyên thấy hai hàng nước mắt rơi xuống, nói với con gái như nói với chính mình:
– Giờ chỉ còn hai cha con mình, con phải tự chủ, ngày trước khi mẹ còn sống, mẹ chăm sóc cho cha con mình, giờ mẹ con đi rồi, con phải tự chủ chăm sóc cho mình, con nhớ chứ?
Bích Hà khóc nức nở:
– Ba ơi, con nhớ mẹ lắm, Ba hãy khỏi bệnh để về nhà Ba, con sợ lắm…
Khi nhắc đến Bà Liên, cả hai cha con đều khóc, thấy Chiến đi vào, Bích Hà chào hỏi:
– Con chào Ba… Ba có ổn không?
Ông Tùng chưa trả lời, vẫn giữ mức độ giận dữ, nhưng Việt đã nói đúng, bây giờ Chiến là con rể của ông, chỉ có một người con gái. Ông quyết định trả lời:
– Đỡ hơn rồi…
Chiến hạ thấp đầu xoa Ϧóþ tay chân cho ông, và tỏ ra lễ phép:
– Con chào Ba… Ba đỡ ổn chưa?
Ông Tùng, mặc dù vẫn giữ mức độ giận, nhưng cũng thấu hiểu rằng Chiến là con rể của ông, và có lẽ anh ấy cũng đã cảm thấy áp lực. Ông trả lời:
– Đỡ nhiều rồi…
Chiến nhẹ nhàng:
– Ba đừng giữ mối hận, con xin lỗi Ba, con chỉ yêu quý em gái, không muốn làm tổn thương gia đình…
Ông Tùng tỏ ra nhận ra sự thấu hiểu và sẵn lòng tha thứ:
– Tôi cũng không muốn giữ mối hận, chỉ mong anh đối xử tốt với Bích Hà, tôi chỉ có một người con gái mà thôi…
Chiến cam kết:
– Dạ, Ba yên tâm, con sẽ luôn quý trọng và chăm sóc Bích Hà…
Chiến tiếp tục:
– Vợ chồng sống chung, cần nhường nhịn, yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, đừng để bất kỳ sự hiểu lầm nào xảy ra…
– Dạ, con hứa với Ba…
Chiến tỏ ra rất đau khổ:
– Hay Ba để em vào phòng con, chúng ta chờ cậu Hải xuống bộ phận thiết kế, vì anh ấy chuyên ngành về thiết kế, không phù hợp ở phòng của con lắm…
– Được rồi, để Ba suy nghĩ…
Chiến nhanh chóng ôm lấy Ba và nói với Bích Hà về việc chuẩn bị mọi thứ cho Ba. Ông Tùng, thấy hành động quan tâm của Chiến, cảm thấy động lòng.
Sau khi được ông Tùng nhận lời, Chiến nhẹ nhõm thở phào như một gánh nặng lớn đã giảm bớt. Tuy nhiên, anh lo lắng về việc nếu Nhã Trúc được tuyển dụng vào công ty, cô ta sẽ có ý đồ gì. Tâm trạng của Chiến không ổn định, từ khi quen Bích Hà, anh cảm thấy ngạc nhiên trước tài sản gia đình cô và đã cố gắng chinh phục bằng mọi cách. Tuy nhiên, bây giờ anh muốn bảo vệ mối quan hệ đó, nhưng Nhã Trúc đang đe dọa anh. Chiến không thể nói sự thật cho ông Tùng, và anh cảm thấy bất lực trước tình hình hiện tại.
Việt quyết định không đến bệnh viện với ông Tùng và thay vào đó ghé thăm mẹ. Anh biết Chiến và Bích Hà sẽ đến thăm ông, và anh không muốn gặp họ. Việt muốn có thời gian yên tĩnh.
Khi Việt đến, Bà Thu vui mừng nhưng ngạc nhiên vì anh không ở công trường mà lại đến thăm với vẻ mặt buồn bã. Bà hỏi con trai:
– Có chuyện gì vậy con?
– Dạ, không có gì đâu, con chỉ nhớ mẹ thôi… – Việt nói lời xuyên tạc và tránh ánh mắt của mẹ.
– Con không thể giấu mẹ được đâu. Nhìn vào đôi mắt con, mẹ biết rồi đấy. Nào, hãy nói cho mẹ nghe…
Biết mẹ sẽ không để mình qua mặt, Việt kể cho mẹ nghe về tình hình sức khỏe của ông Tùng và cuộc cãi vã lớn với Chiến.
Bà Thu suy nghĩ một lúc và sau đó khuyên con trai:
– Từ khi bà Liên mất, mẹ cũng đã nghĩ đến điều này. Mẹ nghĩ con nên giảm đến nhà ông Tùng, vì Bích Hà đã lấy chồng. Nếu hai anh em vẫn giữ mối quan hệ thân mật như trước, chồng của Bích Hà sẽ không hài lòng.
– Con không nghĩ đến điều này. Con cảm ơn mẹ… Con sẽ rút kinh nghiệm…
Việt nói để làm lòng mẹ vui, nhưng thực tế anh rất buồn. Từ giờ, anh sẽ không gặp Bích Hà nữa vì cô đã có Chiến chăm sóc. Anh cảm thấy lo ngại về công việc và vị trí phó giám đốc của mình nếu ông Tùng mất và không thể tiếp tục quản lý công ty.
Sau khi chờ mãi mà không thấy Việt đến, ông Tùng lo lắng và gọi cho anh:
– Alo, Việt à…
Anh nghĩ đến việc không nghe điện thoại, nhưng nếu làm như vậy là không tôn trọng. Anh trả lời:
– Dạ, cháu đây ạ, cháu đang ở đây thăm mẹ một chút, cháu sẽ chạy qua bác…
– Ồ, vậy có Chiến và Bích Hà ở đó rồi, nên cháu cứ ở đó chăm sóc mẹ đi nhé… – Ông Tùng động viên.
– Dạ, bác giữ sức khỏe ạ…
Sau cuộc gọi với ông Tùng, Việt suy nghĩ sâu sắc. Bây giờ Bích Hà đã có gia đình, hãy chúc phúc cho cô được hạnh phúc. Anh không nên can thiệp vào cuộc sống của cô nữa, và mẹ anh đã nói đúng. Bây giờ hai anh em không thể có một cuộc sống như trước, và anh không nên đến đó làm gì. Việt trả chìa khóa của ông Tùng cho mẹ:
– Con nghĩ mình không nên đến đó nữa, con nên quên cô ấy…
Bà Thu nhìn con trai với vẻ buồn bã. Bà biết lúc này con trai cần được yên tĩnh, và bà an ủi:
– Mẹ cũng đã sống trọn tình nghĩa với bạn của mình, là bà Liên. Bây giờ mẹ con mình phải lo ổn định gia đình để con còn có thể cưới vợ nữa chứ…
– Con chỉ thương Bác Tùng thôi, cầu mong vợ chồng anh Chiến chăm sóc Bác ấy…