Tận cùng nỗi đau chương 19 | Mối tơ vò
Câu nói mới của Hải khiến hai anh em phải bất ngờ. Hải đã tiết lộ về sự kiện gì? Ai là người có liên quan đến Chiến? Mặc dù Chiến chưa cưới Bích Hà do gia đình đang đau buồn, nhưng anh ta đã là con rể của ông Tùng và chồng hợp pháp của Bích Hà. Vậy tại sao Hải lại nói Chiến có nhân tình? Tình hình thế nào đang diễn ra? Việt gọi điện cho Hải:
– Em nói rõ chuyện gì đã xảy ra hôm nay đi…
– Em đã lỡ lời… – Hải ấp úng…
– Nghe anh nói này, anh hứa sẽ giữ bí mật và không nói với ai nhé?
– Chuyện là hôm nay… – Hải bắt đầu kể lại từ khi Nhã Trúc đến công ty, rồi cách họ ôm hôn nhau và cuộc gặp giữa Chiến và Hải ở quán café, sau đó là quyết định điều chuyển Hải sang bộ phận khác.
Mỗi từ của Hải khiến Việt trở nên hoang mang. Anh không thể tin được Chiến lại có thái độ như vậy, đặc biệt sau khi anh mới nói chuyện với Bác Tùng và nhận xét tích cực về Chiến. Nghĩ như vậy là phải giữ bình tĩnh, không thể kết luận ngay lập tức Chiến là người độc ác. Việt nói với Hải và Vinh:
– Chuyện ngày hôm nay chỉ chúng ta biết, là suy đoán và chưa có bằng chứng cụ thể nên đừng kết luận gì. Gia đình Bác Tùng đang trong tình trạng đau buồn, và bây giờ bác ấy đang ốm nặng nên chúng ta phải giữ bí mật. Chúng ta không thể để lộ điều gì cả…
– Em hiểu rồi, giờ làm thế nào đây anh? – Hải hỏi ý kiến của Việt.
– Nếu Chiến muốn em chuyển phòng, thì em làm theo. Đối với mọi người, hãy xem như không có chuyện gì xảy ra… – Việt nhấn mạnh.
– Nhưng nếu em chuyển đi, làm sao theo dõi được họ? – Hải lo lắng.
– Việc đó để anh lo. – Việt yên tâm trấn an hai người.
Suốt đêm, Việt không thể ngủ. Anh lo lắng cho ông Tùng và Bích Hà, nhưng anh phải giữ bình tĩnh. Để truy cứu trách nhiệm của Chiến, phải có bằng chứng rõ ràng. Nhã Trúc là ai? Vì sao cô ấy lại vào công ty? Chỉ để kiếm sống hay có mục đích khác? Việt cảm thấy có một điều gì đó không ổn và lo lắng, nhưng không biết là lo về điều gì…
Vinh, người luôn thẳng thắn và trung thực, bày tỏ sự bất bình khi nghe về Chiến. Anh Vinh, mặc dù là người trẻ tuổi nhất trong số họ, nhưng đã lấy vợ và có một con gái 2 tuổi.
– Nếu không vì công trình đang kết thúc, anh sẽ về… – Vinh thốt lên.
– Anh hiểu em đang nghĩ gì, nhưng hãy giữ bình tĩnh… – Việt nhắc nhở.
– Nhưng em thật sự không thể chấp nhận thái độ của thằng Chiến… – Vinh vẫn giữ lửa.
– Hãy quên đi cái tôi cá nhân và tập trung vào việc lớn hơn. Bác Tùng vừa trải qua tang thương, và bây giờ bác ấy đang rất ốm. Nếu có thêm một sốc nữa, bác không chịu được. Vì vậy, chúng ta phải giữ bình tĩnh…
– Cố gắng hoàn thành công trình để chúng ta có thể về… – Vinh lo lắng.
– Trong vòng 10 ngày tới, nếu có chuyện gì, cũng chưa thể thực hiện được. Hãy giữ bình tĩnh và đừng hấp tấp… – Việt trấn an mọi người.
Nhã Trúc vui mừng khi thấy Hải đang thu dọn đồ đạc để chuyển vị trí làm việc cho cô. Thay vì động viên, cô lại nói một cách dè bỉu:
– Những đồ của anh hãy mang đi hết nhé. Tính tôi rất sạch sẽ, tôi không bao giờ sử dụng lại đồ người khác bỏ lại. Giữ những thứ rác đó làm gì, anh Chiến đã mua hoàn toàn đồ mới cho tôi…
Dù cảm thấy tức giận, Hải vẫn im lặng và không nói gì. Anh gom đồ vào thùng giấy, tiễn biệt mọi người trước khi rời đi về phòng thiết kế. Mặc dù anh tức giận về cách Chiến đối xử với mình, nhưng anh cũng tự đặt ra câu hỏi tại sao ông Tùng lại tuân theo ý Chiến. Có lẽ có điều gì đó khuất tất ở đây. Anh phải chuyển phòng và không thể theo dõi những chuyện xảy ra hàng ngày giữa Chiến và Nhã Trúc, nhưng anh quyết định tuân thủ kế hoạch của Việt và Vinh, chờ đến khi công trình hoàn thành mới quay trở lại.
Gần sáng, Việt vẫn chưa ngủ, ông đang lo lắng về cách bảo vệ công ty. Mặc dù anh được biết đến với tư cách là phó giám đốc, nhưng vì đây là doanh nghiệp gia đình của ông Tùng, nếu sức khỏe của ông phục hồi và ông tiếp tục quản lý công ty, có lẽ Việt sẽ không còn vị thế. Ngược lại, nếu ông Tùng gặp khó khăn và không thể quản lý công ty, Chiến sẽ nhiều khả năng kế thừa. Việt bắt đầu nghĩ về những khả năng và tương lai mơ hồ.
Sáng nay, Việt ủy thác công trình cho Vinh để anh có thể về. Anh ghé thăm mẹ tại bệnh viện, những khi bối rối hay yếu mềm, anh thường muốn tâm sự với mẹ.
– Ôi, con về đấy à? Mẹ mừng lắm… – Bà Thu ước rơm rớm nước mắt khi thấy con trai.
– Con bất hiếu, không về chăm sóc mẹ được… – Việt cũng nức nở ôm mẹ.
– Không sao, không sao, con bận mà, giờ con về là tốt rồi… – Bà động viên con trai.
Việt ôm mẹ và gục đầu vào vai mẹ, muốn được mẹ vỗ về như khi còn nhỏ. Nhận ra con mình có tâm sự, bà Thu đột ngột hỏi:
– Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Nói cho mẹ biết…
– Dạ, cũng có một số chuyện nhưng chưa có bằng chứng cụ thể, con rối quá mẹ ơi… – Việt không giấu giếm mẹ mà tâm sự để nghe lời khuyên của bà.
Bà Thu lắng nghe con trai nói, và cô đã biết trước điều này khi Bích Hà đồng ý kết hôn với Chiến. Nếu Việt là con trai của bà, bà có thể đã can ngăn, nhưng với tư cách là người ngoại đạo và bạn của bà Liên, người đã ra đi, bà không có quyền can thiệp. Khi bà Liên còn sống, có lẽ bà đã nói gì đó, nhưng bây giờ, bà chỉ có thể mong cha con ông Tùng được bình an.
Sau khi suy nghĩ một lúc, bà nói với con trai:
– Mẹ và Bác Liên thân như chị em. Bây giờ Bác không còn, nhưng mẹ đã hứa sẽ chăm sóc cho bé Hà. Tuy nhiên, tình hình không như dự tính. Mẹ con mình không thể giả vờ không biết và phải giúp đỡ Bác Tùng và bé Hà. Nhưng muốn nói gì thì cũng phải có bằng chứng và phải bình tĩnh con ạ…
Nghe mẹ nói, Việt cảm thấy bối rối vì anh chưa nghĩ ra cách nào để có bằng chứng. Làm thế nào để có bằng chứng kia? Và bây giờ chỉ là nghi ngờ dựa trên lời của Hải, không phải là nhìn thấy trực tiếp. Nếu bây giờ để lộ rằng anh đã nghi ngờ, Chiến sẽ cảnh báo và tìm cách đối phó, có thể làm hại anh. Việt thở dài, đối mặt với thách thức khó khăn.
– Con nghĩ chưa cần vội, mẹ ạ. Trong thời gian bác Tùng đang điều trị, con lo ngại bác sẽ nghe theo lời anh Chiến mà ký giấy mà không kiểm tra kỹ. Đó có thể là một rủi ro lớn…
– Mẹ cũng đã nghĩ đến điều đó, nhưng mình không có phương án nào con ạ…
– Thôi mẹ, nghỉ đi. Con ghé thăm bác Tùng một lúc, rồi con sẽ phải đi ngay…
– Hãy cẩn thận lựa lời khi khuyên bác, Ư.ạ.Ň .ƴ người đó rất quan trọng. Con hiểu ý mẹ chứ?
– Dạ, con hiểu. Con đi đây mẹ…
Nói xong, Việt chia tay mẹ để ghé thăm ông Tùng. Trong thời gian ngắn hơn một tháng, ông trông già hơn nhiều, gầy ốm và đôi mắt trũng sâu do thiếu ngủ. Anh thấu hiểu tình trạng của ông:
– Bác ơi, sức khỏe bác thế nào?
– Việt à, cháu đây à? – Ông Tùng mừng rỡ khi nhận ra Việt đến thăm.
– Dạ, cháu đây. Cháu về thăm mẹ và bác, bác ăn được không, sao bác gầy ốm thế?
– Ăn không ngon cháu ạ, ngủ ít lắm. Bác chỉ lo lắng cho em Hà thôi… – Ông Tùng nhắc nhở về Bích Hà với giọng nghẹn ngào.
– Bác đừng lo lắng, bác phải lạc quan lên. Bác sẽ có sức khỏe hơn nếu tập trung vào tinh thần lạc quan, bác nhớ không? – Việt động viên ông.
– Bác buồn lắm cháu ạ… – Ông Tùng nói với Việt với khuôn mặt tràn ngập nước mắt.
– Thôi chuyện đó đã qua, bác hãy nhớ rằng cháu sẽ luôn ở bên cạnh bác…
– Bác không thể không suy nghĩ được, nếu chẳng may bác ra đi, thì em Hà sẽ khổ…
– Bác đừng lo, Bích Hà còn trẻ, tương lai còn dài. Trước hết, bác phải chú ý đến sức khỏe của mình để sống lâu, nếu bây giờ bác lo lắng và buồn chán, sức khỏe của bác sẽ trở nên kém đi…
– Bác cảm thấy yếu đi… Không biết có vượt qua được không?
– Dự án chỉ còn khoảng 10 ngày nữa là hoàn thành. Cháu sẽ về và chăm sóc bác và mẹ cháu…
Nhìn hộp cháo loại sẵn ở bếp mà Việt cảm thấy thương ông Tùng. Mỗi lần ông Tùng gọi điện, ông khen ngợi cách Chiến chăm sóc chu đáo như thế nào? Nhà giàu thì sao, nếu bị ốm không ai nấu một tô cháo gà cho ổn định, hay những bữa ăn bổ dưỡng để khôi phục sức khỏe? Cô đơn và lủi thủi một mình, chỉ có hai hộp cháo loãng để nấu vài muỗng. Thực sự là đắng lòng.