Tận cùng nỗi đau chương 22 | Ủy quyền
Sáng nay, Chiến thông báo cho các Phòng và Ban về quyết định ủy quyền của giám đốc Tùng cho con rể là Chiến sẽ thay ông điều hành công ty từ ngày… (kèm theo chữ ký của giám đốc và đóng dấu). Lý do là sức khỏe của ông Tùng đang rất yếu, cần phải điều trị lâu dài. Tất cả mọi người trong công ty đều bất ngờ và xôn xao, đặc biệt là Chiến, người ngang nhiên thu dọn đồ đạc chuyển sang phòng giám đốc. Không khí trong công ty căng thẳng, mọi người lo lắng về tương lai của họ.
Việt, đang tạm thời giao công việc quản lý công trường cho Vinh, không yên tâm rời đi khi chưa có kết quả xét nghiệm và tình trạng sức khỏe của ông Tùng đang bị đe dọa. Anh nhận được cuộc gọi từ Hải, người truyền đạt sự kiện:
– Alo, anh ơi…
– Amh nghe, có việc gì không? – Việt hỏi lại.
– Sáng nay anh có đến công ty không? Có biến rồi… – Hải nói nhanh.
– Có chuyện gì? Em nói anh nghe, sáng nay anh không đến công ty vì còn một số việc cần giải quyết – Việt ngạc nhiên không hiểu công ty đang xảy ra chuyện gì.
– Sáng nay ông Chiến thông báo cho các Phòng, Ban về quyết định ủy quyền của giám đốc cho ông Chiến được thay ông Tùng điều hành công ty kể từ ngày…
– Cái gì? – Mặc dù đã lường trước được việc này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng anh vẫn ngạc nhiên và không ngờ sự việc lại xảy ra sớm như thế.
– Ông Chiến được uỷ quyền của ông Tùng lên làm giám đốc rồi…- Hải bức xúc.
– Anh nghĩ điều này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra khi anh ta là con rể của giám đốc. Em động viên mọi người hết sức bình tĩnh và cố gắng làm tốt công việc của mình nhé…- Việt tỏ ra hết sức bình tĩnh động viên Hải yên tâm.
Như vậy, tất cả những điều anh nghi ngờ đều đã thành hiện thực, nhưng anh nghĩ với chuyên môn của mình, rõ ràng Chiến vẫn không thể quyết định những dự án lớn. Nếu anh ta không biết kiểm soát mình, tự kiêu tự đại và không lắng nghe sự tư vấn của tổ chuyên môn, thì chẳng khác nào chui đầu vào rọ. Anh biết lúc này Chiến đang vênh váo lắm, nhưng anh cũng không hiểu vì lý do gì ông Tùng lại ủy quyền cho Chiến điều hành công ty thay vì là anh. Chiều nay, anh sẽ vào thăm và hỏi bác Tùng để rõ hơn.
Sau khi có kết quả xét nghiệm ɱ.á.-ύ và nước tiểu của ông Tùng, bác sỹ Hiệp gọi cho Việt:
– Em gặp anh nhé, quán café cũ…
– Em đến ngay, em cảm ơn anh…
Chưa đầy 10 phút, hai người đã gặp nhau. Việt chưa kịp hỏi thì bác sỹ Hiệp đã nói:
– Đúng như em dự đoán, trong ɱ.á.-ύ và nước tiểu có tђยốς an thần và cả chất gây пghιệп, khiến Ьệпh nhân có lúc ở trạng thái lơ mơ không làm chủ được bản thân mình…
– Em nghĩ anh ta sử dụng loại tђยốς này để điều khiển ông Tùng ký tên vào giấy ủy quyền cho anh ta thay ông Tùng điều hành công ty?
– Cũng có thể, anh ta quá dã man để đạt được tham vọng của mình mà không lường được sự пguγ Һιểм đối với tính ๓.ạ.ภ .ﻮ của пα̣п nhân…
– Bây giờ có cách nào để bảo vệ cho bác Tùng không anh? – Việt lo lắng…
– Giờ chỉ còn cách con gái Ьệпh nhân ký giấy yêu cầu chuyển viện,… anh nghĩ tham vọng của anh ta chưa dừng lại ở đây? – Hiệp không yên tâm…
– Làm thế nào để con trai của ông Tùng hiểu và hợp tác mà không để lộ cho anh ta cảnh giác và hành động sớm hơn? – Việt bày tỏ sự lo lắng và không bình tĩnh.
– Anh nghĩ em phải nhanh chóng quay trở lại công ty làm việc, cố gắng lắp đặt camera trong phòng giám đốc. Phần liên quan đến ông Tùng, anh sẽ thảo luận với bác sỹ Hương để tìm cách giúp ông ấy,…
– Em nghĩ anh ta chỉ mong chiếm đoạt tiền, nên giờ khi đã có công ty trong tay, anh ta có thể tìm cách rút tiền từ cổ phần của công ty hoặc thực hiện một kế hoạch nào đó đầy đáng sợ…- Việt lo lắng nói với bác sỹ Hiệp…
– Việc này phải được thực hiện một cách kín đáo, không để lộ ra ngoài để anh ta cảnh giác. Anh nghĩ việc quan trọng nhất là bảo vệ tính mạng của ông Tùng, còn việc liên quan đến công ty, anh sẽ không tham gia…
– Nếu anh ta tiếp tục mưu đồ hại ông Tùng, em sẽ không tha thứ cho anh ta và cả đứa con gái vô trách nhiệm của ông Tùng nữa…- Việt tỏ ra quyết liệt và uất nghẹn…
– Em phải bình tĩnh, không nên nóng vội, muốn làm gì thì cũng phải có bằng chứng, em hiểu ý anh phải làm gì rồi chứ? – Hiệp vỗ vai Việt động viên…
– Em hiểu rồi, em sẽ làm ngay… may mà em còn gặp được anh và bác sỹ Hương, nếu không em cũng không biết phải làm sao nữa…
Sau cuộc trò chuyện với bác sỹ Hiệp, Việt đến thăm ông Tùng. Anh phải kiềm chế tâm trạng để không khóc khi nhìn thấy vẻ tiều tụy, đôi mắt thâm quầng và suy sụp của ông. Ông không nhận ra ai, luôn nói những câu lảm nhảm. Việt ôm ông khóc nức nở.
Thấy vậy, anh Trung, con trai của ông Tùng, gần đứng lại và vỗ vai anh:
– Anh em mình ra ngoài nói chuyện nhé…
– Sao lại phải ra ngoài? Có gì anh nói luôn được không? – Việt không hiểu và hỏi lại…
– Cậu ra ngoài tôi nhờ chút – Trung nháy mắt hướng về đầu giường của ông Tùng…
Lúc này Việt mới để ý thấy một camera nhỏ cài kín đáo ngay đầu giường, anh hiểu ra mọi chuyện và nhanh chóng rời khỏi phòng.
Sau đó, anh Trung kể lại cho Việt về cách Chiến đã đối xử với ông Tùng. Mặc dù anh Trung không biết Chiến đã cho ông Tùng uống các loại thuốc gây mê để không kiểm soát hành vi, nhưng nghe anh Trung nói, Việt hiểu tại sao ông Tùng đã ký giấy bổ nhiệm Nhã Trúc vào công ty và ủy quyền cho Chiến điều hành công ty thay vì là anh. Việt nói với anh Trung:
– Dù em không phải là con trai của bác Tùng, nhưng lương tâm con người không thể mở mắt làm ngơ khi thấy những kẻ ác độc thực hiện hành động độc ác để thỏa mãn ích kỷ của họ…- Việt kể và nhờ anh Trung giúp đỡ…
– Anh thấy thương bác quá, nhưng anh không dám lên tiếng. Giờ anh đã hiểu câu chuyện, anh sẽ cùng em làm rõ tình hình với tên Chiến này…- Anh Trung bày tỏ sự bức xúc…
– Anh cảm ơn em, may mắn có em giúp đỡ, nếu không thì một mình anh khó mà biết phải làm thế nào?
– Anh ta đã lắp đặt camera ngay đầu giường để dễ theo dõi. Sáng anh ta đến mang hộp cháo và cho ông cụ uống tђยốς, rồi chiều muộn lại ghé qua một lúc và rời đi,…
– Em sắp xong công trình, chỉ còn vài ngày nữa là nghiệm thu xong. Em có thể đến chăm sóc ông Tùng thường xuyên. Em nhờ anh nói với chị nấu thêm đồ ăn cho ba anh, thì nấu thêm cho ông Tùng luôn giúp em nhé. Sức khỏe của ông ấy ngày càng suy giảm do thiếu chế độ dinh dưỡng…- Việt nói và đưa một số tiền cho Trung…
– Được rồi, việc này anh giúp. Bác ấy quá tốt, – anh Trung nói, ngần ngại một lúc rồi hỏi thêm: À mà anh thấy con gái bác Tùng ít khi lên chăm sóc Ba, con gái tệ quá…
– Câu chuyện dài lắm, em sẽ kể sau. Bây giờ anh chỉ muốn nói là em cảm ơn anh nhiều lắm…
Việt ngồi bên ông Tùng một lúc rồi rời đi. Kế hoạch ban đầu của anh để tìm hiểu tại sao ông ký quyết định tuyển Nhã Trúc và ủy quyền cho Chiến điều hành công ty không thành công. Ông Tùng lúc tỉnh lúc mê, không thể trả lời câu hỏi nào một cách rõ ràng.
Sau khi rời bệnh viện, anh về nhà và chuẩn bị nghỉ ngơi. Khi anh vừa bước vào nhà, điện thoại reo, anh mở ra và thấy là cuộc gọi của Chiến. Anh giật mình, tại sao anh ta lại gọi vào thời điểm này? Liệu anh ta đã xem camera và phát hiện Việt đến thăm ông Tùng hay không? Hay có việc gì khác? Việt giữ bình tĩnh và trả lời điện thoại:
– Alo, tôi đây…
– Cậu đang ở đâu? – Chiến hỏi với giọng bệ tгêภ…
– Có cần tôi trả lời câu hỏi này không? – Việt trả lời mạnh mẽ…
– Cậu đã nhận thông báo chưa? Từ hôm nay, tôi sẽ thay thế ông Tùng và điều hành công ty. Cậu đã hiểu phải làm gì chưa? – Chiến nói với giọng trêu tức.
Mặc dù cảm thấy tức giận và khinh bỉ con người đang nói chuyện, nhưng Việt phải kiềm chế để có thể nói chuyện một cách bình tĩnh nhất:
– Tôi vừa trở về từ việc thăm mẹ và ghé qua bệnh viện thăm ông Tùng. Bây giờ mới về nhà để chuẩn bị cho công việc ngày mai…- Việt trả lời rõ ràng từng từ…
– Tiến độ công trình đã đến đâu rồi? Gửi báo cáo lên Ban Giám đốc, đừng nghĩ rằng ông Tùng đang bệnh nên quyết định mọi vấn đề mà không báo cáo với ai…- Chiến nói với giọng hạn ᴅịcҺ
– Gói thầu này tôi được giám đốc ủy quyền ký với đối tác và chịu trách nhiệm đầy đủ. Nếu có biến động về giá cả hoặc thay đổi trong hợp đồng, tôi sẽ báo cáo và đề xuất ý kiến chỉ đạo của giám đốc trước khi thực hiện,…
– Từ bây giờ, do sức khỏe của ông Tùng yếu, cần phải điều trị lâu dài, nên từ nay cậu phải báo cáo trực tiếp với tôi…
Việt cảm thấy tức giận, trong lòng anh nghĩ: “Ông ta có biết gì đâu mà tự doạ ta như vậy. Nhưng giờ đây không phải là thời điểm để đối đầu với ông ta, hãy để ông ta ngồi thoải mái trên chiếc ghế giám đốc đó. Trước hết, anh cần lo lắng cho sức khỏe của bác Tùng, sau đó sẽ tính toán sau…” Nghĩ như vậy, anh quyết định trả lời:
– Được, anh còn muốn thêm gì không? Tôi sẽ cúp máy…
Việc trò chuyện với Việt khiến Chiến tức giận, cậu ta dám đứng đối diện và phản đối anh. Được rồi, anh quyết định để xem, sau khi anh đã lấy vững vị trí trong công ty, liệu cậu ta có còn dám đối kháng không? Nghĩ về điều đó, anh mỉm cười tự hào.