Tận cùng nỗi đau chương 27 | Gói thầu

01/12/2023 Tác giả: Hà Phong 379

Theo kế hoạch đã sắp đặt, Việt dễ dàng tìm thấy địa chỉ một quán cà phê ẩn mình trong một con hẻm nhỏ khá tĩnh lặng. Nhã Trúc đang đợi anh ấy ở một bàn sau chậu cây kiểng. Việt tiến lại và ngồi đối diện, khiến cô ta nở một nụ cười:

– Anh sợ em đến mức như vậy à?

– Cẩn thận vẫn là tốt, anh không muốn tạo cơ hội cho người khác hiểu lầm…

– Em hiểu anh đang nghĩ gì. Nhưng sự thật không như vậy. Anh chỉ cần biết em luôn ủng hộ lẽ phải, vì chính em cũng là nạn nhân…

– Anh không cần biết ý đó là gì. Anh chỉ muốn nhắc nhở em rằng lẽ phải sẽ chiến thắng ác. Thôi, chúng ta vào vấn đề chính nhé…

– Em muốn trao cái này cho anh. Anh hãy trả nó về đúng chỗ của nó…- Nhã Trúc nói và rồi mở giỏ để lấy tờ giấy ủy quyền có chữ ký của ông Tùng đưa cho Việt.

Việt nhận tờ giấy và nhìn Nhã Trúc, anh chẳng hiểu cô là ai, đến công ty làm gì, và tại sao lại có tờ giấy này. Liệu cô có âm mưu gì không? Hay cô và Chiến đang lên kế hoạch gì để hại anh? Anh phải cảnh báo mình, không được chủ quan. Việt nhăn mặt khi nắm giữ tờ giấy, và Nhã Trúc mỉm cười:

– Anh sao vậy? Anh nghĩ gì?

– Em đã nói rồi, em cũng là nạn nhân. Anh mang tờ giấy này trả lại ông Tùng hoặc huỷ nó đi cũng được…

– Tại sao em có tờ giấy này? Anh Chiến có biết không?

– Anh không cần biết tại sao em có. Anh Chiến không biết tờ giấy này đã mất…

Nói xong, Trúc kể về quá khứ khi Chiến mới ra trường, tình yêu say đắm của cô, và cách cô bị vu oan và bị kết án tù. Mọi thứ chỉ được làm sáng tỏ sau khi một người từng làm nhân chứng nói lên sự thật và Chiến bị kết án. Việt nghe Nhã Trúc kể mà khó tin, nhất là khi anh nghĩ đến Bích Hà, người cũng trải qua một bức màn kịch tương tự mà Chiến đã chơi với Nhã Trúc. Việt nói với Trúc:

– Vậy mà em vẫn tiếp tục quan hệ với anh ta? Anh ngưỡng mộ khả năng đôi mặt của em…

– Nếu không có em như thế thì hôm nay anh không có tờ giấy này để trả lại. Em chỉ muốn anh hiểu rằng em luôn đứng về phía đúng đắn, bởi chính em cũng là nạn nhân…

– Anh không cần biết em đang ám chỉ gì, chỉ muốn nhắc nhở em rằng lẽ phải sẽ chiến thắng cái ác. Thôi, chúng ta cùng nhau đối mặt với vấn đề…

– Em muốn tham gia vào cuộc chiến này với anh, và em sẽ là người bảo vệ ông Tùng và Bích Hà…

– Anh không cần biết em làm gì. Nhưng anh hy vọng em sẽ cùng chống lại sự ác độc…

Chia tay với Nhã Trúc, Việt đắn đo mãi về cách ngăn chặn kế hoạch của Chiến. Anh quyết định nên thảo luận với bác Tùng và quay trở lại bệnh viện để gặp mẹ. Việt cảm thấy cần phải thảo luận với mẹ để tìm ra cách giải quyết tốt nhất:

– Con có điều muốn nói với mẹ…

– Chuyện gì thế con? – Bà Thu hỏi quan ngại.

Việt chia sẻ với mẹ về cuộc trò chuyện với Nhã Trúc và ý định nói với bác Tùng. Anh nghĩ rằng mẹ sẽ đồng ý với quan điểm của anh, nhưng thực tế lại khác. Bà Thu ngồi yên một lúc trước khi nói:

– Theo mẹ, chưa nên thông báo cho bác Tùng biết. Hãy để bác tiếp tục điều trị cho khoẻ, còn với Bích Hà, hãy để nó tự chịu khổ để nhận ra bộ mặt thật của người chồng luôn bênh vực, không lắng nghe ý kiến của người khác…

– Con sợ cô ấy bị tổn thương không? – Việt lo lắng.

– Nếu bác Tùng biết cô gái bị tổn thương, có thể anh ta sẽ theo đuổi ý kiến của anh. Bây giờ hãy để nó học bài bằng cách tự trải nghiệm…

Việt nhìn mẹ với sự ngạc nhiên, vì anh biết mẹ anh rất yêu thương Bích Hà. Bà Thu vẫn giữ vẻ bình thản, có lẽ quyết định của bà không dễ dàng, và tờ giấy uỷ quyền vẫn nằm trong tay anh, sẽ tùy thuộc vào tình hình thực tế…

Hôm nay, Chiến nhận được lời mời tham quan dự án Khu đô thị ven biển trước khi tham gia dự thầu. Anh rất hứng khởi và chuẩn bị trang phục để phản ánh vị thế của một giám đốc doanh nghiệp. Khi đến nơi, anh thấy Hà Trâm cùng ông Bình và một số đại diện khác đang tham gia, trong đó có đối tác cạnh tranh. Anh lặng lẽ nghe đoạn trò chuyện giữa ông Bình và trợ lý:

– Gói thầu này chắc chắn phải thuộc về chúng tôi. Dù phải chi 10 tỷ, tôi cũng phải đảm bảo giành được nó…

– Dạ Sếp…

Anh rất vui mừng khi nghe hai người nói chuyện, vì nếu giành được gói thầu này, anh có thể tránh được việc chia sẻ dự án cho đối thủ. Trong buổi tham quan, ông Bình thông báo:

– Gói thầu này đã thu hút sự quan tâm của 5 đơn vị, và có thêm công ty Hà Liên tham gia, tổng cộng là 6 đơn vị. Ngày mai chúng ta sẽ chốt hồ sơ, các đơn vị nộp lệ phí dự thầu cho kế toán. Chúng tôi sẽ thông báo ngày giờ và địa điểm dự thầu trong thời gian sớm nhất…

– Gói thầu này chắc chắn là của tôi… – Chiến tự tin tuyên bố.

– Thế nào thì thôi, ông giám đốc ạ…

Rời khỏi khu vực tham quan, Chiến nhận được tin nhắn từ Hà Trâm:

– Anh hãy nhanh chóng đẩy hồ sơ năng lực để nộp dự thầu. Sau này đừng quên em nhé…

– Anh sẽ cố gắng hết mình, và em cũng đừng quên phần thưởng của mình…

– Nếu muốn chắc chắn, anh phải chi lót bảng cho Ban quản lý dự án. 100% sẽ thuộc về anh thôi… – Hà Trâm khẳng định.

– Lót bảng là gì? Số tiền là bao nhiêu?

– Ôi trời, anh là giám đốc công ty lớn mà còn hỏi em vậy? Chi phí lót bảng là số tiền anh chi trước để đảm bảo thắng thầu.

– À, em gọi lót bi là tiền chi trước cho Ban quản lý dự án phải không?

– Đúng vậy, anh yêu thông minh quá… – Hà Trâm khen ngợi khiến Chiến phấn khích.

– Vậy Chiến trả bao nhiêu thì thắng?

– Tuỳ anh, em chỉ tiết lộ cho anh biết là công ty Minh Đức đã đặt 3 tỷ rồi, anh phải đưa ra mức cao hơn mới có hy vọng… – Hà Trâm giữ bí mật.

– 3 tỷ à? Tưởng vài trăm chứ? – Chiến nghe số tiền lớn khiến anh không kìm được cảm xúc.

– Trời ơi, dự án hàng nghìn tỷ mà chỉ cần vài tỷ, anh làm như cháy nhà vậy? Ngay cả sau khi đấu thầu xong, anh không cần phải thi công, có thể chuyển nhượng dự án cho đơn vị khác cũng kiếm được chục tỷ…

– Công ty Minh Đức có phải giám đốc là ông đầu hói đeo kính đen không?

– Đúng rồi, ấy, anh quen ông ta hả?

– À, …à quen… – Chiến ấp úng…

– Ông đó mạnh lắm, chính ông ta đã đặt 3 tỷ đó… – Hà Trâm thêm vào…

Trên đường về, Chiến không ngừng suy nghĩ. Lần đầu tiên tham gia đấu thầu, anh chưa có kinh nghiệm, và đây là dự án lớn. Ông Tùng đã từng đánh bại mọi đối thủ, kiếm được hàng chục tỷ từ mỗi công trình. Nhưng bây giờ, làm thế nào để kiếm đâu ra mấy tỷ? Ông Tùng đang ở đâu, anh không biết. Chiến trở về nhà với tâm trạng bực tức.

Thấy con trai trở về với vẻ mặt buồn bã, Bà Nga đỏi hỏi:

– Có chuyện gì mà con không vui như vậy? Ai làm con buồn?

– Con đang đau đầu mẹ ạ, … – Chiến buồn bủn.

– Con đau ở đâu? Thật nghèo nàn con tôi. – Bà Nga lo lắng hỏi liên tục khiến Chiến cảm thấy chọc giận thêm…

– Con đang gặp rắc rối với công việc, chứ con không đau ở đâu? Mẹ làm gì vậy? Mệt mỏi quá đi… – Chiến cáu kỉnh với mẹ.

– Con quát mẹ hả? Thì có chuyện gì phải nói ra chứ? Cứ mặt nặng mày nhẹ thế này thì ai chịu nổi?

– Mẹ có tiền không mà nói?

– Nhiều không? Con quá coi thường mẹ rồi đó… – Bà Nga lườm nguýt con trai…

– 3 tỷ…

– Hả? – Bà Nga nghe Chiến nói liền mặt mày trợn xuống đất…

– Trời ơi, mẹ sao thế? – Chiến nhảy lên đỡ mẹ ngồi lên ghế…

Chờ mẹ bình tĩnh, Chiến kể cho mẹ nghe về gói thầu kiếm chục tỷ. Bà Nga nhìn xung quanh nhà, lắp miệng:

– Giá mà bán cái nhà này thì thoải mái tiền. Khi trúng thầu, con mua lại mấy hồi…

– Ông già mắc ᴅịcҺ giờ không biết ở đâu? Nếu có ổng thì dễ quá… – Chiến bực bội chạy về nhà…

Thấy con trai cưng về nhà với vẻ mặt cau có, Bà Nga đon đả hỏi con :

– Có chuyện gì mà con không vui như vậy ? ai làm con buồn ?

– Con đang đau đầu mẹ ạ, …- Chiến buồn ủ rũ

– Con đau ở đâu ? Ϯộι nghiệp con tôi- Bà Nga vồn vã hỏi liên tục làm anh bực mình thêm…

– Con đang gặp rắc rối về công việc, chứ con có Ьệпh đâu? mẹ làm gì vậy? mệt mỏi quá đi…- Chiến cáu gắt với mẹ

– Con quát mẹ hả ? thì có chuyện gì phải nói ra chứ ? cứ mặt nặng mày nhẹ thế này thì ai chịu nổi ?

– Mẹ có tiền không mà nói ?

– Nhiều không ? con quá coi thường mẹ rồi đó…- Bà Nga lườm nguýt con trai…

– Tгêภ 3 tỷ…

– Hả ?- Bà Nga nghe Chiến nói liền xây xẩm mặt mày té nhào xuống đất…

– Trời ơi, mẹ sao thế ? – Chiến cuống lên đỡ mẹ ngồi lên ghế…

Chờ mẹ bình tĩnh, Chiến kể cho mẹ nghe về gói thầu kiếm chục tỷ, bà Nga nhìn khắp nhà, chép miệng :

– Giá mà bán cái nhà này thì thoải mái tiền, khi trúng thầu thì mua lại mấy hồi…

– Ông già mắc ᴅịcҺ giờ không biết ở đâu ? nếu có ổng thì dễ quá…

– Ai chuyển ổng đi đâu ? con tìm xem…- Bà Nga khuyên con trai…

– Hay mẹ thế chấp nhà mình ở quê ? khi trúng thầu, con mua cho Ba mẹ căn biệt thự luôn…

– Liệu có chắc không con ?

Bài viết liên quan