Tận cùng nỗi đau chương 28 | Chiến tự cao tự đại

01/12/2023 Tác giả: Hà Phong 339

Nghe con trai nói về cơ hội kinh doanh lớn, bà Nga vội vã rời thành phố để quay về quê. Tuy nhiên, tài sản của gia đình ở quê chỉ có thể thế chấp được hơn 1 tỷ đồng. Bà Nga quyết định vay lãi nóng, huy động mọi nguồn lực có thể trong gia đình, nhưng kết quả chỉ đạt được 2 tỷ đồng. Thấy tình hình khó khăn, Hà Trâm đề xuất Chiến sử dụng công ty để thế chấp và vay thêm một tỷ đồng.

– Anh đường đường là giám đốc của một công ty lớn, mà không có nổi mấy tỷ hay sao? Hay anh thế chấp công ty vay tạm một tháng, sau khi trúng thầu em sẽ kết nối với công ty Minh Đức để anh bán thầu, lúc đó vài tỷ nhằm nhò gì…

– Làm vậy có được không? – Chiến dè dặt

– Được chứ, chuyện đó là bình thường mà…- Hà Trâm khẳng định

– Thống nhất vậy đi, mẹ anh gom được 2 tỷ, bây giờ thế chấp công ty vay thêm 1 tỷ nữa…

– Nếu mình cũng lót bi 3 tỷ thì bằng công ty Minh đức, vậy mình thua rồi…- Hà Trâm nói

– Sao thua được, anh cũng bằng nó thì hai bên thương lượng chứ?

– Họ đưa trước là người thắng thầu, đó là luật…- cô khẳng định

– Vậy mình lót bi 3,1 tỷ là được rồi…- Chiến tính toán…

– Anh có dám khẳng định là ông giám đốc Minh đức sẽ tăng tiền lót bi lên bao nhiêu không?

– Thôi, chốt lại, vay thêm 2 tỷ với mẹ anh gom được 2 tỷ nữa là 4 tỷ – ɱ.á.-ύ anh hùng nổi lên, Chiến quyết liều một phen, bởi anh nghĩ, sau khi trúng thầu, mình bán thầu 10 tỷ thì mình còn lời được 6 tỷ… anh nở nụ cười…

– Dạ, để em tìm mối cho anh vay nhé…

– OK, Anh sẽ không quên em…- Chiến hôn lên má Hà Trâm làm cô cảm động…

Theo như cuộc hẹn, chiều nay tại phòng công chứng X, Chiến sẽ gặp và ký hồ sơ với bên cho vay tiền, theo như yêu cầu, anh phải cung cấp đăng ký kinh doanh, chứng minh mình là người đại diện công ty, kèm theo con dấu, và giấy tờ tùy thân,…nhưng loay hoay mấy tiếng đồng hồ mà không tìm thấy tờ giấy ủy quyền của ông Tùng, rõ ràng anh để trong cặp và khóa cẩn thận, vậy tại sao nó lại mất? có bao giờ là Bích Hà lấy không? nhưng anh khẳng định là không, bởi chưa bao giờ cô quan tâm đến việc làm của anh cả, vậy thì tại sao lại mất nhỉ, may mà đợt gửi thông báo cho các phòng, ban, anh có phô tô lại, không chậm trễ, Chiến soạn một bản như thế và tiện tay ký thay ông Tùng, rồi dùng con dấu đỏ chót đóng lên chữ vừa ký, nhìn tờ giấy mà anh ʇ⚡︎ự thưởng cho mình một nụ cười: Ôi sao mình giỏi thế nhỉ? Cứ y như thật vậy…

Tại phòng công chứng, trước sự làm chứng của công chứng viên, hai bên cùng ký vào hồ sơ vay, sau khi hoàn tất thủ tục, bên cho vay chuyển vào tài khoản cá nhân của Chiến số tiền 2 tỷ đồng, với thời hạn vay 3 tháng theo lãi suất ngân hàng. Nhìn con số 2 kèm 9 số không tròn trĩnh trong tài khoản mà Chiến thấy lòng mình lâng lâng khó tả, anh thấy số mình thật may mắn, cứ lúc khó khăn là lại có người giúp, anh thầm nhủ: ở hiền thì gặp may mắn, đúng như vậy mà…

Tại một quán café, trong phòng máy lạnh, ông Bình, Hà Trâm và kế toán của tổng công ty X, với tư cách là giám đốc công ty HÀ LIÊN, Chiến nộp hồ sơ năng lực và chuyển khoản tiền lót bi để ᵭấu thầu dự án ven biển là 4 tỷ đồng, sau khi tiền chuyển vào tài khoản, kế toán viết giấy biên nhận và đóng dấu đỏ chót. Khi xong việc, Bình bắt tay Chiến chúc mừng:

– Chúc mừng cậu giám đốc trẻ, hy vọng ᵭấu thầu thành công…

– Không dám, trăm sự nhờ anh, vụ này thành công, em không quên anh và Hà Trâm…- Chiến cười tít mắt

– Thôi tôi phải về, chiều nay có cuộc họp với Ban quản lý dự án, thư ký của tôi sẽ gửi thông báo ngày giờ chính thức ᵭấu thầu đến cho cậu nhé…- Ông Bình bắt tay Chiến…

– Thôi em phải về với Sếp, hẹn gặp anh sau…- Hà Trâm nháy mắt, giơ hai ngón tay lên tai ngụ ý sẽ gọi điện thoại cho anh…

Hai người đi rồi mà niềm vui sướиɠ trong anh vẫn chưa dịu bớt, sao mà vui gì đâu á, Chiến nhẩm tính, được lời 6 tỷ, anh sẽ chuộc nhà lại cho Ba mẹ 2 tỷ, báo hiếu cho cha mẹ 500 triệu đồng, còn 3,5 tỷ anh sẽ cất riêng, số tiền thế chấp công ty vay 2 tỷ anh sẽ để cho ông Tùng trả hoặc lấy từ cổ phần công ty, không việc gì mà anh phải trả số tiền này, mà anh vay tới 3 tháng còn dài, nghĩ làm chi cho mệt…

Ngồi thêm một lúc để ʇ⚡︎ự thưởng cho mình vài lon bια, khi đã sương sương, Chiến đứng dậy ra về nhưng quản lý quán café đã nhẹ nhàng nói với anh:

– Anh ơi, thanh toán tiền…

– Cái gì? Anh biết tôi là ai không? – Chiến hùng hổ

– Dạ, anh là ai tôi không cần biết, chỉ yêu cầu anh thanh toán tiền cho quán thôi

– Đáng mấy đồng bạc mà anh làm quá lên thế? Nhưng tôi phạt anh về Ϯộι làm tôi mất hứng và làm mất sỹ diện của tôi…- Chiến lý sự

– Anh không thanh toán thì không thể ra khỏi đây, đề nghị anh quay vào quầy thanh toán tiền, nếu không bắt buộc chúng tôi phải mời côпg αп tới giải quyết…- Người quản lý cương quyết

– Đ…má,…- nghe nhắc đến côпg αп làm Chiến tỉnh cơn say, anh quay về quầy móc tiền trả, miệng lẩm nhẩm cҺửι thề…

Với tâm trạng bực bội, vừa bước vào cửa, lúc này Hà vừa nấu cơm xong đang dọn ra bàn chờ chồng về ăn, Chiến mặt hầm hầm hất đổ mâm cơm mà Hà vừa dọn lên, miệng gằn từng tiếng:

– Ai cho cô lục cặp của tôi?

– Anh vừa nói gì vậy? – Hà ngơ ngác…

– Tôi hỏi ai cho phép cô dám lục cặp của tôi? ở đâu có cái thói ăn cắp như thế?

– Anh ăn nói cẩn thận, tôi lục cặp của anh bao giờ? Ai ăn cắp? mà ăn cắp cái gì? – Hà gân cổ cãi lại

– Bốp, Bốp,… Chiến hùng hổ xông lại tát hai cái và hai bên má Hà…

– Anh dám ᵭάпҺ tôi? Tôi thật sự hối hận vì đã tin lời anh…

– Giờ tôi hối hận hay cô hối hận? nếu biết cô là một người lười biếng, sống ỷ lại vào người khác thì có các vàng tôi cũng không ham, cha mẹ cô vô phúc, không biết dạy con cái…- Chiến buông những lời tàn nhẫn…

Chuyện gì với mình cô cũng chịu được, nhưng khi anh ta đã đụng đến ba mẹ mình thì cô không chịu nổi nữa, bàn thờ mẹ cô vẫn còn kia mà anh ta dám lôi cha mẹ cô ra trì triết, Bích Hà vớ luôn cái cây lau nhà đang cầm tгêภ tay để lau dọn đồ ăn, xông tới vụt thẳng vào người anh ta,…Bị quá bất ngờ, Chiến hùng hổ xông tới túm tóc cô ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ không thương tiếc, Ϯộι nghiệp Bích Hà, những lúc này cô mới thấy ân hận thì đã quá muộn rồi,…

Về đến nhà gây với vợ làm mất cả hứng, Chiến đùng đùng dắt xe bỏ đi ra ngoài, anh dừng xe trước một nhà nghỉ cao cấp rồi vào đặt phòng, lúc này anh bỗng nhớ đến Nhã Trúc, Ϯộι nghiệp cô quá, mấy hôm nay anh vì bận ᵭấu thầu mà không quan tâm đến cô, thôi thì đêm nay anh sẽ bù đắp cho cô xứng đáng,…

Tuy kỳ lạ, Chiến gọi mãi mà điện thoại vẫn báo thuê bao, anh cười:

– Đúng là người đó giận quá đi! Đã thế lại còn tắt máy? Được, anh sẽ bù đắp cho em, chờ anh nhé người đẹp…

Với tâm trạng như vậy, anh thay đồ và đến nhà cô gái đó, bấm chuông hai, ba lần nhưng không thấy ai ra mở cửa, anh buồn bã ra về, rồi sáng mai khi cô đi làm anh sẽ gặp cô sau đó…

Hai người đàn ông ngồi yên lặng, mỗi người theo đuổi một luồng suy nghĩ, lát sau Bình bắt đầu:

– Thằng Chiến thật là tham lam, đồ cầu tiến,…- anh nói rồi cười phá lên

– Sao anh lại cười? – Việt ngạc nhiên

– Nếu em nhìn thấy lúc nó vay tiền, em sẽ không thể nhịn cười, mặt nó trắng bệch, cả cơ thể rụt rè run lẩy bẩy nhưng vẫn cố giả bộ ta đây…

– Cũng thật là… tội nghiệp nó…- Việt cảm thấy tiếc nuối…

– Tội cái gì? Nó hại biết bao người, sống buông thả, như vậy chưa làm đủ đâu vì đã đẩy Nhã Trúc từ một cô gái hiền lành vào cảnh tù Ϯộι suốt 3 năm…- Bình bức xúc…

– Em đang lo cho Bích Hà, nghe nói cô ấy đang bị mẹ con Bà Nga ħàɲħ ħạ, không biết bây giờ ra sao? – Việt nghẹn ngào

– Em phải mạnh mẽ lên, số phận cũng tới rồi mà…- Bình vỗ vai động viên

– Dạ, em biết rồi, biết là rất đau lòng nhưng vẫn phải kiên nhẫn đợi thêm một thời gian nữa…- Bỗng Việt nhớ ra điều gì, hỏi anh Bình: Anh yêu Nhã Trúc không?

– Đúng vậy, nhưng chỉ có mình anh yêu một mình thôi, vẫn chưa có sự đồng ý từ người đẹp…- Bình nói buồn bã…

– Cố lên anh, em hy vọng một ngày nào đó, cô ấy sẽ nhận ra tấm lòng chân thật của anh…

– Dù Nhã Trúc có nghĩ như thế nào thì anh vẫn chờ đợi, vẫn luôn ở bên cô để bảo vệ cô ấy…- Bình quả quyết

Nhìn anh Bình, Việt bỗng nhớ đến Bích Hà, mặc dù cô đã rời xa anh để kết hôn, nhưng trái tim anh không thể quên bóng dáng của cô, để mở lòng đón nhận tình yêu của một người phụ nữ khác, số phận là vậy rồi, mặc cho việc không được cô chấp nhận, anh vẫn mong cô hạnh phúc, nhưng bây giờ, cô phải trả giá cho quyết định vội vàng, gần như đã gây nguy hiểm đến tính mạng của ông Tùng nếu không có sự can thiệp của bác sỹ Hiệp…

– Em nghĩ sao về điều này? – Bình ngắt lời ngăn chặn suy nghĩ của Việt…

– Dạ, không có gì cả, giờ chúng ta phải làm gì tiếp đây anh?

– Trước tiên phải chăm sóc cho sức khỏe của ông Tùng tốt hơn, sau đó nói cho ông ấy biết sự thật và chính ông Tùng sẽ là người quyết định…

– Bỗng em thấy thương ông ta mặc dù em vẫn tức giận – Việt mày mòn lòng…

– Những người có quỷ dịch, ích kỷ và độc ác, không ngần ngại làm hại người khác, họ phải bị trừng trị theo pháp luật, họ sẽ trả giá đắt…

– Nhìn bề ngoài thì anh ta rất sáng sủa, đẹp trai, miệng nói nhân đạo, nhưng tại sao lại độc ác đến thế? Em ghét nhất là anh ta dám dùng độc dược để hại ông Tùng…- Việt bức xúc

Bài viết liên quan