Tận cùng nỗi đau chương 30 | Ông Tùng biết chuyện
Được phép của bác sỹ điều trị, Việt đến bệnh viện thăm ông Tùng và mời luôn bác sỹ Hiệp đến. Ông Tùng ngạc nhiên vì có cả bác sỹ Hiệp đến thăm, ông vui mừng và tròn mắt cười. Việt gần ông Tùng, thân mật hỏi:
– Bác cảm thấy thế nào?
– Bác khỏe rồi, có thể tiếp tục đi làm được rồi… – Ông Tùng cười sảng khoái.
– Bác có biết mình bị người khác đầu độc không? – Bác sỹ Hiệp hỏi.
– Ai đầu độc? – Ông Tùng ngạc nhiên.
– Chính là con rể của bác, trong toa thuốc bệnh viện cấp, không có loại thuốc này… – Bác sỹ Hiệp nói và đưa kết quả xét nghiệm cho ông Tùng.
Lúc này, Việt kể về việc đã đến thăm ông nhưng ông ngủ nên anh nhờ bác sỹ Hiệp giúp đỡ. Kết quả xét nghiệm cho thấy ông có chất gây ngủ và thuốc an thần…
Ông Tùng ngạc nhiên và hỏi tại sao Chiến làm như vậy. Trong những ngày ông điều trị, cậu ta đã chăm sóc ông rất tốt. Vậy tại sao lại cho ông uống thuốc gây ngủ, một loại thuốc rất nguy hiểm đối với bệnh nhân đang điều trị?
Thấy ông Tùng còn nghi ngờ, Việt lấy hai tờ giấy ra, đó là giấy tuyển dụng Nhã Trúc vào phòng nhân sự và giấy ủy quyền cho Chiến thay ông điều hành công ty, có chữ ký của ông Tùng và con dấu của công ty. Việt hỏi ông:
– Bác đã ký hai tờ giấy này?
– Bác không ký… – Ông Tùng quả quyết.
– Vậy chữ ký này của bác đúng không? – Việt hỏi lại.
– Đúng chữ ký của bác, nhưng hai tờ giấy này bác không có ấn tượng về nó… – Ông Tùng chau mày tỏ vẻ bực mình.
– Chính là câu trả lời tại sao Chiến đã cho bác uống chất gây ngủ, khiến người bệnh hoang mang. Lúc đó, bác cứ làm theo mọi lời Chiến nói…
– Vinh gọi ngay Chiến đến gặp bác … – Ông tức giận quay sang cậu Vinh.
– Bác cứ bình tĩnh, chuẩn bị kỹ, không nên tức giận… – Việt điềm tĩnh nói.
– Vậy tại sao cháu có hai tờ giấy này? – Ông Tùng hỏi lại Việt.
– Cô Nhã Trúc, người được bác tuyển dụng và cũng chính là người tình của Chiến, đã đưa cho tôi…
– Cháu nói cái gì? Chiến có tình nhân bên ngoài? Nó đã phản bội Bích Hà, con gái bác, nhất định bác sẽ không tha cho nó… – Ông Tùng lên giọng mạnh.
– Bác hãy suy nghĩ một chút…
Thấy ông Tùng căng thẳng, bác sỹ Hiệp ra hiệu cho Việt dừng lại. Ông Tùng có vẻ mệt, nằm xuống nghỉ ngơi, hai mắt ông nhắm nghiền nhưng có nước mắt. Việt và bác sỹ Hiệp ra ngoài, chỉ còn cậu Vinh ở lại để chăm sóc ông.
Ông Tùng rơi vào cảm xúc bi thương, ông nuối tiếc vì con trai không được dạy dỗ, không có kiến thức để đối mặt với cuộc sống. Ông trách bản thân đã quá nhu nhược, chỉ biết chiều theo vợ cùng con gái. Ông lo lắng con gái không đủ sức chịu đựng khi biết sự thật này. Vừa mất vợ chưa lâu, mộ vẫn chưa mọc cỏ, Chiến mới về sống trong gia đình ông một thời gian ngắn. Giai đoạn này, vợ chồng trẻ nên hạnh phúc nhất, nhưng anh ta đã có tình nhân ngay từ khi mới về? Liệu anh ta yêu con gái ông không, hay chỉ nhìn vào tài sản mà con gái ông sẽ thừa kế? Con gái ông có thể dễ bị anh ta lợi dụng, nhưng ông phải cảnh giác, không để anh ta hại đến gia đình. Ông quay sang Vinh:
– Gọi Việt vào đây.
– Dạ, bác…
Khi Việt vào, ông Tùng ra hiệu cho Vinh rời đi và đóng cửa lại, chỉ còn hai người. Việt kể toàn bộ sự việc vừa xảy ra tại công ty. Ông Tùng tỏ ra tức giận khi nghe, nhưng không để ý đến, tiếp tục bàn bạc kế hoạch. Cuối cùng ông Tùng nói:
– Đã rõ, chúng ta phải đi trước một bước, thằng này hết tệ nạn rồi…
Sáng nay Chiến nhận được cuộc gọi từ ngân hàng, theo hợp đồng, số tiền vay 2 tỷ sẽ phải trả trong 3 đợt. Tháng đầu, 700 triệu, tháng hai, 700 triệu, và tháng ba, 600 triệu. Anh không biết bắt đầu từ đâu để trả số tiền lớn đó. Trong lúc rối bời, mẹ gọi khóc lóc vì tiền, anh không nghe máy, tắt điện thoại…
Gọi Hà Trâm để hỏi về số tiền đã đưa, nhưng cô cũng không liên lạc được. Anh cảm thấy tức giận, quăng điện thoại vào tường, màn hình vỡ nát.
Anh nổi điên và thề:
– Đm, chúng mày nghĩ chỗ này thuộc sở hữu của chúng mày hả?
Không biết anh ta đang thề với ai, anh ta lấy ghế quật xuống. Anh trông như một thằng điên, miệng lảm nhảm, không biết anh ta đang nói với ai.
Gọi con trai không được, nợ cả ngày nhưng không có tiền. Bà Nga, người bán hàng, chỉ thu tiền nếu bán được. Bà lo lắng vì không biết con trai làm ăn như thế nào và tiền đến bây giờ còn chưa trả.
Bà đến nhà con dâu, không bấm chuông mà la to. Bích Hà ra mở cửa:
– Mẹ mới lên ạ?…
– Vâng, tôi sắp chết rồi đây? – Bà Nga gào lên làm Bích Hà hoảng sợ.
– Mẹ bình tĩnh ạ, con không hiểu mẹ giận như vậy vì chuyện gì? – Cô rót nước cho mẹ chồng và nhẹ nhàng hỏi.
– Thôi cô đừng giả nai nữa… – Bích Hà càng nhỏ nhẹ thì bà Nga càng điên tiết.
Tình hình căng thẳng khiến Bích Hà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bà Nga tỏ ra nóng tính, nhưng Bích Hà không muốn can thiệp vào vấn đề của hai mẹ con này. Cô từng trải qua những trận cãi vã với bà mẹ chồng này, không dám đấu tranh, cô cố gắng gọi cho Chiến, nhưng không liên lạc được. Cuối cùng, cô nhắn tin cho mẹ Thu, báo tin về sự có mặt của bà Nga và sự hung tợn của bà, nhưng khi thấy cô đứng bấm điện thoại, bà Nga quát cô:
– Cô gọi ai thế? Gọi ngay thằng Chiến về cho tôi…
– Dạ, con đang gọi cho anh Chiến nhưng không liên lạc được…- Bích Hà trả lời.
– Anh chị đúng là lừa đảo, chồng bỏ vợ đi… nhưng sao có thể lừa được cả mẹ ruột của mình? – Bà Nga tức giận quát Bích Hà.
Ngay lúc đó, chiếc taxi đỗ trước cửa, Việt và Vinh đỡ ông Tùng bước xuống. Bích Hà ôm chầm ba, khóc:
– Ba ơi…- chỉ nói được hai câu là bất ngờ nghẹn lại, ông Tùng ôm con gái, ủ dột:
– Đứng lên nào, Ba về là tốt rồi…
– Con tưởng không gặp lại Ba nữa, Ba ơi…- Bích Hà òa khóc khiến mọi người ở đó cảm thấy mủi lòng…
– Con gái không chăm sóc Ba, không cho Ba vào bệnh viện…- ông mắng con gái.
– Bởi vì anh Chiến và mẹ Nga không cho con đưa Ba vào bệnh viện…- Bích Hà nói trước mặt bà Nga.
– Ai có quyền không cho con gái vào bệnh viện chăm sóc cha già đau ốm? – ông Tùng nghiêm mặt hỏi bà Nga.
– Anh Sui mới về, thấy hai cha con cãi nhau nên tôi không dám nói. Con dâu tôi là con của anh Sui, đã đổ oan tiếng ác cho mẹ chồng, đồ vô giáo dục…- Bà Nga quen miệng quát người.
– Bà nói ai vô giáo dục? – ông Tùng quay về phía bà Nga, chỉ ra cửa: mời bà ra khỏi nhà tôi…
Quá bất ngờ, dù mơ cũng không thể tin ông Tùng dám đuổi bà. Nhưng bà không phải là người dễ bắt nạt, bà gào lên:
– Đây là nhà con trai và con dâu tôi, họ có kết hôn và được công nhận bởi pháp luật. Tôi phải chờ con trai tôi về, tôi không đi đâu cả…
– Thôi, con xin Ba, dù sao con và anh Chiến…- Bích Hà thấy cha mình tức giận, vội vàng khuyên Ba.
Trước tình hình như vậy, Việt lao tới đỡ ông Tùng ngồi xuống ghế sofa và đưa thuốc cho ông. Anh an ủi:
– Bác phải bình tĩnh, tránh căng thẳng.
– Bác không sao…- ông Tùng trả lời yếu ớt… hai con dẫn ông lên phòng…
Việt và Vinh vội dìu ông Tùng lên lầu, Bích Hà lúng túng chạy đồ này đồ kia, không ai để ý đến sự có mặt của bà Nga, làm bà càng tức giận. Bà ngồi nhìn ra ngoài, chờ thằng con trai về, nếu bất chợt bị đuổi ra khỏi nhà, bà sẽ chuyển đến ở với con. Ai có quyền đuổi bà? Nghĩ vậy, bà nhếch miệng cười khó hiểu.