Tận cùng nỗi đau chương 29 | Xoay tiền

01/12/2023 Tác giả: Hà Phong 368

Chiến đã rời khỏi nhà suốt vài ngày, trước ngày ᵭấu thầu, để ϮιпҺ thần có không gian thoải mái, mỗi khi anh về nhà, Bích Hà luôn trở nên ủ rũ và buồn chán, làm anh cảm thấy khó chịu. Ông Tùng hiện tại cũng không xuất hiện, nhưng Chiến không muốn tìm ông vì muốn giữ cho quá trình ᵭấu thầu diễn ra thuận lợi. Anh lo lắng liệu Việt và ông Tùng có tiếp tục coi thường anh không sau sự cố với thằng Bình.

Sau khi nhà bị thế chấp, bà Nga phải bán hàng ở chợ để kiếm sống, và mỗi ngày cô đều tỏ ra kiêu hãnh với việc có một con trai là giám đốc doanh nghiệp lớn. Tuy nhiên, đã qua 2 tuần mà con trai không trả lại 2 tỷ như đã hứa, bà Nga trở nên lo lắng và gọi điện thoại cho Chiến để hỏi về tình hình. Chiến lại tỏ ra khó chịu và gọi mẹ làm phiền, chỉ trích bà nói gở.

Trong lúc lo lắng, Chiến cũng nghĩ đến việc Nhã Trúc đột ngột biến mất, điện thoại của cô bị khóa máy, và anh không thể liên lạc được. Chiến cảm thấy hoảng sợ khi tưởng tượng rằng nếu Nhã Trúc đưa ra sự thật và tung băng video lên ๓.ạ.ภ .ﻮ, cuộc sống của anh sẽ hoàn toàn kết thúc.

Còn một vấn đề khác khiến Chiến lo lắng là Bích Hà. Kể từ khi hai vợ chồng cãi nhau, Chiến đã rời đi mà không liên lạc lại. Bích Hà, ngồi một mình, nhìn lên bức ảnh của mẹ và không kìm được nước mắt. Cô hối hận về tính ương bướng khiến mẹ phải chịu đựng những ngày khó khăn này. Bích Hà đau lòng và tìm kiếm sự giúp đỡ từ mẹ Thu bằng cuộc điện thoại cầu cứu.

– Mẹ Thu ơi, con đây, giúp con với…

Không nghe tiếng trả lời, nhưng Bích Hà hiểu rằng có lẽ mẹ Thu đang bận rộn và không thể nghe điện thoại. Bích Hà biết mẹ thương con nhiều, và khi cô kêu cứu, mẹ sẽ giúp đỡ ngay. Cô đợi, và đúng như dự đoán, khoảng một tiếng sau, mẹ gọi lại:

– Alo, đây là mẹ Thu, con à…

– Mẹ ơi, con khổ lắm… – Bích Hà òa khóc nức nở.

– Đã xảy ra chuyện gì? Bình tĩnh kể cho mẹ nghe… – Mẹ Thu trấn an cô gái.

– Anh Chiến ᵭάпҺ con… – Bích Hà kể về mẹ Chiến lên thành phố để ħàɲħ ħạ cô, nhưng Chiến lại lạnh lùng và bạc đãi, ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ cô một cách vô lý. Cô cảm thấy ân hận vì đã nhìn rõ bộ mặt thật của mẹ con Chiến, và cô đau lòng…

– Nghe mẹ Thu dặn nè, con phải hết sức bình tĩnh. Ba con đang điều trị và sức khỏe đã cải thiện nhiều. Tuy nhiên, vì chưa muốn cho chồng con biết nơi điều trị, nên con phải yên lặng. Chờ thêm thời gian sức khỏe của Ba con khá lên, lúc đó sẽ bố trí để hai cha con gặp nhau… – Mẹ Thu động viên và an ủi Bích Hà.

– Dạ, vậy con yên tâm rồi, con sẽ nghe lời mẹ…

– Còn Bà Nga đâu? – Mẹ Thu hỏi.

– Bà ấy về quê rồi. Con thấy họ bàn nhau cần tiền gì đó…

– Chuyện dài lắm, mẹ sẽ kể cho con sau, bây giờ con phải hết sức tỉnh táo. Đừng tin lời dụ ngon ngọt của Chiến nữa…

– Dạ, con biết rồi. Ảnh bỏ đi mấy ngày rồi mà cũng không gọi về cho con… – Bích Hà tủi thân lại khóc.

– Thôi không khóc nữa. Hãy mạnh mẽ lên. Có gì thì điện báo cho mẹ nhé. Nhớ tuyệt đối không được hé ra chuyện điều trị của Ba nhé…

– Dạ, con hứa với mẹ…

Tình hình điều trị của ông Tùng khá khả quan, ông ăn uống đã cải thiện và ngủ cũng ngon giấc. Tuy nhiên, ông vẫn còn lo lắng và muốn gặp Bích Hà. Vinh hỏi ý kiến Việt, và anh trả lời rằng hãy chờ thêm ít ngày nữa. Việt vẫn đến công ty làm việc bình thường và tránh gặp ông Tùng để tránh sự theo dõi từ Chiến. Nếu có thay đổi gì, Vinh sẽ báo ngay cho Việt.

Sau khi nói chuyện với Bích Hà, bà Thu lo lắng cho cô nên hỏi ý kiến của Việt:

– Con ơi…

– Dạ, con đây, mẹ ạ… – Việt lễ phép.

– Mẹ mới nói chuyện với Bích Hà, thương con bé quá – Bà Thu mủi lòng.

– Hà tình hình ổn phải không mẹ? – Thấy bà Thu ngập ngừng, Việt nóng ruột…

– Con bé bị mẹ chồng và chồng bạc đãi…

– Có vậy cô ấy mới sáng mắt ra. Mẹ đừng can thiệp vào… – Việt có vẻ giận.

– Nó bị thằng Chiến ᵭάпҺ thâm hết mặt mày, làm sao mẹ có thể ngồi yên được chứ? – Bà Thu tỏ ra bức xúc.

– Chiến ᵭάпҺ cô ấy? con không tin…

– Đó là sự thật. Giờ con bé rất lo lắng cho cha. Cậu Chiến sau khi ᵭάпҺ vợ đã bỏ nhà đi mấy ngày rồi…

– Để con cân nhắc xem sao đã. Con biết anh ta đang truy tìm bác Tùng rất gắt, không biết có dụng ý gì? Nhưng con đoán anh ta đang nhằm vào tài sản là cái nhà của bác Tùng, vì số tiền vay Һγ siпh sắp đến hạn phải thanh toán rồi… – Việt nói với mẹ.

– Vậy theo mẹ, chưa nên cho con bé gặp Ba nó, sẽ lộ ngay…

– Dạ, mẹ hãy động viên cô ấy, và nhớ giữ bình tĩnh, tuyệt đối không nên tin anh Chiến nữa…

– Mẹ sẽ nhắc nhở cô bé…

Hôm nay Chiến trở về nhà, ngay từ ngoài cổng, anh ta đã gọi vợ với giọng âu yếm:

– Vợ ơi, mở cửa cho anh…

– Ai đó? – Bích Hà làm bộ tỉnh bơ, biết là Chiến gọi nhưng cô tỏ ra không quan tâm.

– Anh về rồi nè, em mở cửa cho anh vào đi…- Chiến ngọng ngẫu giọng ngọt ngào như mía lùi.

– Anh cũng có chìa khóa, tự mở đi. À, quên mất, sao không ở ngoài luôn đi? – Cô trả lời lạnh lùng.

– Thôi mà, anh xin lỗi, anh biết mình sai rồi. Anh xin lỗi vợ…- Chiến lao về phía cô, định ôm.

– Anh tránh ra, tôi thật sự ghê tởm anh…- Bích Hà lùi lại né tránh.

– Anh xin lỗi mà…- Chiến vẫn cố ôm không buông.

Trước đây, Bích Hà có thể cảm động, nhưng sau những hành động của Chiến, cô cảm thấy kinh tởm vì bộ mặt giả tạo. Cô nghĩ có lẽ lại sắp diễn ra một màn kịch nào đó, và nhớ lời mẹ Thu dặn, cô phải giữ bình tĩnh.

Sau khi tắm xong, Chiến xoa bụng và lại gần ôm cô từ sau. Anh ta hít thở mùi hương tóc cô và nói giọng giả lả:

– Vợ thơm quá, anh đói rồi đấy…

– Anh ra ngoài mà ăn…- Cô kéo tay anh ra khỏi người mình, nhưng Chiến vẫn giữ lấy không chịu buông.

– Hoặc chúng ta ra ngoài ăn nhé, sau đó ghé thăm Ba. Anh lo lắng và nhớ Ba quá…- Chiến tỏ vẻ quan tâm.

– Anh không cho tôi đi chăm sóc Ba tôi, giờ tôi không biết tìm Ba ở đâu? – Hà trả lời mạnh mẽ.

– Em hỏi anh Việt, cậu ấy sẽ biết. Chính Việt đã chuyển viện cho Ba mà…- Chiến cố tình để ý đến Việt để bắt đầu kế hoạch của mình.

– Anh Việt đâu có nghe điện thoại của tôi, anh ấy làm việc trong công ty, tại sao không hỏi trực tiếp anh ấy? – Hà đáp trả lại.

– Nếu em nói như thế thì nói làm gì? Nhưng Việt cũng kỳ, anh ta chẳng phải là người thân của Ba mà sao lại tự ý quyết định chuyển viện cho Ba mà không hỏi ý kiến của vợ chồng mình. Giống như cậu ta ς-.ó.ς ấy, không biết rằng mình đã vi ρҺα̣м ρҺάρ luật…

– Tôi không biết,…- Hà chột dạ, miệng nói nhưng lòng lo lắng. Tại sao Việt lại không nói với cô khi chuyển viện cho Ba? Và giờ có vi ρҺα̣м ρҺάρ luật thì sao? Nhưng trước mặt chồng, cô phải giữ bình tĩnh. Cô sẽ hỏi mẹ Thu sau…

Bài viết liên quan