Tận cùng nỗi đau chương 31 | Kế hoạch trả nợ
Chiến đau khổ lang thang một mình trên bãi biển, không thể chấp nhận những gì đang xảy ra. Anh nghi ngờ rằng ông Bình và Hà Trâm đã dàn kịch để lừa anh. Anh cần tìm cô ta để đòi lại số tiền, nếu không lấy được, gia đình anh sẽ ra sao? Chiến cảm thấy muốn hét thật to để giải tỏa uất ức. Và Nhã Trúc, cô ta đâu rồi? Chiến lo lắng: Liệu cô có liên quan đến việc này, có phải cô đã bày mưu trả thù anh không? Có thể cô ta đã biết anh đang tìm dự án và cô ta hợp tác với ông Bình để hãm hại anh. Việc mất tờ giấy ủy quyền có phải cũng do cô ta gây ra không? Anh rất lo lắng về tình hình này.
Anh dặn dò Bích Hà chăm sóc cho ông, sau đó, Việt cần phải quay về công ty giải quyết một số vấn đề. Bích Hà lo sợ khi Việt chuẩn bị ra đi và nói:
– Anh có thể đi chậm một chút không? Ba em vẫn còn yếu, em lo sợ bà ta…
– Anh Vinh đang ở đây chăm sóc cho Ba em, nhà mình có gì phải lo sợ không? Hãy mạnh mẽ lên cô bé…- Việt vỗ vai cô động viên.
– Khi anh xong việc thì anh đến ngay nhé…- Bích Hà nhẹ nhàng nói.
– OK. Anh đến sớm để nấu cơm cho em luôn nhé…- Việt cười.
Mặc dù đã nhủ lòng quên cô ta, bởi cô đã rời đi để lấy chồng, nhưng mỗi khi gặp Bích Hà, trái tim anh lại đập loạn nhịp. Cô đã thay đổi, không còn bá đạo như trước khi gặp anh, vì giữa hai anh em có một khoảng cách: cô đã có chồng…
Anh nhìn những vết thương xanh trên khuôn mặt cô, cô vẫn còn dấu vết tổn thương, nhưng lòng anh như đau đớn. Anh hiểu cô đã phải trải qua những ngày khó khăn. Anh nắm chặt tay, đầy hận thù, quyết không tha cho người đã gây ra mọi điều này.
Trở về phòng khách, Việt thấy bà Nga ngủ say trên ghế. Anh không hiểu bà ấy đang nghĩ gì. Tuy nhiên, nếu Bích Hà gây ra chuyện này, cô ấy phải chịu hậu quả. Với suy nghĩ đó, anh quay lưng bước ra ngoài…
Khi về nhà, Chiến thấy mẹ đang ở đó nhưng không giống như anh tưởng. Anh nghĩ bà sẽ la mắng, nhưng không, bà mỉm cười và nói:
– Con về rồi hả con, công việc của con mệt nhọc lắm, vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm, ba vợ con về rồi đó…
– Ba Tùng về rồi à mẹ? – Chiến ngạc nhiên.
– Về rồi, đang ở trên lầu…- Bà Nga nháy mắt ra hiệu cho con trai.
– Ông ấy có nói gì không? – Chiến nhìn xung quanh không có ai, liền hỏi mẹ.
– Ông ấy đuổi mẹ kia đấy…- Bà Nga tỏ ra hậm hực.
– Chắc mẹ lại la mắng đúng không? – Chiến cáu gắt với mẹ.
– À, mày không bênh mẹ mà lại theo hùa với người ta đúng không? đưa tiền đây để tôi về…- Bà Nga tức giận.
– Con làm gì có tiền đâu? Con đang lo tiền trả cho người ta đây này…
– Trời ơi, có họ hàng tôi rồi, chỉ còn cách đi trốn…- Bà ta gào lên nhưng sau đó nhớ ông Tùng đang ở trên lầu nên vội im lặng.
– Mẹ nói nhỏ thôi, từ từ con tính…- Chiến năn nỉ mẹ.
– Tính gì nữa hả con ơi…- Bà Nga rũ như tàu lá… rồi bỗng nhiên hai mắt bà ráo hoảnh, ghé sát tai con trai, bà nói nhỏ: Mẹ có cách rồi…
Hai mẹ con chụm đầu bàn tán, chỉ thấy bà Nga cười có vẻ đắc ý còn vẻ mặt Chiến thì đầy vẻ lo lắng, suy nghĩ một hồi, anh nói với mẹ:
– Mẹ để con suy nghĩ thêm, phải hết sức thận trọng, không chủ quan được đâu…
– Còn suy nghĩ gì nữa…anh làm sao thì làm có tiền mang về chuộc nhà cho tôi…
– Thôi mẹ về đi, con suy nghĩ rồi gọi cho mẹ…- Chiến khuyên mẹ.
– Giờ về cũng không yên với tụi Һγ siпh, khổ quá…- Bà Nga rên rỉ rồi hạc túi đứng dậy ra về…
Sau khi tiễn mẹ, Chiến quay vào, anh chạy vội lên lầu, vào phòng ông Tùng, anh qùy xuống đất, vồn vã:
– Ba về rồi ạ? Sao Ba lại chuyển viện mà không nói với con? Để con ngày nào cũng đi tìm…
– Điện thoại của tôi anh cũng giữ rồi, vậy tôi báo cho anh bằng cách nào? – Ông Tùng nghiêm sắc mặt hỏi anh.
– Ôi con thật đoảng quá, lúc ở bệnh viện Ba đang ngủ nên con sợ mất, mới cất rồi quên luôn, con xin lỗi Ba…
Nhìn thấy cậu Vinh ngồi đó lầm lì không nói gì là Chiến đã nóng mắt lắm rồi, nhưng trước mặt ông Tùng nên anh vẫn phải diễn cho tròn vở kịch, anh giả lả:
– Ba đói bụng chưa Ba? Để con xuống bếp nấu cháo cho Ba,…
– Cảm ơn, tôi ăn rồi…- Ông Tùng vẫn trả lời lạnh lùng.
Thấy thái độ ông Tùng có thay đổi nhưng Chiến vẫn mặt dày cười giả lả, anh về phòng nhưng không thấy vợ đâu, ngồi thừ người suy nghĩ, Chiến thấy kế hoạch như mẹ nói tuy rất nguy hiểm, nhưng đến đường cùng rồi, có khi cũng phải nghĩ đến phương án đó, có như thế mới có tiền để trả nợ và chuộc lại nhà cho mẹ mình…
Thấy con gái cứ tránh mặt mình, ông Tùng lấy làm ngạc nhiên, không hiểu vì lý do gì mà mỗi lần giáp mặt ông là con gái lại cố tình quay mặt đi như mải nhìn gì đó. Lúc Bích Hà mang ly sữa vào phòng, cô đặt lên bàn rồi định quay ra, ông Tùng gọi con:
– Bích Hà, lại Ba nhờ con một chút…
– Lúc khác được không Ba? Con đang bận một chút…- Cô định lấy cớ để ra khỏi phòng, nhưng ông Tùng gọi gằn giọng:
– Con lại đây? Không qua mắt Ba được đâu?
– Dạ… được mà Ba…- Không còn cách nào khác, cô đành quay lại ngồi cạnh Ba mình.
– Tại sao? Con giải thích về những vết bầm tím trên mặt con? Có phải chồng con đã đánh không? – Miệng hỏi con mà ông Tùng hai mắt nhòa lệ, nhìn con gái mà ông không cầm lòng được, vừa trách vừa thương con…
– Dạ, do con té ở dưới bếp…- không muốn Ba buồn nên cô nói dối…
– Nếu con không nói sự thật thì Ba sẽ yêu cầu chồng con trả lời…- ông Tùng cương quyết.
– Dạ…Ba bỏ qua cho ảnh đi Ba, giờ con cũng chẳng biết phải làm sao? Con sai rồi Ba ơi…
Từ phòng bên, Chiến nghe được từng lời nói của hai cha con, anh hoảng sợ thật sự. Hèn chi từ lúc gặp ông tới giờ, anh cứ thấy ông lạnh nhạt, mặc dù anh đã cố ý làm cho ông vui. Nếu bây giờ ông Tùng gọi anh vào yêu cầu trả lời vì sao đánh vợ, thì cho dù có 3 đầu 6 tay anh cũng không giải thích nổi. Thôi thì đang lúc căng thẳng như thế này, đánh bại chuồn là tốt nhất.
Nghĩ vậy, Chiến nhẹ nhàng đi xuống lầu và chạy ra ngoài. Nếu có ai nhìn thấy, anh nói là phải đi vì có việc gấp, chẳng biết đi đâu. Anh chạy thẳng đến quán café vườn sát bờ sông. Nghĩ đến lời nói của mẹ, anh thấy không còn con đường nào khác là phải thực hiện theo phương án của mẹ nói thôi. Chiến gọi Huy, một tên người nghiện ma túy đang đói.
– Alo, anh gọi em…- tên Huy trả lời.
– À, anh có việc cần nhờ đến chú đây…- Chiến ngập ngừng.
– Anh cho em ít tiền nhé, em vã lắm rồi…
– Chưa làm mà đã đòi ăn…- Chiến lẩm bẩm.
Khoảng 10 phút sau, tên Huy tới. Hai người chụm đầu thì thầm, không biết họ nói với nhau những gì. Chỉ thấy tên Huy gật đầu và nhe bộ răng vàng ố ra cười. Thấy tên Huy vẫn chưa chịu đi mà cứ đứng ở đó, Chiến gằn giọng:
– Sao chưa đi mà còn đứng đó?
– Cho em ứng trước ít tiền, em vã quá…- Tên Huy cười nham nhở.
– Đây, cầm lấy rồi biến cho nhanh…- Chiến quát đồng thời đưa cho tên Huy sấp tiền…
– Cảm ơn anh, chờ kết quả của em…
Ngồi lại một mình, Chiến mỉm cười bí hiểm.
Đã gần 2 giờ chiều rồi mà Bích Hà vẫn chưa về. Sáng nay cô phải lên trường nhận tài liệu ôn thi chuẩn bị tốt nghiệp, Hà hẹn với Ba đi một chút rồi về. Vậy mà đã quá giờ trưa rồi mà không thấy con. Ông Tùng linh cảm có chuyện gì đó đã xảy ra cho con mình. Ông gọi cho Việt, giọng đầy lo lắng:
– Alo, Việt ơi…
– Dạ, cháu nghe ạ, có chuyện gì vậy bác? Cậu Vinh đâu rồi…- Việt hỏi dồn.
– Bác có linh tính em Hà gặp chuyện rồi…- ông Tùng ҳúc ᵭộпg.
– Em Hà làm sao? Bác bình tĩnh nói cháu nghe đi…
– Bích Hà sáng nói lên trường lấy tài liệu ôn thi rồi về ngay, mà bây giờ chưa về, điện thoại tắt nguồn rồi, gọi không được…
– Bác bình tĩnh nhé, giờ cháu chạy lên trường hỏi xem như thế nào, rồi cháu chạy qua Bác…- Việt an ủi ông yên tâm.
– Cháu giúp Bác với, Bác chỉ có mình nó thôi…- ông Tùng nghẹn ngào.
– Bác phải bình tĩnh, giữ sức khỏe ạ… Việt vội vàng chạy lên trường, tới nơi nhìn sân trường vắng hoe, cổng cũng đã khóa. Anh ghé phòng bảo vệ hỏi thăm, bác bảo vệ trả lời các sinh viên đã về, không còn một ai ở lại. Vậy Bích Hà đi đâu? Tại sao lại khóa máy? Cô biết Ba mình đang Ьệпh thì nếu có việc gì thì cô cũng gọi điện về báo cho cha yên tâm. Ðằng này…
Ông Tùng đang lo lắng, cậu Vinh luôn bên cạnh động viên. Bỗng chuông điện thoại reo, ông Tùng nghe máy:
– Alo, có phải số điện thoại của ông Tùng, giám đốc công ty HÀ LIÊN không?
– Đúng, tôi đây…anh là ai?
– Ông không cần biết tôi là ai, mà chỉ cần ông biết cô Bích Hà con ông hiện nay đang ở chỗ chúng tôi…- nói rồi người đàn ông cúp máy…