Tận cùng nỗi đau chương 34 | Hạnh phúc đến muộn

01/12/2023 Tác giả: Hà Phong 389

Chỉ nghẹn ngào nói được hai tiếng: “Con ơi…” rồi ông òa khóc. Vậy là con gái ông vẫn còn sống. Ông lại thầm khấn cảm ơn vợ mình: “Liên ơi, con mình còn sống, con vừa gọi về cho anh, cảm ơn em…”

Thấy ông Tùng quá xúc động, Vinh cầm điện thoại từ tay ông, nhẹ nhàng nói:

– Bác nghỉ đi, để cháu nói chuyện với em Hà,…

– Cháu để bác nói chuyện với em một chút, bác nhớ nó lắm…

– Chắc em Hà mượn điện thoại của ai đó nên không có nhiều thời gian. Bác nghe cháu nhé…

Vinh nói chuyện với Bích Hà, sau đó anh nói cô gửi định vị để mang tiền cho anh 6 ngón và động viên cả hai yên tâm…

Nhã Trúc vẫn muốn gặp lại Chiến một lần nên Bình đồng ý. Cô hứa với anh từ nay sẽ không bao giờ nhắc đến tên Chiến nữa,…

Ngay trong đêm, chiếc xe 7 chỗ chở 4 người gồm 3 nam và 1 nữ chạy vun vút trong đêm, lao nhanh ra khỏi thành phố, hướng ngoại ô thẳng tiến. Trong xe không ai nói với ai một lời, tất cả đều yên lặng theo đuổi suy nghĩ riêng. Khi xe rẽ vào khu vực ngôi nhà trống, xe tắt máy và dừng lại. Ba bóng đen tiến vào, khoảng 30 phút sau, ba bóng đen đó quay trở ra, lên xe và nhanh chóng quay trở về thành phố. Tất cả sự việc xảy ra đều không ai biết, chỉ có người trong cuộc biết mà thôi,…

Về đến thành phố, Việt trao cho tên 6 ngón số tiền 500 triệu đồng và một chiếc điện thoại. Tên này qùγ xuống cảm ơn và hứa rằng sẽ đưa số tiền này cho vợ anh ta nuôi con, còn anh ta sẽ đi cai пghιệп và làm lại cuộc đời,…

Bích Hà muốn về nhà gặp Ba nhưng Việt không đồng ý. Anh nói tài xế chở cô về nhà mình với mẹ Thu, chờ mọi việc giải quyết xong rồi mới tính. Nghe được về với mẹ Thu, cô mừng lắm. Từ ngày mẹ Liên quα ᵭờι đến nay, cô không gặp được mẹ, hai người một già một trẻ ôm chầm lấy nhau khóc tức tưởi, chỉ một thời gian ngắn mà biết bao nhiêu biến cố xảy ra. Lúc này, Bích Hà mới thấy mình thật khờ dại, tin vào người không xứng đáng. Lúc này mẹ Thu kể cho cô nghe về âm mưu của Chiến đầu ᵭộc cha cô, may mà Việt và Bác sỹ Hiệp tỉnh táo nên cứu ông kịp thời. Càng nghe Hà càng thấy ghê tởm bộ mặt của tên Chiến. Mẹ Thu ôm lấy cô, trầm tĩnh nói:

– Đây là một bài học mà con phải ghi nhớ suốt đời…

– Con sai rồi, tí nữa là con đã gián tiếp ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ cha con, con ân hận lắm,… huhu

– Ông trời có mắt nên Ba con được cứu kịp thời. Giờ con phải mạnh mẽ lên để chăm sóc cho Ba. Mẹ con không may ra đi sớm, chỉ còn hai cha con, mà sức khỏe cha con cũng không tốt, chẳng biết còn sống với con được bao nhiêu nữa…

– Mẹ ơi, con sai rồi, con xin lỗi,… – Bích Hà ôm lấy mẹ Thu khóc nức nở.

Lúc này Việt từ nhà ông Tùng gọi video về cho ông được gặp con gái. Mẹ Thu nhắc Bích Hà phải nói cho ông yên lòng. Bích Hà cầm điện thoại, hai cha con nói chuyện với nhau rồi lại khóc. Cô luôn miệng nói xin lỗi Ba, xin lỗi mẹ Thu và xin lỗi tất cả mọi người,… Tất cả mọi việc xảy ra đều do cô gây nên, cô ân hận lắm,…

Theo dự định đã hẹn, vào 10 giờ sáng hôm sau, công Tùng sẽ mang theo số tiền đến địa điểm Chiến đã chỉ, đặt gói tiền xuống bên lề đường, sau đó rút lui vào bên trong bụi cỏ khoảng 10m, lúc đó sẽ có người đến lấy tiền và đồng thời trao lại Bích Hà cho ông. Chiến đã nghĩ kế hoạch này khá kỹ lưỡng, nhưng anh vẫn đang lo lắng: ai sẽ là người đi nhận gói tiền? Nếu là kẻ trung gian, sau khi lấy xong có thể lên xe với đồng bọn và chạy mất thì sao? Nhưng nếu Chiến tự đi lấy, liệu có bị công an phát hiện không? Anh nghĩ đến mẹ của mình, với vấn đề tiền bạc, bà Nga rất nhanh nhẹn, anh gọi điện thoại cho mẹ:

— Alo, mẹ ơi…

— Mẹ đây con, tình hình thế nào rồi? — Bà Nga trả lời nhỏ nhẹ với con trai…

— Ổn cả, 10 giờ sáng mai giao tiền…

— Tuyệt vời quá, kế hoạch thế nào?

— Không tiện nói qua điện thoại, mẹ đến quán cà phê X, con sẽ gặp mẹ ở đó…

— Ok. Con yêu…

Hai mẹ con chọn một bàn khuất ở trong quán cà phê, khu vực quê nên khá yên bình, chỉ có một số tài xế xe dài ghé qua nghỉ ngơi vài chốc, uống một ít nước dừa rồi tiếp tục cuộc hành trình. Bà Nga hỏi con:

— Cô ta thế nào rồi?

— Vẫn ổn, chăm sóc chu đáo, cô ta không làm phiền, chắc biết giữ bản sắc rồi… — Chiến cười vui vẻ…

— Làm xong việc này thì cứ đẩy cô ấy ra đi con ạ, loại phụ nữ đó, ngu ngốc,…

— Đủ rồi, sau khi cha già kia đi, tha hồ tận hưởng số tài sản đó, ăn mấy đời cũng không hết… hahaa

— Con trai mẹ thật là giỏi, giống mẹ quá đi thôi… hahaa…

— Mẹ cười nhẹ thôi, không ai để ý đâu… — Chiến nhắc mẹ

— Ở đây thì cứ yên tâm đi, không có ma nào đến đâu, con đừng lo… thôi, nói kế hoạch cho mẹ nghe…

Chiến cúi gần tai mẹ, nói rõ kế hoạch của mình, mẹ Bà Nga cười hạnh phúc:

— Tuyệt! Mẹ sẽ giả vờ vô tình đi ngang, thấy gói tiền là lòng tham lên mà lấy, nếu bị phát hiện thì chỉ cần nhắc nhở vài lời là xong, hihi

— Con sẽ đứng cách đó khoảng 50m để bảo vệ mẹ, mấy kẻ trung gian đó khát tiền lắm, không tin ai đâu…

— Nhưng nếu ông Tùng yêu cầu gặp con gái thì sao? — Bà Nga lo lắng

— Có người sẽ dẫn cô ấy đến trước, đứng cách xa… — Chiến khẳng định kế hoạch của mình.

Khoảng 10 giờ, theo kế hoạch, ông Tùng di chuyển bằng chiếc taxi màu xanh. Xe đi lạc lõng một lúc như tìm kiếm ai đó trên đường, sau đó dừng lại bên lề đường. Ông Tùng bước ra và mở cốp xe phía sau, rồi nhẹ nhàng đặt một túi du lịch màu đen khá nặng xuống đất. Sau khi thanh toán tiền taxi, ông Tùng nhìn quanh rồi đi vào khu rừng phía sau khoảng 10m, dường như để làm việc riêng.

Lúc này, một phụ nữ xuất hiện đeo khẩu trang, kính mát và nhanh chóng ҳάch chiếc túi du lịch của ông Tùng. Mặc dù túi khá nặng, nhưng cô ta ҳάch một cách thuận lợi. Chiến, đang đứng ở khoảng cách 50m, quan sát tình hình, nhìn thấy mẹ ҳάch đã nhận được số tiền, anh đưa dấu hiệu cho tên пghιệп dẫn Bích Hà ra. Lúc này, Bích Hà không chạy về phía ông Tùng như dự kiến, mà lại chạy về phía Chiến. Hoảng loạn, tên пghιệп quay người bỏ chạy, nhưng một giọng nói lạnh lùng cắt ngang:

– Chiến, anh đã bị bắt…

Chiến cố quay đầu để bỏ chạy, nhưng bị “tên пghιệп” làm ngã sấp mặt xuống đất. Lúc này, “Bích Hà” cũng làm ngã khẩu trang, và Chiến bất ngờ:

– Nhã Trúc, là em à?

– Tôi nhớ anh quá nên đã tìm anh… – cô trả lời lạnh lùng.

Chiến hoàn toàn suy sụp, nhận ra rằng anh đã rơi vào bẫy của Nhã Trúc. Ôm đầu, anh tra tay vào còng số 8 và lặng lẽ bị dẫn ra xe. Cách đó khoảng 100m, Bà Nga cũng bị bắt khi đang ҳάch tiền. Ban đầu bà ta còn cố cãi, chỉ là do lòng tham nên ҳάch nhầm đồ của người khác. Nhưng khi nhìn thấy con trai mình, Chiến, đang bị buộc tay, bà ta hiểu tất cả.

Sau khi mẹ con Chiến bị bắt, cuộc gặp giữa cha con ông Tùng và bà Thu trở nên rất căng thẳng. Hà, xuống bếp, nấu cháo cho ông một cách thành thạo, khiến Bà Thu ngạc nhiên:

– Con gái nay nội trợ tốt rồi, có lẽ mẹ Thu sắp thất nghiệp rồi…

– Mẹ nghỉ ngơi đi, nhờ những bài học từ Bà Nga mà con mới biết nấu ăn đấy… – Hà cảm thấy xao lạc khi nhớ về những thời gian sống chung với Bà Nga và Chiến.

– Tất cả là quá khứ, hãy coi đó như một bài học để trưởng thành…

Trong tình cảnh khó khăn tại tạm giam, Chiến ngồi im lặng. Anh nhìn ra cửa với vẻ nuối tiếc, nhận ra rằng mình đã mắc vào bẫy của Nhã Trúc. Anh hối hận và tra tay vào còng số 8, lặng lẽ bước theo hai chiến sỹ côпg αп ra xe. Trong khoảnh khắc đó, anh tự hỏi liệu tâm hồn của mình còn giữ được chút lương tâm nào không, để có thể hối hận về những việc đã làm ngay trong giấc mơ, trước khi phải trả giá bằng án tù.

Hôm xét xử đã đến, Chiến đi lưng cúi từng bước nặng nề, dẫn theo đội điều tra. Theo kết luận của viện kiểm sát, Chiến bị kết tội:

– Tội độc tài cố ý lừa ông Tùng với mục đích chiếm đoạt tài sản.

– Tội giả mạo chữ ký và sử dụng con dấu sai mục đích.

– Tội tống tiền với số tiền lớn.

– Lợi dụng tình cảm của Bích Hà để ép buộc cô ký vào giấy đăng ký kết hôn không có sự chứng kiến của cơ quan tư pháp, trong khi cô không hoàn toàn tự nguyện. Theo yêu cầu của Bích Hà, tòa tuyên bố tờ giấy kết hôn mất hiệu lực.

Trước khi tòa tuyên án, Chiến ngước lên nhìn Bà Nga và xin lỗi. Nhìn từ hai hàng mi, những giọt nước mắt chậm rãi tuôn, anh hối lỗi vì đã khiến mẹ phải sống những ngày cuối đời trong tù, với tóc đã bạc trắng, chân đi không nổi. Mặc cô kiểm sát phải dìu, không biết những ngày trong tù vì tội cùng con để thực hiện tội tống tiền và làm hại người khác. Bà Nga có tỉnh ngộ không? Nhưng đã quá muộn, Bà phải trả giá cho những việc đã làm, và có lẽ bà đã khuyến khích Chiến thêm vào hành vi xấu xa. Bà phải chịu trách nhiệm cho những điều mà bà đã gây ra.

Ngày hôm nay, ông Tùng rất vui, ông đã khỏe mạnh hẳn, vui vẻ và hoạt bát, làm cả nhà hết sức vui vẻ. Dưới bếp, Bà Thu và Bích Hà đang nấu những món ngon, mùi thơm lan tỏa khắp nhà. Ngôi nhà ngày nay có khách, sau những biến cố qua đi, ông mời cả gia đình anh Long, vợ chồng Vinh, anh Bình, Nhã Trúc và cô Hà Trâm. Mọi người vừa ăn uống, vừa trò chuyện, tươi vui. Nhưng thấy Nhã Trúc không vui, anh Bình trêu cô:

– Tên Chiến bị kết án 20 năm, em còn buồn nữa?

– Em muốn hắn phải bị tù chung thân mới thỏa mãn… – Trúc tỏ thái độ căm phẫn.

– Bà Nga bị kết án mấy năm thế? – Bích Hà hỏi Bình.

– Bà Nga bị kết án 3 năm vì tội tống tiền.

– Em có thương mẹ chồng không? – Việt trêu Bích Hà làm cô đỏ mặt.

– Anh này…

Mọi người cười vui vẻ, sau cơn mưa sẽ lại trời nắng. Những kẻ gieo gió sẽ gặt bão, khi đám mây tan biến, ánh nắng sẽ rọi vào làm cây cỏ, hoa lá bừng nở.

Sau 3 năm…

Bà Thu dắt cháu nội đi dạo trong sân, tiếng bé Cà rốt gọi bà nội:

– Ối ơi, bế con…

Lúc này, Việt vừa về, anh la bé:

– Cà rốt ơi, để Ba bế con, để Bà nội nghỉ ngơi chút đi. – Anh nhìn vào nhà, hỏi mẹ: Bích Hà đâu rồi?

– Cô ấy đang nấu cơm bên trong, cứ về nhà là chỉ tìm vợ thôi, trong mắt anh, không còn là người mẹ này nữa… – Bà Thu nhìn con trai và cười.

– Mẹ này, con yêu mẹ nhất đời… – Việt ôm mẹ và Bà Thu cười.

– Cà rốt đây với mẹ đi, không còn ai yêu mẹ ngoài con nữa đâu… huhu.

– Việt kéo vợ lại gần, anh ôm cả ba người phụ nữ mình yêu thương nhất…

Bỗng Bà Thu nói với Việt:

– Ngày mai con có việc gì không?

– Mai con có cuộc họp với đối tác để thảo luận về dự án mới, có chuyện gì mẹ?

– Ơ, ngày mai là giỗ đầu ba vợ con mà bây giờ còn hỏi, làm vợ con buồn rồi kìa…

– Dạ, không sao mẹ ạ, con hiểu công việc của mình khá nặng nề…

– Con xin lỗi mẹ, xin lỗi vợ, con bận quá nên đã quên… – Việt gãi đầu và tiếp tục: Sáng mai anh Bình sẽ đến nhà đón mẹ và Bích Hà đi chợ để chuẩn bị cho buổi giỗ, nhé mẹ…

Nhắc đến Bình, Bích Hà nói với chồng:

– Anh nhắc em mới nhớ, sau khi xong đám giỗ Ba, chúng ta nên ghé thăm chị Nhã Trúc nhé. Hôm qua chị ấy trách em vì không ghé thăm con dâu tương lai, mẹ chồng này xin lỗi quá, Cà rốt nhỉ… Cả nhà cùng cười…

Bài viết liên quan