Tận cùng nỗi đau chương 4 | Bổ nhiệm phó giám đốc
Hôm nay là thứ bảy, một ngày nghỉ, ông Tùng gọi Việt đến nhà để thảo luận về phương án thi công dự án mới. Việt nhận lời ngay vì cũng muốn ghé nhà Bích Hà để chờ gặp gia đình của Chiến. Ông Tùng có vẻ đã có ý đó khi sớm điện thoại cho Việt. Sau 30 phút, Việt có mặt, khiến mọi người đều ngạc nhiên. Bà Thu, vui sướng, vội giục hai bác cháu vào ăn sáng, và hôm nay bà đã chiêu đãi mọi người món bún riêu ngon tuyệt. Bích Hà ngồi bên Việt và luôn cố gắng giành đồ ăn của anh. Việt đẩy cô ra:
– Sao em vô duyên thế? Còn nhiều ghế trống mà em cứ chen vào đây làm gì?
– Em thích ngồi gần anh mà, đồ ăn của anh ngon hơn…
– Bàn trên kia còn đầy đủ đồ, sao em không lấy ở đó?
– Không, em thích ở đây, đồ ăn trong tô của anh ngon hơn… – Bích Hà nói và gắp hết gạch cua và chả trong tô của Việt.
– Đâm chỗ không nói, em nhìn kìa, tô của anh chỉ còn bún với nước lèo thôi đấy, huhu… – Việt làm bộ oan ức.
– Hà, để anh ăn đi, nguội rồi không ngon… – ông Tùng nhắc nhở cô.
– Hihi, tụi em đùa thôi bác… – Việt chọc cười cô.
Hai đứa nhỏ thường xuyên nhõng nhẽo với nhau. Bích Hà luôn làm em nghịch ngợm, nhưng Việt nhường nhịn và quan tâm. Hà thường xuyên nhõng nhẽo anh, nhưng trong tâm hồn anh, cô như một em gái mà anh luôn quý mến. Cả hai từng làm việc này tới việc khác. Chiến đến khi Hà giới thiệu làm người yêu thì anh mới sững sờ, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Hôm nay là thứ 7, Chiến sẽ về quê đón ba mẹ và tiện thể thảo luận với gia đình Hà. Nhưng anh nhận ra đây là ngày nghỉ, vậy nên ông Tùng sẽ ở nhà. Có thể ông sẽ phản đối, và cha mẹ anh lại ái ngại, vấn đề trở nên phức tạp. Anh quyết định dừng lại và chờ đến khi bà Liên ở nhà một mình, rồi sẽ đến thăm sau. Anh gọi điện cho Bích Hà:
– Alo, em à…
– Anh và hai bác sắp đến chưa? – Bích Hà hỏi.
– Em ăn sáng chưa? – Chiến hỏi.
– Em và cả nhà mới ăn xong, Ba và anh Việt ra phòng khách uống cafe rồi.
– Việt cũng đến à? Sao rảnh quá… – Chiến tỏ vẻ bực mình.
– Cuối tuần nào anh Việt cũng ở đây thôi, bình thường mà… – Hà vô tư làm Chiến bực bội thêm.
– Em nói với hai bác là hôm nay mẹ anh không được khỏe nên không đi xa được…
– Bác bị sao vậy anh? Có nặng lắm không? – Cô hỏi.
– À, không sao, chân mẹ anh cả đêm qua đau nhức, mẹ anh bị bệnh khớp, mỗi khi trời trở lạnh là khổ lắm…
– Dạ vậy để bác nghỉ ngơi, hôm nào ghé cũng được, để em vào nói với mẹ…
Tắt điện thoại, Chiến nhẹ nhõm thở dài. Màn kịch này thật tuyệt vời, cô gái này tin tưởng hết mức. Mọi điều anh nói đều được coi là thật, điều này sẽ giúp anh nắm quyền trong gia đình sau này. Nhưng cậu Việt sao lại cứ đến nhà cô cả ngày mà anh thì không? Cảm giác không vừa lòng, nhưng anh cố gắng kiềm chế, hy vọng sẽ có ngày mọi chuyện sẽ thay đổi.
Ông Tùng và Việt hơi ngạc nhiên khi nghe Hà thông báo Ba Mẹ Chiến không khỏe, không đến chơi được. Ông tức giận:
– Tốt thôi, không đến thì càng tốt, đừng hẹn rồi lại trì hoãn. Tôi còn chưa hỏi chuyện việc nó không đi làm trực tiếp công ty…
– Kìa, đừng la rầy anh ơi… – Hà trấn an ông.
– Còn con này, học đi, đừng lo chuyện tình yêu…
– Ba đừng la con đâu… – ông Tùng cay đắng.
– Thì Ba có nói sai sao? Con đã lớn, Ba không cấm con có bạn trai, nhưng phải tìm hiểu kỹ kẻo sau này lại khổ…
Thấy ông Tùng giận dữ và Bích Hà khóc, bà Liên nói từ xa:
– Anh đừng la con, họ không đến hôm nay thì hôm khác đến, sao anh la rầy họ? Làm em buồn quá…
Thấy vợ tỉnh giấc vì mình gây ồn, ông Tùng an ủi vợ:
– Anh xin lỗi vì làm em tỉnh giấc, cha con anh nói chuyện bình thường mà. Anh chỉ hay nói lớn thôi, vì thường xuyên ở công trường ồn ào, mắc bệnh nghề nghiệp rồi, nên em đừng bận tâm nhé…
Hà thấy mình là nguyên nhân gây căng thẳng cho Ba Mẹ, cô lau vội nước mắt, an ủi mẹ:
– Mẹ đừng trách Ba, họ chỉ đùa vui thôi, phải không anh Việt?
Bất ngờ được hỏi, Việt lúng túng:
– Ồ, ờ, chúng tôi chỉ nói chuyện bình thường…
– Đầu óc anh đang đâu thế? Hỏi một đằng thì trả lời một nẻo… – cô châm biếm.
– Đầu óc anh vẫn ở chỗ cũ, em coi nè, vẫn còn nguyên… – Việt đùa và cả nhà cùng cười.
Chỉ có bà Thu là buồn, nhìn hai con vui vẻ nhưng trái tιм người mẹ này không biết phải làm gì. Có nên khuyên Bích Hà chia tay Chiến không? Nhưng lý do là gì khi mọi thứ chỉ là nghi ngờ, Chiến vẫn tốt, nhiệt tình và chu đáo với cô. Vậy nên, bà cảm thấy bối rối. Nếu nói ra, có khi bà Liên và Bích Hà nghĩ bà ích kỷ, chỉ muốn chia rẽ để hướng dẫn con trai. Bà cảm thấy bất lực, ánh mắt người mẹ nhìn con trai, bà vừa thương vừa giận con trai mình, người không dám thổ lộ tình cảm với cô khi anh tỏ tình. Bà trách mình cưng chiều con quá nhiều, không dạy con phải chớp lấy cơ hội trong cuộc sống. May mắn có ông Tùng nhận ra năng lực của Việt để hỗ trợ anh phát triển…
– Thu ơi… – Bà Liên gọi bà Thu gián đoạn suy nghĩ của bà.
– Ờ, ơi mình đây… cần gì không? – Bà Thu nhanh chóng trả lời khi chạy vào.
– Bích Hà đâu rồi? – Bà Liên không nhìn thấy cô.
– Cô ấy lên học bài rồi…
– Còn ông Tùng?
– Ông và Việt con đang ở phòng khách bàn công việc, có vẻ căng thẳng lắm… cần gọi họ không?
– Thôi để cho anh ấy làm việc. Cả tuần làm ở công ty, hai ngày nghỉ mang việc về nhà cũng đủ mệt rồi. – Bà Liên nói giọng hờn dỗi.
– Bạn cũng thông cảm cho anh ấy. Hình như anh vừa nhận được dự án xây nhà gấp đấy.
Bà Liên không trả lời, chỉ thở dài. Bà Thu xoa nhẹ chân bạn để giúp bạn giảm mệt. Thấy bạn nằm yên, bà rời đi và nói với ông Tùng:
– Liên có vẻ buồn, anh vào động viên cô ấy nhé.
– Ủa, Liên dậy rồi à? Anh vào ngay. Cứ tưởng cô ấy đang ngủ, hai bác cháu tranh thủ.
– Còn Việt, lấy xe chở mẹ ra chợ mua đồ ăn nhé. – Bà nói với Việt, con trai mình.
– Dạ, mẹ đợi con một chút, sắp xong rồi. – Việt nói nhưng vẫn tiếp tục viết.
Sáng nay, ông Tùng triệu tập cuộc họp toàn công ty, công bố dự án mới và bổ nhiệm một phó giám đốc mới để hỗ trợ ông trong công việc.
Nghe về việc có phó giám đốc mới, cả phòng ngạc nhiên nhìn nhau. Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng Chiến rất vui. Anh nghĩ chắc bà Liên đã nói với ông Tùng về mối quan hệ của anh với con gái bà. Vị trí phó giám đốc chắc chắn sẽ thuộc về anh. Chiến cười hạnh phúc, nhưng tiếng xì xào của Vinh khiến anh nhớ nhắc:
– Cậu cẩn thận đấy, mai mốt phải biết điều với anh này, coi chừng.
– Mong anh bỏ qua cho, tính tôi thẳng thắn nên đôi khi nói những điều làm anh buồn. – Vinh năn nỉ.
– Muốn tôi bỏ qua thì cũng phải biết điều một chút, đâu thể nói suông được.
– Thực tình nhà tôi khó khăn quá, lương công nhân xây dựng không đủ chi tiêu anh ạ.
– À, cậu chê lương thấp ở đây đúng không?
– Tôi không có ý đó. Anh nói vậy về tôi nghiệp của tôi.
Vinh đang nói, Chiến vui vẻ, nhưng cười mất khi ông Tùng tuyên bố:
– Vị trí phó giám đốc sẽ được anh Nguyễn Quốc Việt giữ trong thời gian tới. Anh ấy cũng sẽ được ủy quyền ký hợp đồng với đối tác về dự án mới.
– Cái gì? Việt làm phó giám đốc à? – Chiến đứng lên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của ông Tùng, anh ta vội ngồi xuống cúi đầu.
– Ơ hay nhỉ? Cứ tưởng là con rể tương lai chứ? Hú hồn. – Tiếng Vinh mỉa mai.
Chiến sa sầm nét mặt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Việc Thằng Việt, mới ra trường chưa đến hai năm, bây giờ lại được bổ nhiệm làm phó giám đốc khiến anh tỏ ra bất ngờ và tức giận. Chiến đoán đủ đường rằng ông Tùng chắc chắn đã có những hành động không đứng đắn với Việt để dẫn đến việc này. Nhưng anh biết rằng phải kiên nhẫn mới có thể làm được đại sự. Anh quyết định phải cưới Bích Hà thật nhanh. Khi đã chính thức là con rể trong gia đình, anh sẽ có cơ hội thay thế ông Tùng và trở thành giám đốc, có toàn quyền quyết định mọi hoạt động của công ty.
Mọi thái độ của Chiến đều bị phát hiện bởi Việt. Anh hiểu rằng anh ta đang trải qua một cú sốc và cần phải giữ bình tĩnh. Công việc phía trước vẫn nhiều, và mọi trách nhiệm đang rơi lên vai anh. Anh đã ghé thăm bà Liên và thấy bà đã xuống sắc chỉ trong vòng một tuần. Anh lo lắng cho tâm trạng của bà và cảm nhận được nhiều tâm sự. Mẹ của Thu, dường như cũng có nhiều lo lắng và mong muốn hạnh phúc cho anh và Bích Hà. Tuy nhiên, anh không biết phải nói gì với Bích Hà sau tất cả những gì đã xảy ra. Cô đã có người yêu mới và anh sợ rằng nếu nói ra, có thể khiến cô tránh xa anh. Do đó, anh chấp nhận số phận và chỉ mong cho Bích Hà có một cuộc sống hạnh phúc.