Tận cùng nỗi đau chương 5 | Cuộc gặp gỡ giữa bà Nga và bà Liên
Sau buổi họp tại công ty, Chiến không ở lại như mọi người mà buồn bã trở về phòng trọ. Anh tỏ ra không hài lòng với ông Tùng đã đối xử không công bằng với mình. Anh cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để nhìn ai, đặc biệt là Vinh, người thường xuyên nói xấu về anh. Dù là một kỹ sư, trong khi Vinh chỉ là công nhân xây dựng, anh không thể chấp nhận những lời nói vô lý và sỉ nhục từ anh ta. Anh tỏ ra căm tức, nhưng không biết làm cách nào để đối mặt với tình huống này.
Chiến nhận ra rằng lúc này chỉ có bà Liên và bà Thu ở nhà, còn ông Tùng và Việt đang bận công việc. Anh thấy đây là cơ hội để thực hiện kế hoạch của mình. Anh gọi điện cho mẹ để yêu cầu sự giúp đỡ:
– Alo, mẹ ơi…
– Mẹ nghe đây, có chuyện gì không con?
– Mẹ hãy đến đây và cùng con đến nhà Bích Hà nha mẹ…
– Vậy phải nói với Ba con để anh ta ở nhà không?
– Thôi để Ba ở nhà, đi một mình cũng được, nói trắng ra là nếu không có mẹ, công việc của con đâu mà bền…
– Mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ đến ngay.
Chiến cảm thấy vui sướng, anh hiểu rằng bà Liên lo lắng cho Bích Hà, và nếu mình tỏ ra nghiêm túc và chân thành, bà sẽ có ấn tượng tốt. Anh quyết định nhờ mẹ đề xuất việc tổ chức đám cưới và quan sát phản ứng của bà Liên.
Tính cách của bà Nga, mẹ Chiến, rất khéo léo trong cách nói chuyện. Tại chợ, bà nổi tiếng là người rất quyết đoán, bày hàng ra rồi nếu khách đến hỏi mà không mua thì bà sẽ níu kéo họ phải mua. Do đó, người dân gọi bà là “Bà Nga chằng lửa”, mặc dù bản thân bà có tính cách mạnh mẽ nhưng khi cần thiết, bà biết cách giảm bớt vàng vọt, diệu dàng như mía lùi. Mỗi khi bà khen ai đó, người đó thường được xem là giàu có vì bà rất thích tiền bạc, đây là niềm tự hào của bà. Trái với bà, ông Đạt – chồng bà – lại hiền lành và thật thà, nhưng cũng chính vì thế mà bị bà “ăn hễ”.
Khi bà Nga đến thăm, cả hai mẹ con vui vẻ cười, rồi họ lên xe đến nhà bà Liên. Bà Thu mở cửa nhưng khi nhìn thấy mẹ con Chiến, bà có vẻ ngần ngại và im lặng.
Tiếng chuông cửa vang lên, bà Liên gọi từ trong nhà:
– Có người đến à?
– Để tôi ra xem… – Bà Thu trả lời rồi mở cửa.
– Cháu chào Bác ạ, hôm nay mẹ cháu ghé thăm bác Liên ạ… – Chiến lịch sự chào.
– Chào Bà, chào cháu, mời hai người vào nhà… – Bà Thu lịch sự mời khách.
– Chào bà… – Mẹ Chiến cười miệng nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn bà Thu.
– Không cần đâu, chỉ cần bà đến thăm là tốt rồi, không cần phải mua đồ nhiều đâu… – Bà Liên nói, cố giữ vẻ bình thản.
Bà Thu cố ý mời hai mẹ con vào phòng khách, nhưng Chiến với vẻ tự nhiên của người trong gia đình, dẫn mẹ vào phòng của bà Liên. Bà Thu bất ngờ và không hiểu tại sao.
Trong phòng, bà Liên đang nằm trên giường, mệt mỏi. Bà Nga, người rất giỏi chuyện nói, tiến lại gần:
– Ôi chào chị, nghe con Chiến kể mẹ bạn gái con đẹp lắm mà nay mới ghé thăm chị thấy được, chị xưa chắc đẹp lắm… – Bà Nga ngọt ngào khen.
– Cảm ơn bà đã ghé thăm… – Bà Liên, mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng đối xử lịch sự.
– Chị nghỉ ngơi đi, tui là người nhà mà, nếu hai đứa lấy nhau, tui ôm đồ đến đây ở với chị luôn… – Bà Nga nói như đùa, nhưng trong câu nói có chút khẩn trương.
– Thực sự, tôi không biết có thể đợi đến ngày đó không? – Bà Liên nói, tiếng nói yếu đuối.
– Chị cứ nói thế, hay nhân tiện, mình cùng bàn về việc tổ chức đám cưới cho hai đứa… – Bà Nga bỏ lửng câu nói, đang tìm hiểu phản ứng của bà Liên.
– Chị có mệt không? Cố gắng uống chén nước yến tui mới nấu, nó vẫn còn nóng đấy… – Bà Thu hỏi mời.
– Bạn cứ nghỉ ở đây, sau này mình uống tiếp nhé… – Bà Liên trả lời mệt mỏi.
– Không được, yến chưng uống ngay mới tốt… – Bà Thu chen ngang vào, ngồi giữa hai người để bà Liên dễ dàng ngồi dậy.
Bà Nga, nhìn chéo về phía bà Thu, cảm thấy bức bối. Bà Nga bực tức vì bà Thu cản trở mình. Bà Nga, với tính cách mạnh mẽ, cảm thấy bức bối với sự can thiệp này. Bà nghĩ nếu ở nơi khác, bà Thu đã phải chịu trận trước bà, nhưng ở đây, bà phải giữ vẻ uyên bác, đóng vai kịch cho hài hòa.
Bà Nga, với sự nhẹ nhàng, động viên bà Liên:
– Ráng lên nào, uống chút xíu là hết hà, uống nhanh khỏe để ngồi chuyện chuyện với tôi.
– Sui gì chứ? Cháu Bích Hà đang còn đi học mà… – Bà Thu chen ngang.
– Học vẫn học mà, cưới vẫn cưới. Có ai nói cưới chồng rồi phải nghỉ học đâu? – Bà Nga phản bác ý kiến của bà Thu.
– Nhưng nhỡ may cháu có thai rồi phải nghỉ học thì sao? – Bà Liên lên tiếng yếu đuối.
Ngồi bên ngoài, Chiến rất phục mẹ. Bất kỳ tình huống nào, mẹ anh cũng biết xoay sở, điều chỉnh. Mẹ anh tỏ ra quan tâm với bà Liên và đề xuất việc xin cưới. Chiến rất mừng, lắng nghe mẹ nói và ngưỡng mộ tài năng, sự khôn khéo của mẹ.
– Chị ơi, thời nay, giới trẻ thường bảo nhau kế hoạch, không như chúng ta ngày xưa, chỉ cần qua đầu giường là đẻ… – Bà Nga nhẹ nhàng mở đầu.
– Việc này… – Bà Liên do dự.
– Chị yên tâm, tôi ghé chơi mà cũng không thấy yên tâm, trong lúc như thế này, nếu chị có thêm một đứa con trai, đỡ đần cho chị. Cưới vợ cho con ai cũng muốn có dâu chăm sóc, nhưng trong tình huống gia đình chị, với tôi, thì thằng Chiến sẽ ở rể, đỡ đần cho chị…
Thấy bà Nga nói cũng có lý, bà Liên suy nghĩ liệu mình có nên đồng ý để con gái hạnh phúc hay không. Nghe bà Nga nói thêm về việc Chiến sẽ ở rể, bà Liên suy nghĩ liệu có thể giữ được sự yên bình trong gia đình không.
– Cái này để tôi suy nghĩ thêm, giờ ông xã tôi không có nhà, có gì vợ chồng tôi bàn bạc rồi trả lời chị sau nhé… – Bà Liên nói nhẹ nhàng, trả lời bà Nga.
– Thôi, ghé thăm chị lại nhân tiện bàn luôn chuyện hai đứa, giờ tôi xin phép ra về để chị nghỉ ngơi. Hôm sau tôi lại ghé thăm…
– Không sao, cũng không dám làm phiền chị nữa. Bà mệt, nghỉ ngơi đi. Ngồi lâu quá mặt tái mét vì đau rồi đấy… – Bà Thu nói nhẹ nhàng, cố ý đỡ bà Liên xuống nằm.
Thấy mẹ cứ chần chừ chưa về, Chiến thấy không tiện vì bà Liên cần nghỉ ngơi, anh quay vào chào bà Liên nhưng bà Liên đã ngủ nên anh quay sang bà Thu nói nhỏ:
– Con xin phép về. Tí bác Liên tỉnh lại nhờ Bác nói dùm…
– Con đưa mẹ về nghỉ ngơi. Mẹ nói chân đau mà đứng nãy giờ chắc mệt rồi… – Bà Thu đuổi khéo.
– Chào bà tôi về…
Biết bà Thu đuổi khéo mình, bà Nga cay lắm nhưng đây là đang ở nhà sui tương lai nên bà phải nín nhịn. Sau khi chào bà Thu, bà Nga rủ con trai về, khi ra khỏi cổng nhà bà Liên, không thấy mẹ lên xe mà cứ đi bộ, Chiến ngạc nhiên hỏi mẹ:
– Sao mẹ không lên xe con chở? Cứ đi bộ vậy?
– Bực bội à, tốn biết bao nhiêu tiền mua quà mà chưa được việc gì hết.
– Phải từ từ chứ, mẹ nôn nóng là hỏng việc…
– Con gái lấy chồng mà vẫn được ở nhà mình lại có thêm thằng con rể là sướng thấy bà cô nội rồi còn bày đặt suy nghĩ gì nữa?
– Thì Bác ấy cũng phải bàn bạc với bác trai chứ?
– Việc gì phải bàn? Như ba mày tao nói là phải nghe, không có ý kiến ý cọ gì hết ráo…
– Nhà mình khác, nhà người ta khác. Thôi, mẹ lên xe con chở về, rồi có gì về nhà nói… – Chiến cáu gắt mẹ mình.
Đang làm việc ở công ty, Việt nhận được tin nhắn của mẹ nói là Chiến chở mẹ tới thăm bà Liên, anh cũng muốn về xem tình hình thế nào nhưng công việc đang dở hơn nữa sắp đến giờ họp với đối tác nên anh không về được. Xong việc, anh ghé phòng bác Tùng:
– Lúc nãy mẹ Chiến có ghé nhà thăm bác gái…
– Sao con không nói để bác về…
– Lúc đó chuẩn bị họp với đối tác để thống nhất phương án thi công nên con không nói…
– Con điện về xem bà ấy về chưa?
– Dạ, mẹ con nói mới về ạ, còn bác gái đang ngủ rồi…
– Cậu Chiến này, cứ bỏ việc công ty đi ra ngoài…
– Chắc mẹ anh ấy đến bất ngờ nên anh ấy về ạ. – Việt chống đỡ cho Chiến…
Miệng thì nói cho bác Tùng yên tâm nhưng trong lòng anh cảm thấy không yên. Nhưng giờ anh phải làm sao?