Tận cùng nỗi đau chương 6 | Chuyên đại sự

30/11/2023 Tác giả: Hà Phong 299
Nằm nhắm mắt thư giãn, bà Liên chưa thể ngủ được. Những lời bà Nga nói vẫn vang vọng trong đầu, khiến bà suy nghĩ nhiều hơn về tình hình sức khỏe ngày càng trở nặng. Con gái lớn sẽ phải lấy chồng, còn con gái nhỏ Hà thì còn non dại, liệu khi đi làm dâu ở nhà người khác có ổn không? Bà Liên lo lắng về tương lai và buồn cho tình hình sức khỏe của mình. Bà quyết định gọi bà Thu:
– Thu ơi…
Nghe tiếng gọi, bà Thu, đang bận nấu cơm, vội tắt bếp chạy lên:
– Bạn lại đau phải không? Cố gắng lên nhé, mình nấu cơm xong cho ba con bé Hà về, sau đó mình sẽ xoa bóp cho bạn, giúp bạn đỡ mệt nhé…
Nhìn thấy bà bạn nỗ lực từng bước, bà Liên không thể giữ lời:
– Cảm ơn bạn nhiều lắm, bạn đã vất vả vì gia đình mình quá nhiều rồi…
Nhận được lời khen, bà Thu vỗ nhẹ lưng bạn:
– Bạn nói gì thế, mình coi nhau như người trong gia đình, công việc nội trợ cỏn con này có gì đâu…
Bà Liên ngần ngừ:
– Mình muốn bàn với bạn một chút về chuyện của cháu Hà, còn sớm mà tí nữa nấu, bạn ngồi với mình một chút nhé…
Biết bà Liên muốn thảo luận điều gì, bởi từ lúc mẹ con bà Nga về đến giờ, bà thấy bà bạn nằm thở dài liên tục. Bà Thu ngồi xuống bên giường, cầm tay bạn và bắt đầu matxa:
– Có chuyện gì đây? Sao nay bạn nói nhiều vậy? Nằm lùi lại đây, mình xoa bóp cho đỡ mệt nhé…
Bà Liên còn ngần ngừ vì không biết nên bắt đầu từ đâu. Chần chừ một hồi, bà quyết định:
– Bạn suy nghĩ như thế nào về đề nghị của mẹ cậu Chiến?
Nhìn vào mắt bạn, bà Thu trả lời:
– Bạn muốn nghe mình nói thật không?
Ngơ ngác trước câu hỏi của bạn mình, bà Liên hỏi:
– Sao bạn hỏi thế? Hai đứa mình chơi với nhau mấy chục năm rồi và không có chuyện gì mà mình giấu nhau. Bây giờ nghe câu hỏi này, mình thấy sao xa lạ quá…
Thấy bạn mình nói như vậy, bà Thu lại suy nghĩ. Một người đứng giữa ranh giới giữa sinh tử thường thường suy luận và tủi thân theo hướng tiêu cực. Bà phải rất khéo léo để tránh làm bạn mình lo lắng và suy nghĩ tiêu cực hơn. Bà cười:
– Gì mà căng thẳng vậy, bạn làm tôi hết hồn à. Mình cũng đã lo lắng như bạn, nhưng bà sui đã đồng ý để cậu Chiến ở rể. Như vậy, con gái mình dù lấy chồng nhưng vẫn ở nhà mình. Hơn nữa, mình muốn nhờ cậu…

Thấy bà Liên im lặng, bà Thu lo lắng hỏi:

– Đang nói sao mà dừng lại? Có chuyện gì với mình không?

Giọng của bà Liên đột ngột gián đoạn, hai hàng nước mắt tuôn rơi, bà nắm tay bạn và nói vụt:

– Dù bạn và mọi người cố giấu đi thế nào, mình vẫn biết sức khỏe của mình đang suy giảm, cái ngày xa xôi mà mọi người đang mong đợi đã đến gần rồi. Mình chỉ lo lắng vì con gái mình vẫn còn rất trẻ, bạn hứa với mình sẽ chăm sóc nếu sau này nó phải đối mặt với gia đình chồng đối xử tệ bạc. Số điện thoại mình đưa cho bạn, không được để lộ cho ai, chỉ là phương án cuối cùng để bảo vệ con, khi đó mình mới yên lòng…

Vòng tay ôm bạn chặt hơn, nước mắt cứ trào ra, bà Thu không thể giữ vững vẻ nữa. Bạn bên cạnh, người từ thời sinh viên đã luôn ở bên bấm vá. Nhưng bao lâu nữa mà cánh tay này còn được đếm? Một người ở lại, một người phải ra đi, lạnh lùng, cô đơn dưới lớp đất lạnh. Liên ơi, hãy khóc đi, mình thua rồi, mình yêu bạn lắm nhưng không biết phải làm gì nữa, ông trời ở trên cao không thương chúng ta. Nếu không vì trách nhiệm với các con, mình cũng muốn rời đi cùng với bạn và ông xã của mình… Nhưng không biết nên nói gì để bạn yên tâm, bà né tránh:

– Haizz, không cần nói nữa, anh Tùng và bé Hà sắp về rồi, lại tưởng hai mẹ có chuyện gì lại lo lắng. Giờ mình xuống nấu cơm để xong nhé…

Biết bà Thu định đứng dậy nhưng tay bà Liên vẫn níu chặt:

– Bạn hứa với mình không?

Biết không thể im lặng, bà Thu khẳng định:

– Mình hứa, hứa đến 1000 lần có được không? Thực lòng nói, nếu bạn có chuyện gì, nếu không vì các con, mình cũng muốn đi cùng bạn để giảm bớt nỗi đau. Từ khi ông xã mất, cuộc sống của mình không còn gì, may mà còn có bạn và thằng Việt níu giữ mình lại với cuộc sống này. Bây giờ nếu không may…

Xúc động làm bà Liên cảm thấy khó thở, bà cố nói đứt quãng:

– Cảm ơn… mình khó thở…

Đang khóc nhưng nghe hai từ “khó thở”, bà Thu như lạc hồng, hốt hoảng đưa bà Liên nằm thẳng để thư giãn, rồi nhanh chóng rót nước cho bạn uống, vỗ về:

– Thôi, bạn uống nước rồi nghỉ đi, giờ không nói gì nữa, chỉ cần yên tâm thôi…

Sau khi nói xong không nghe tiếng trả lời, quay lại nhìn, bà Liên đã thiu thiu đi, hai hàng nước mắt còn đọng, dùng khăn nhẹ nhàng lau nước mắt cho bạn, bà ôm mền đắp cho bạn mình để giữ ấm rồi lui về bếp để tiếp tục công việc…

Khi ông Tùng về đến nhà, cũng chính lúc Bích Hà từ trường trở về, cô bé lễ phép chào cha:

– Con chào Ba yêu quý…

Nhìn thấy con gái, ông nghẹn ngào, con còn quá non nớt nhưng hoàn cảnh bây giờ khi mẹ sắp từ bỏ họ, thật đau đớn không gì sánh được. Ông trả lời con:

– Chuyện mẹ Chiến đến thăm mẹ sáng nay, Chiến có nói với con không?

Nghe cha hỏi đột ngột, Bích Hà bất ngờ:

– Mẹ anh Chiến đến lúc nào ạ? Sao con không nghe ảnh nói?

Thấy hai cha con về, bà Thu nhẹ nhàng nói:

– Thôi, hai cha con vào nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị ăn cơm đi, Liên không khỏe nên mới uống thuốc và ngủ một chút…

Lúc này, hai người mới sửng sốt khi thấy khuôn mặt của bà Thu hai mắt sưng húp, biết rằng có chuyện không vui. Họ im lặng bước vào nhà. Hà ôm bà Thu và hỏi nhỏ:

– Mẹ khóc phải không?

Bà Thu không muốn hai cha con biết về chuyện vừa xảy ra, nên cô chống chế:

– Không phải đâu, mẹ chỉ bị bụi bay vào mắt thôi, con vào thay đồ và chuẩn bị ăn cơm đi…

Tuy nhiên, Bích Hà không chịu buông tha và tiếp tục hỏi:

– Mẹ nói với con đi, có chuyện gì vậy mẹ? Con năn nỉ mẹ đó…

Biết rằng nếu không trả lời thì sẽ không được, bà Thu quyết định hỏi ngược lại Bích Hà:

– Con nói thật với mẹ, con thấy cậu Chiến thế nào? Con có yêu cậu ấy không?

Bích Hà bất ngờ và lúng túng:

– Dạ, ảnh đối với con rất tốt, nếu không gặp thì con còn nhớ ảnh…

Bà Thu nhìn con gái với vẻ ngây thơ và cảm thấy lòng quặn đau. Hôn nhân không chỉ là việc đối xử tốt, và trong tình huống này, quyết định của bà Liên đã đưa ra không chấp nhận được. Bà Thu nghĩ, nếu bà Liên quyết định rồi thì không thể phản đối được. Thôi thì số phận của cô bé đã được định rồi. Bà nhỏ nhẹ:

– Sáng nay, mẹ của Chiến đến và có ý xin cưới con…

Bích Hà ngạc nhiên:

– Con đã nói với anh Chiến là có chuyện gì chờ con học xong mà…

Bà ngắt lời cô bé:

– Mẹ của con cũng băn khoăn, nhưng nhà trai nói rằng sau khi cưới, Chiến sẽ ở lại để giúp đỡ gia đình, trong khi con vẫn sẽ tiếp tục học. Khi nào con tốt nghiệp, mới sinh con…

Bích Hà nghe nói và nhìn mẹ với ánh mắt hạnh phúc, nhưng bà Thu cảm thấy lòng quặn đau. Con còn quá ngây thơ, hôn nhân không phải lúc nào cũng đơn giản như con nghĩ. Bà thở dài:

– Mẹ của con chưa trả lời, nhưng khi nãy nói chuyện với mẹ thì ý cũng có vẻ như mẹ của con đồng ý rồi…

Bích Hà ngỡ ngàng:

– Thực sự, con cũng hoang mang lắm…

Thấy cô lưỡng lự, bà Thu động viên:

– Con phải suy nghĩ kỹ, hôn nhân là chuyện lớn không thể vội vàng được…

Bích Hà ngây thơ:

– Con cũng không biết, con chỉ lo sợ nếu con không đồng ý thì anh ấy sẽ bỏ con thôi… Hơn nữa, mẹ con bệnh như vậy, con không biết phải làm sao…

Thấy tình hình ngày càng trở nên phức tạp và Bích Hà còn quá ngây thơ, bà Thu nghĩ rằng không nên nói thêm. Nếu càng nói càng không ổn, con bé lúc nào cũng lưỡng lự, nói này mai lại nói khác. Hơn nữa, quyết định quan trọng nhất là bà Liên đã đồng ý và không ai dám phản đối, thậm chí cả ông Tùng. Thôi thì cứ để tự nhiên, do ông trời quyết định…

Bà Thu thở dài và giữ im lặng.

Bài viết liên quan