Tận cùng nỗi đau chương 8 | Ghen ăn tức ở

30/11/2023 Tác giả: Hà Phong 358

Hai người đàn ông, một già và một trẻ, ngồi im lặng trước ly cà phê nguội. Mỗi người dường như đang tập trung suy nghĩ, họ nhìn về những hướng khác nhau, chứa chấp những tâm trạng khó diễn đạt. Người đàn ông già có vẻ ngần ngại khi nhìn chàng trai trẻ. Ông cảm thấy bất lực vì ông không thể thể hiện quan điểm trong quyết định kết hôn của con gái. Ông muốn con gái hạnh phúc, và nếu việc đó làm cho vợ ông buồn bã trước khi ra đi, thì ông cũng chấp nhận.

Ông Tùng, đang nhìn thấy Việt, chàng trai mà ông rất quý mến như con mình. Trong lòng, ông mong muốn Việt và con gái ông sẽ thành đôi, nhưng Việt lại không biết làm thế nào để bày tỏ tình cảm của mình. Ông thậm chí cảm thấy Việt không đủ quyền lực để làm cho quyết định này. Ông thất bại.

Vỗ vai Việt, ông Tùng an ủi:

– Thôi con ạ, số phận mày không làm con rể tao thì giờ làm con trai, mạnh mẽ lên nào.

Việt, đôi mắt đỏ hoe, nhìn ông Tùng một cách quả quyết:

– Cháu vẫn đợi Bích Hà, dù sau này có thế nào đi chăng nữa thì cháu vẫn chấp nhận.

– Biết vậy thì bố tao lại sinh thêm một đứa con gái nữa.

– Nhưng cháu đến trước mà…

Ông Tùng cười và đẩy ly cà phê về phía Việt, chọc ghẹo:

– Thế là vì ai đấy? Ai yêu mà không chịu nói, để người ta cưới được rồi mới ngồi khóc?

– Cháu giận cô ấy, sao không chờ cháu?

– Mày đã nói gì mà giờ lại nói nó chờ?

– Cháu định chờ cô ấy học xong mới nói, nhưng…

– Nhưng bố tao có thể nói một thời gian nữa. Hãy chờ Bích Hà tốt nghiệp, nhưng mà cô ta không còn nhiều thời gian. Tao để cho cô ấy tự quyết định.

– Bố tao đã hỏi ý của Bích Hà chưa?

– Con bé đồng ý rồi, nó thấy Chiến đến nhà ở lại càng mừng nữa.

– Cháu muốn gặp cô ấy, nhưng thôi. Nếu đúng như Bác nói thì chẳng còn gì để nói nữa. Bích Hà không yêu cháu, chỉ mình cháu yêu đơn phương thôi.

Việt, cúi đầu, nói:

– Khi anh Chiến là con rể của Bác, anh ấy có thể không để cho cháu được yên.

– Cháu vừa nói gì? Có bác nào đây xem nó có dám không?

– Cháu xin phép bác về trước. – Việt đứng dậy và chào ông Tùng.

– Ơ, ơ cái thằng này, không lấy được con gái mình rồi nó bỏ mình ở đây. Haizz, tuổi trẻ thời nay lạ quá.

Trong suốt cả tuần, Việt đã dành thời gian của mình để tập trung vào công trình xây dựng. Thông thường, anh trở về nhà sau 2 hoặc 3 ngày làm việc, nhưng lần này đã hơn một tuần mà anh vẫn ở lại công trường. Việc này làm Vinh lo lắng:

– Anh sao rồi? Anh làm việc không nghỉ ngơi, liệu anh đã suy nghĩ đến sức khỏe của mình chưa?

– Cậu để tôi yên, lo việc của mình đi. – Việt nói cáu gắt.

– Em không biết anh đang gặp vấn đề gì nhưng công trình đang trong giai đoạn gấp rút, chúng ta phải giữ sức khỏe để tiếp tục công việc, anh có định bỏ cuộc phải không?

– Mày nói lảm nhảm gì thế? Để tôi yên một chút được không? – Việt buồn bã lắc đầu và lui ra chỗ khác.

– Anh có chuyện gì thì hãy nói ra. Chỉ khi nói ra, anh mới nhẹ lòng được. Chẳng may tụi em lại không thể giúp được anh sao?

– Hời ơi, tụi mày có thể giúp được gì không? Tôi đang hận một người… Rõ chưa?

– Hận ai? Ai làm anh buồn thế? Em sẽ xử lý người đó…

Quá mệt mỏi với công việc, Việt quyết định rời khỏi đám thợ hồ này. Dù đã có vài ly rượu, họ vẫn không thể đảm bảo sự yên tĩnh cả đêm. Anh lẳng lặng rời khỏi họ và trở về phòng ngủ. Trong những ngày này, bác Tùng nghỉ ở nhà để chăm sóc bác gái. Nghe mẹ kể, bác gái đang ăn ít nên bác sĩ phải truyền nước biển, và trong lúc truyền, cần có người canh chừng để không gây sốc. Bích Hà phải đi học, không thể ở nhà, vì vậy mẹ Thu phải lo việc nấu ăn và dọn dẹp. Cuối cùng, công việc chăm sóc bác gái trên giường chỉ có bác Tùng thực hiện. Nhưng cũng phải thôi, trong những ngày bác Tùng ở nhà, bác gái rất vui vẻ. Mẹ Thu dặn mãi nhưng bác Tùng chỉ cần đưa chén cháo vào tay là chỉ trong nháy mắt làm xong. Khi không ai xung quanh, mẹ Thu trêu mẹ Liên:

– Dùng thêm Vitamin A đi, mặt hồng hào như phấn đấy. Còn tôi chỉ cần: “Hời ơi… tôi không ưa nữa, để đó đi… huhu.”

Nghĩ đến mẹ và gia đình, cùng với mệt mỏi sau cả một ngày làm việc ở công trường, Việt không biết mình đã ngủ khi nào.

Trong khi Việt không về nhà cả tuần, Chiến rất hạnh phúc. Dù họ đều biết rằng hai người đang chịu trách nhiệm cho hai lĩnh vực khác nhau, nhưng mỗi khi thấy Bích Hà thân mật với Việt, Chiến lại cảm thấy rụt rè. Bích Hà, khi lên công ty, luôn tìm Việt đầu tiên. Cô ấy thường tỏ ra tình cảm và thân mật với anh, tại sao người cô muốn dựa vào lại là Việt chứ không phải Chiến? Đôi khi, anh cũng nhấn mạnh một số điều với cô nhưng cô không chịu:

– Anh nói gì vậy? Em và anh Việt là anh em mà… – Hà làm mặt giận.

– Nhưng em sắp có chồng rồi, em phải nghĩ cho anh chứ? – Chiến thể hiện sự khó chịu.

– Có chồng thì sao? Em không được gặp anh Việt nữa à? Nếu như vậy thì em không lấy chồng đâu?

– Trời ơi. Khổ tôi quá… – Chiến giả vờ đau khổ, nhưng anh nghĩ giờ đây tốt nhất là im lặng để không làm hỏng mọi thứ. Sau này, khi đã nấu chín cơm, anh có thể nói gì cũng được…

– Haha, anh thua rồi đúng không? – Khi thấy Chiến ôm đầu khóc, Hà ôm bụng cười.

– Anh thua rồi… thôi em làm gì vui là được…

– Đấy, anh cứ như vậy có phải dễ thương không? À mà sao cả tuần nay anh Việt không thấy đâu nhỉ? – Cô nói bất ngờ.

– Anh cũng không biết, có lẽ đang rất bận giám sát công trình.

– Bận thì cũng phải nghe điện thoại chứ? Sao em gọi không được?

– Em gọi làm gì? Để yên cho anh ấy làm việc thôi. – Chiến nhắc nhở.

Không gặp được Việt, Hà trở nên buồn bã và muốn về nhà. Lúc này, Chiến cảm thấy tức giận:

– Sức khỏe của mẹ em thế nào rồi? Sắp tới mẹ anh lên thành phố sẽ ghé thăm mẹ em.

– Em không biết. Anh muốn đến lúc nào cũng được. Nhưng lên công ty mà không thấy anh Việt, em buồn quá.

– Để anh đưa em về. – Chiến tỏ ra tức giận, cảm thấy như Hà đến công ty không phải để gặp anh mà là để gặp Việt.

Hôm nay bà Liên không ăn uống, làm ông Tùng và bà Thu lo lắng. Ông Tùng ngồi bên giường vợ, xoa bóp tay chân và dỗ cho bà ăn cháo. Bà Liên mê mệt, ngủ suốt buổi sáng, không dậy ăn. Ông Tùng gọi điện thoại cho bác sĩ để báo cáo:

– Alo, bác sĩ ơi.

– Anh bình tĩnh, tình hình của chị Liên thế nào?

– Từ sáng đến giờ, chị ấy chỉ ngủ, không dậy ăn cháo.

– Vậy không sao cả. Anh nấu cháo chắt lấy nước loãng để chị ấy uống, gia đình đừng lo lắng quá.

Bà Thu lo lắng vì mất liên lạc với con trai. Bà muốn đến thăm và mang đồ ăn cho Việt, nhưng bà Liên đang bệnh nặng, bà không muốn bỏ rơi. Bà Thu đi ra đi vào, đứng ngóng nhìn cổng, nhưng không thấy con trở về. Ông Tùng hiểu bà lo lắng về Việt và cố tình nói qua điện thoại để bà nghe:

– Alo, Việt hả con?

– Dạ, cháu chào bác.

– Tình hình công việc thế nào rồi?

– Vẫn tiến triển tốt, cháu hy vọng sẽ hoàn thành đúng kế hoạch.

– Mấy anh em phải chú ý ăn uống đầy đủ để có sức khỏe nhé…

– Dạ, bác yên tâm ạ. À, cho cháu hỏi thăm bác Liên khỏe chưa ạ?

– Bác Liên khỏe… – Ông Tùng ngập tràn sự buồn rầu và vội tắt loa ngoài, bỏ lại bà Thu lo lắng.

Bài viết liên quan