Tận cùng nỗi đau chương 9 | Tình cũ

30/11/2023 Tác giả: Hà Phong 308

Mấy ngày qua, một cô gái liên tục xuất hiện tại quán cà phê đối diện cổng công ty, như đang ngóng chờ ai đó. Mỗi sáng, cô đến và tìm một bàn khuất, gọi một ly cà phê sữa đá, nhưng có vẻ như cô không đến đây để thưởng thức cà phê mà luôn chú ý nhìn về phía cổng công ty qua cặp kính mát che kín gần hết khuôn mặt. Sau giờ làm việc, cô rời đi một cách im lặng. Một số thanh niên trong công ty muốn quen biết cô, nhưng vẻ mặt của cô quá nghiêm túc khiến họ không dám tiếp cận.

Chiến đang làm việc mệt mỏi, anh tức giận vì một số đồng nghiệp trong phòng đã đến làm trễ và sau đó lại tụ tập lại để trò chuyện, làm anh không thể tập trung. Chiến đứng dậy muốn la mắng mấy đứa, nhưng bất ngờ thấy trưởng phòng, cậu Hải nhanh chóng nói với mọi người:

– Anh Chiến đây, chúng ta hùn tiền mua đồ nhậu, đố anh Chiến đổ em đó đi.

Tất cả đồng tình:

– Đúng rồi, mỗi người góp 100k.

Nhìn thấy việc này, Chiến lại tiến lại gần hỏi:

– Các cậu đi trễ, chưa làm việc đã tụ tập lại để làm gì vậy?

Lại là cậu Hải nhanh chóng nói:

– Sếp ơi, chỉ có anh mới xử lý vụ này được.

Chiến nghiêm túc:

– Có chuyện gì? Sao cậu ấp úng như vậy?

Hải kể về cô gái ở quán cà phê. Cuối cùng, anh ấy kết luận:

– Sếp nhận lời đi, để tụi em được rửa hận…

Tất cả đồng thanh:

– Nhận lời đi Sếp…

Đang bận rộn với công việc, Chiến tỏ ra bực tức:

– OK, các cậu góp tiền nhậu đi, chuyện nhỏ, để anh xử lý 1 phút 30 giây.

Mọi người vỗ tay rầm rộ, sau đó quay về bàn làm việc, chờ đợi kết quả trổ tài của Sếp trưởng phòng…

Chiến bắt đầu lo lắng, không biết người con gái đó là ai mà mấy chàng trai trong phòng lại quan tâm đến. Tại sao cô ấy lại đến quán cà phê mỗi ngày nhưng không uống gì? Anh phải tìm hiểu để hiểu rõ hơn. Chiến tự hào về khả năng giao tiếp linh hoạt của mình. Anh sắp xếp tài liệu, chỉnh sửa lại trang phục rồi ra ngoài.

Anh tìm kiếm người mà mấy chàng trai đã miêu tả. Cô gái ngồi một mình ở bàn cuối phòng, gần. Anh lịch sự:

– Xin lỗi, có được ngồi chung bàn không?

Cô gái không trả lời. Vì kính râm che kín khuôn mặt, anh không thấy biểu hiện của cô, nhưng anh cảm thấy quen thuộc. Cô gái không trả lời, làm anh không nghe được tiếng nói. Đột nhiên, cô gái lấy một chiếc dao nhỏ từ trong túi và bắt đầu cạo lông tay. Chiến hoảng sợ, ý định chuyển bàn ngay lập tức để tránh xa cô gái. Nếu đúng là cô ta, đời anh sẽ đi vào bế tắc.

Dù ý định của Chiến chưa được thực hiện, thì đột nhiên cô gái rút ra từ túi một chiếc dao nhỏ sắc bén để cạo lông tay. Sự hoảng sợ đã làm Cho Chiến rơi vào tình trạng đổ mồ hôi lạnh. Đó không ai khác, đó chính là Nhã Trúc, người yêu cũ mà anh đã lừa dối, đẩy cô vào tù và giờ đây cô trở về tìm anh. Đây là tình huống khó xử, chỉ vì anh muốn duy trì sự tự ái trước mặt các đồng nghiệp nên anh đành phải đối mặt.

Chiến suýt đứng dậy để đi toilet nhưng không kịp, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

– Chào anh…

Biết rõ ràng người đối diện là Nhã Trúc nhưng Chiến vẫn giả vờ ngơ ngác:

– Chào em… anh đi toilet một chút…

Cô gái đứng lên và nắm tay anh:

– Chúng ta cùng đi…

Không có cách nào khác, Chiến phải đi theo cô gái về phía toilet sau. Trong lúc đi, anh cảm thấy lo sợ:

– Đồng mẹ mày rồi, ở trong quán còn đông người, giờ ra đây lại vắng vẻ thế này…

Khi rời quán, Nhã Trúc tháo kính và nhìn thẳng vào mắt Chiến:

– Lâu rồi không gặp nhau, gần ba năm rồi…

Chiến rùng mình, muốn quỳ gối xuống, giọng nói run rẩy:

– Nhã Trúc, em ra khi nào? Sao anh không biết?

Nhã Trúc không trả lời, thay vào đó là một cú tát mạnh vào mặt Chiến, cô gằn giọng:

– Tôi trả lại cú tát mà anh đã đánh tôi cách đây ba năm. Anh làm sao mà biết tôi đã ra tù? Trong khi ba năm qua, cuộc sống của tôi trong tù rất khổ cực, còn anh thì thoải mái bên ngoài và chuẩn bị cưới vợ giàu…

Mặt Chiến tái mét, ôi, làm sao cô ta biết anh sắp cưới vợ? Anh cố phải ngọt ngào với cô ta, có thể…

– Em hiểu lầm rồi, ba năm qua anh vẫn nhớ em, nhưng anh đã bị lừa mất tiền, cuộc sống trở nên khó khăn nên không thể giúp em…

Nhã Trúc cười khẩy, cố tỏ ra bình tĩnh lại, nhưng cô ấy thì đã sẵn sàng để bắt đầu kế hoạch của mình…

– Đừng quan trọng việc anh làm tổn thương tôi, bây giờ anh phải đưa tôi vào làm việc tại công ty…

Nghe câu nói của Nhã Trúc, Chiến đã trở nên lo sợ:

– Em nói gì? Anh phải làm sao đưa em vào đây?

Nhã Trúc cười lạnh:

– Anh là con rể tương lai của giám đốc, hiện là trưởng phòng nhân sự của công ty. Anh nói vậy nghe thật đáng cười.

Chiến câm lặng, ông cũng không hiểu sao mọi thông tin về anh cô ta lại biết rất rõ. Anh cảm thấy rối bời:

– Nhưng gia đình ông Tùng chưa chấp nhận cuộc hôn nhân mà…

Một tiếng hừ nhỏ nhưng khiến mọi thứ trở nên căng thẳng hơn:

– Tôi không quan tâm anh làm cách nào, bây giờ là cuối tháng, đầu tháng tôi bắt đầu làm việc…

Đã chẳng còn cách nào, Chiến nhăn mũi:

– Em đưa anh một tháng để anh sắp xếp, không thể gấp quá vậy…

Nhã Trúc cười khinh bỉ:

– Mười hai năm anh đã quên đi tôi để vui vẻ với vợ mới, nhưng anh quên rằng tôi không bao giờ quên được…

Nói xong, cô ta quay bước đi, không quay đầu lại. Chiến đứng im lặng, không thể nói lời nào, miệng chỉ lắp bắp như một kẻ điên.

Không nói nửa lời, Chiến bước ra khỏi văn phòng, hiện tại anh không còn tâm trạng nào để làm việc, huống chi phải tranh cãi với những người đàn ông như vậy. Khi anh đến cổng công ty, gặp Việt đang đi vào. Vì vội vàng, Việt va phải anh. Chiến, đang tức giận, không kiềm chế được, quay ngoắt lại và túm áo Việt:

– Cậu làm gì thế?

Việt ngạc nhiên khi bị túm cổ áo, nhưng anh ta lập tức trả lời một cách thẳng thắn:

– Xin lỗi anh, vì vội vàng nên không may va chạm với anh. Nhưng tôi nghĩ cũng không cần phải nổi nóng như vậy.

Chiến giơ cảnh báo lên định đánh nhau nhưng sau đó hết sức bình tĩnh lại. Anh thay đổi diện mạo:

– À, cậu Việt, tôi tưởng ai…

Biết rằng anh ta có ý gây sự, nhưng giờ lại thay đổi, Việt không nói gì mà đi thẳng về phòng làm việc.

Lấy xong hồ sơ, Chiến không vội về nhà mà quyết định ghé qua nhà Bích Hà để bàn bạc một số vấn đề. Anh không muốn về nhưng có một số vấn đề cần thương lượng lại giá với chủ đầu tư do giá vật tư thị trường đang biến động.

Nhìn thấy con trai về, bà Thu, người gầy xộc, tóc dài chưa cắt, cảm thấy xót xa. Sau khi chào mẹ và bác Tùng, Việt đến thăm bà Liên. Anh nhìn bà nằm yên trên giường, lòng đau thắt. Lúc này, anh nhớ đến câu nói nghẹn ngào của ông Tùng hôm hai, và anh hiểu rằng nếu mình ở trong tình cảnh giống như bà Liên, anh cũng sẽ làm như vậy.

Bài viết liên quan