Thế thân chương 105 | Tiếp cận thành công 1
“Ôi! Cô ấy…” Diệp Chi giả vờ hoảng sợ, nhìn về phía Hồng Diễm và la lớn.
“Gương mặt của cô ấy… Sao sao lại thế kia! Thật đáng sợ…” Cô giả vờ sợ hãi và cúi mặt xuống đất. Mọi người trong quán, nghe thấy tiếng la của Diệp Chi, đều tò mò nhìn về phía cô. Gương mặt kì dị với những vết sẹo lồi lõm khiến mọi người kinh sợ. Một số phụ nữ kêu lên lo sợ và tự mình bịt miệng lại. Một số đàn ông nhăn mặt, thể hiện sự khinh bỉ với vẻ mặt xấu xí của cô. Diệp Chi cũng hợp vào, nhăn mặt không dám nhìn vào Hồng Diễm.
Đám đông xì xào. Hai nhân viên chạy lại gần Diệp Chi để xử lý vết bẩn, nhưng cũng không quên nhìn mặt Hồng Diễm với vẻ sợ hãi.
Thực ra, Diệp Chi có thể đi vào nhà vệ sinh để tự xử lý vết bẩn trên váy mình, nhưng cô cố tình ở lại một chút, sau đó la lớn lên để mọi người chú ý đến dung nhan kỳ quái của Hồng Diễm trong khi cô ta đang bị ông Bảo phạt vài cái tát.
Những ánh mắt tò mò vây quanh khiến Hồng Diễm như điên dại, ôm mặt và gào lên.
“Không! Cút hết đi! Các người mau cút hết đi cho tôi!” Cô ta nói, nhấn mạnh và nhấn mạnh.
Hồng Diễm nhườn người ra phía trước như một phản xạ tự nhiên để chạy trốn, nhưng không nhớ rằng cô đang bị liệt nên té ngã sấp xuống sàn.
“Mau đưa nó về,” ông Bảo lên tiếng với tên thuộc hạ. Anh ta cúi xuống, bế ả lên xe lăn và nhanh chóng đẩy xe đi ra ngoài. Cô ta ngã và cảm thấy đau, nhưng vẫn không chịu về, hai tay giãy giụa và la hét.
Diệp Chi vẫn chưa hết bất ngờ, vẫn còn thể hiện vẻ sợ hãi trên gương mặt, không dám nhìn lên.
“Nó đi rồi! Không sao rồi,” ông Bảo an ủi cô. Một lúc sau, cô mới bình tĩnh lại.
“Tôi xin lỗi! Tôi… Tôi không cố ý. Nhưng gương mặt của cô ấy quả là khiến tôi rất sợ hãi,” Diệp Chi xin lỗi và giải thích.
“Không sao mà! Cô không cần phải xin lỗi gì cả. Là tôi không tốt đã không dạy dỗ được con gái mình để nó xúc phạm đến cô. Tôi hứa sẽ không có một lần nào xảy ra việc này nữa,” ông Bảo hứa.
“Tôi hơi đau đầu. Có lẽ vẫn còn sốc quá! Có lẽ cần phải nghỉ ngơi,” Diệp Chi nói.
“Vậy để tôi đưa cô về,” ông Bảo đề xuất.
“Không cần. Ông về với con gái mình đi. Có lẽ cô ấy đang còn giận lắm. Tôi không muốn cô ấy hiểu lầm rồi ác cảm với tôi. Sau này sẽ khó gần,” Diệp Chi từ chối.
Ông Bảo nghe vậy bỗng nhận ra điều gì đó. Hóa ra Diệp Chi đã suy nghĩ sâu như vậy.
“Vẫn là Diệp Chi suy nghĩ thấu đáo. Đứa con gái này tôi phải dạy dỗ lại nó mới được,” ông Bảo nghĩ trong lòng.
Diệp Chi mỉm cười e lệ.
“Ông nên thể hiện sự nhẹ nhàng, sử dụng lời nói êm dịu để khuyên nhủ cô ấy thì tốt hơn. Dù sao thì cô ấy cũng là phụ nữ. Hành động như vậy có vẻ quá mạnh mẽ, không phù hợp,” Diệp Chi bày tỏ quan tâm đến Hồng Diễm, làm ông Bảo cảm động.
“Lúc trước vì sợ hãi mà có những phản ứng quá đáng. Chắc chắn cô ấy cũng tức giận tôi lắm. Là phụ nữ, tôi hiểu tâm trạng của cô ấy. Bị hủy hoại dung nhan như vậy thật là đáng tự ti. Tốt nhất là ông không nên để cô ấy ra ngoài quá nhiều để tránh những sự việc không mong muốn. Thật là đáng tiếc,” Diệp Chi chia sẻ.
Nghe những lời tâm tình của Diệp Chi, ông Bảo cảm thấy ngưỡng mộ. “Diệp Chi thật là một người phụ nữ hiếm có,” ông nghĩ.
“Ông quá khen! Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người như tôi. Chỉ là ông không chịu mở lòng và tìm hiểu. Tôi nghe nói, ông Bảo đã sống đơn độc như vậy suốt 30 năm. Tôi rất ngưỡng mộ những người đàn ông kiên định và chung thủy như ông. Đã lâu như vậy mà vẫn nhớ vợ đã mất. Một tình yêu đích thực và chung thủy,” Diệp Chi nói.
Ông Bảo nghe về việc mình sống đơn độc suốt 30 năm vì tình yêu với vợ mình, ông cảm thấy xấu hổ. Nhưng ông không muốn phản bác lại lời của Diệp Chi. “Một người đàn ông tốt, chung thủy với vợ suốt 30 năm, cũng tốt hơn một người đàn ông bị phản bội,” ông nghĩ.
Diệp Chi nhận thấy ông đồng ý với những gì cô nói, vì vậy cô tiếp tục: “Thật ra tôi rất ngưỡng mộ vợ của ông. Một người đàn ông tài năng và kiên định như ông dành cả cuộc đời để nhớ và tưởng nhớ vợ mình, đó thực sự là một tình yêu vĩnh cửu.”
“Tôi… Tôi… Thực ra tôi không có ý định sống như vậy cả đời,” ông Bảo trả lời, cảm thấy luống cuống.
“Chỉ là tôi chưa tìm thấy một người phù hợp,” ông Bảo thêm.
Diệp Chi mỉm cười, mặt đỏ ửng. “Tôi sẽ ra ngoài nghe điện thoại một chút.”
“Được! Cứ tự nhiên,” ông Bảo đồng ý.
Diệp Chi bước ra một góc để nghe điện thoại, gương mặt rạng rỡ và nụ cười. Ông Bảo muốn nói nhưng không lòng nào để Diệp Chi đi. Cô đang tươi cười, đang trò chuyện vui vẻ với người khác. Ông Bảo cảm thấy chút ghen tuông khi Diệp Chi không quay lại sau khi nói chuyện một lúc. Anh ta nhìn về phía cô, cô biết anh đang ghen nên cố ý tỏ ra vui vẻ, mắt cười nhìn ông.
“Tôi phải về ngay bây giờ,” Diệp Chi nói.
“Tôi sẽ đưa cô về,” ông Bảo đề nghị.
“Không cần, tôi có người đón rồi. Họ đang chờ tôi dưới sảnh. Tạm biệt,” Diệp Chi nói vội vài lời rồi rời đi, làm ông Bảo cảm thấy hụt hẫng.
“Khoan đã… Buổi hòa nhạc ngày mai…” ông Bảo nói theo sau, nhưng Diệp Chi chỉ cười và ra đi.
Sau đó, ông Bảo ngồi xuống một lúc, cảm thấy chuyện tốt của mình đã bị Hồng Diễm phá hỏng.
Đức Tuấn đi lại trong nhà. Hôm nay anh không bị trói như mọi khi và không thấy Hồng Diễm đến. Mỗi tối thứ bảy, cô ta đều tới. Anh luôn bị trói chặt hai tay hai chân, chỉ mặc một bộ pijama lụa để chờ cô ta. Nhưng hôm nay lạ thường, đã 11 giờ rồi mà cô ta vẫn không đến.
Được Hồng Diễm đưa đến một căn biệt thự riêng, chỉ có anh và một đám nam giới khác. Ông Bảo ở một căn biệt thự khác. Hằng ngày cô ta qua lại hai nhà. Trước đây cô ta ở với cha mình, nhưng từ khi có Đức Tuấn, cô ta đã chuyển sang ở cùng anh. Mỗi khi cần, cô ta cũng ghé qua nhà ông Bảo.
Hai người ở cùng nhà nhưng không chung phòng. Đức Tuấn luôn từ chối cô ta. Vì vậy, cô ta thường mò đến phòng của Đức Tuấn mỗi vài ba ngày. Hôm nay là ngày đen tối. Đức Tuấn chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến anh rùng mình. Chỉ cần nghĩ đến việc phải chung giường với một người phụ nữ quỷ quái như vậy làm anh không chịu nổi. Tuy nhiên, Đức Tuấn có những tính toán riêng, cần phải sống sót, nên anh phải chịu đựng cô ta.
Đức Tuấn đứng dậy, mở cửa sổ ra ngoài. Phòng vẫn im lìm. Có lẽ Hồng Diễm vẫn chưa trở về. Đèn ngoài cổng vẫn sáng bừng. Đức Tuấn đi lại trong phòng và gõ nhẹ cửa. Không có tiếng đáp lại. Anh cố gõ mạnh hơn một chút, nhưng vẫn không thấy ai mở cửa.
Thường thì mỗi khi Hồng Diễm có lịch hẹn, Đức Tuấn sẽ bị đám thuộc hạ đưa vào phòng giam lỏng. Mỗi lần muốn ra ngoài, anh đều phải gõ cửa để bọn họ mở. Nhưng hôm nay thật kỳ lạ, anh đã gõ cửa ba lần mà không thấy phản ứng. Có lẽ không có ai ở bên ngoài. Đức Tuấn đưa tai vào cánh cửa, cố gắng lắng nghe. Không nghe thấy gì cả. Anh nhẹ nhàng vặn núm cửa, và bất ngờ cánh cửa bật mở. Cửa không khóa. Đức Tuấn nhìn ra ngoài, không thấy ai. Họ đã ra khỏi nhà rồi.
Đức Tuấn mở cửa ra nhẹ nhàng, cẩn thận quan sát xung quanh trước khi chắc chắn không có ai, sau đó nhanh chóng chạy ra phía cổng. Đây là cơ hội duy nhất để anh trốn thoát khỏi đây.
Anh di chuyển cẩn trọng, quan sát xung quanh trước khi chạy nhanh ra phía cổng. Tuy nhiên, anh nhận ra mình không có chìa khóa. Anh lay động cánh cổng mà không thành công. Cánh cổng quá to và nặng, không thể mở bằng tay. Có vẻ như bên ngoài cũng có khóa. Thế nên, việc chạy trốn không hề dễ dàng.
Khi Đức Tuấn đang suy nghĩ về cách thoát ra, anh nghe tiếng động của xe ô tô tiến lại gần. Ngay sau đó là tiếng va chạm của kim loại. Có vẻ như có người đang mở cửa. Đức Tuấn vội vàng chạy lại gần góc cửa, cố gắng che dấu, sau một lát căng thẳng.