Thế thân chương 107 | Chạy trốn 2
“Cộc! Cộc!”
Đức Tuấn vội chạy lại và gõ lên cánh cửa gỗ đóng chặt, sau đó chạy ra ngoài bờ rào để tìm nơi ẩn nấp. Ngôi nhà này nhỏ và đơn giản, chỉ có một bờ rào và cánh cổng làm bằng gỗ tre, hai bên là hai hàng hoa dâm bụt. Từ cổng vào đến nhà là một con đường nhỏ khá dài được cắt tỉa cẩn thận. Có lẽ khoảng cách từ nhà ra cổng khá xa nên tiếng ồn không làm người trong nhà kinh động. Trong vườn chỉ trồng rau và hoa, bên trong cửa chính làm bằng gỗ cũng khá đơn giản.
Không thấy ai ra mở cửa. Đứng chờ một lát, không thấy ai trả lời. Có lẽ chủ nhà đang ngủ say quá. Đức Tuấn gõ mạnh lần nữa.
Tiếng cửa kêu cọt kẹt.
“Ai vậy ạ?”
Một giọng phụ nữ hỏi nhẹ.
Đức Tuấn không dám lên tiếng. Người phụ nữ chờ một lát nhưng không thấy ai trả lời, cũng cẩn trọng không dám mở cửa. Cánh cửa vẫn đóng chặt, có lẽ cô ấy cũng đề phòng kẻ xấu nên không dám ra ngoài.
Không thể để tình trạng này kéo dài mãi. Đức Tuấn quyết định gõ cửa một lần nữa.
“Ai vậy ạ? Nửa đêm khuya sao lại có người gõ cửa nhà tôi?”
“Xin lỗi cô! Con chó nhà cô bị thương.”
“Ky ky?”
Người phụ nữ mở cánh cửa và chạy ra ngoài.
“Nó ở đâu?”
Đức Tuấn chỉ vào đầu ngõ.
“Ở kia.”
Cô gái quên hết sợ hãi và chạy ra cổng.
“Ky ky!”
Tiếng hét của cô gái khiến Đức Tuấn nao lòng.
Cô gái ôm chầm lấy nó, hét lớn, nước mắt đầm đìa.
“Không! Mày không thể chết được!”
“Nó chưa chết, vết đạn bị trúng mông và chân nên không nguy hiểm. Nếu mang nó đến bệnh viện kịp thời thì nó có thể được cứu sống.”
Cô gái bây giờ mới để ý đến sự có mặt bất thường của Đức Tuấn.
“Anh là ai? Sao lại ở đây?”
“Chuyện này không quan trọng, tôi sẽ giải thích sau. Cô có xe máy không? Mau chở nó đến bệnh viện thú y gần nhất đi.”
“Có có! Tôi có xe máy.”
Cô gái vội vàng đứng lên để vào nhà lấy xe máy, nhưng bất chợt bị vướng một vật gì đó và ngã xuống đất.
“Á!”
Cô gái la toáng lên. Một người đàn ông gương mặt bị xé nát, máu chảy lênh láng nằm dưới chân cô.
“Đừng sợ!”
Đức Tuấn đỡ lấy cô gái.
“Mau vào lấy xe máy chở ky ky đi viện cấp cứu rồi tính tiếp.”
Cô gái cố gắng gạt bỏ cảm giác sợ hãi chỉ để nghĩ đến việc cứu ky ky của mình. Cô phải cứu nó trước, mọi thứ khác không quan trọng bằng mạng sống của ky ky.
“May mà cô đưa đến kịp thời. Nếu không nó sẽ bị mất máu mà chết,” vị bác sĩ thú y già nói lại, trong phòng khám tư nhân mà một bác sĩ thú y đã về hưu mở. Điều may mắn là vị bác sĩ này quen biết thân thiết với cô gái và thường xuyên chữa bệnh cho ky ky. Nếu không, giữa đêm này, chẳng ai mở cửa cấp cứu cho một con vật bị thương cả.
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Nhưng tại sao nó lại bị trúng đạn thế này?”
Cô gái nhìn Đức Tuấn như muốn tìm hiểu ý định của anh. Chính cô cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng hồi nãy cô nhìn thấy một người chết ở đó. Liên quan đến án mạng chứ không đơn giản. Tốt nhất là im lặng.
Đức Tuấn nhìn cô ra hiệu cho cô đừng nói sự thật.
“Cháu cũng không biết nữa. Tự dưng cháu nghe thấy tiếng nổ chạy ra thì nó đã như thế này rồi. Có lẽ bị mấy tên lưu manh vô tình bắn trúng.”
“Trời đất! Nguy hiểm quá đi! Cũng may không có chuyện gì xảy ra.”
“Vâng ạ.”
Cô gái gật đầu nhẹ, mắt không dám nhìn vị bác sĩ đáng kính vì đã nói dối ông.
“Tôi đã băng bó cho nó rồi. Cứ để nó ngủ một giấc ở đây. Cô có thể về nghỉ ngơi mai đến đây chăm sóc nó. Có gì tôi sẽ xử lý giúp cô.”
“Cảm ơn bác sĩ, nhưng tôi muốn ở lại đây cũng nó.”
Vị bác sĩ già nhìn Đức Tuấn ái ngại.
“Còn anh chàng này? Cậu ấy là bạn trai cô à?”
“Dạ?”
Cô gái hơi bất ngờ. Đang định phân bua anh ta không phải là bạn trai mình thì Đức Tuấn đã kịp xen vào.
“Dạ vâng! Cháu vừa từ Mỹ về.”
“Hèn chi tôi không thấy anh bao giờ. Chắc là lâu lắm rồi mới về thăm bạn gái chứ gì. Thôi hai người về đi. Ky ky cứ để tôi lo cho.”
Hóa ra vị bác sĩ này nghĩ Đức Tuấn là bạn trai của cô thật nên không muốn làm mất không gian riêng của hai người, muốn để hai người được nghỉ ngơi. Hơn nữa, ky ky cũng là con vật mà ông đã quen thuộc, thường xuyên chữa bệnh cho nó, nó cũng quen ông rồi nên trông nó không có vấn đề gì. Cô có ở đây cũng chẳng ích lợi gì mà lại càng thêm mệt mỏi.
“Vậy chúng ta về trước nhé! Làm phiền bác sĩ.”
Đức Tuấn vội lên tiếng. Cô gái nhìn lên Đức Tuấn. Anh gật đầu ra hiệu cho cô.
“Vâng! Vậy phiền bác sĩ chăm sóc ky ky giúp cháu ạ.”
“Ừm! Yên tâm! Cô cậu cứ về đi! Ky ky để tôi.”
Hai người bọn họ cúi đầu chào bác sĩ rồi ra về.
Bây giờ đã là 3 giờ sáng. Đức Tuấn dắt chiếc xe máy của cô ra khỏi cổng nhà bác sĩ. Cô gái đi theo sau vẻ dè dặt.
“Anh… Chưa nói cho tôi biết anh là ai. Tại sao lại ở đây? Người đàn ông kia sao lại chết ở nhà tôi? Ky ky của tôi sao lại bị bắn?”
Cô gái cố giữ vẻ mặt bình tĩnh để hỏi lại mọi sự việc kinh hoàng vừa xảy ra trước cổng nhà mình. Có vẻ như cô cũng không phải là cô gái tầm thường. Sau giây phút bàng hoàng vì sự việc kinh hoàng vừa diễn ra, cô đã khá can đảm cùng anh ta đi đến bệnh viện không chút sợ hãi. Nếu là một cô gái bình thường khác chắc không thể giữ được bình tĩnh và can đảm như thế.
“Nghe này cô gái! Tôi sẽ trả lời cho cô từng câu hỏi. Cô hãy bình tĩnh.”
Đức Tuấn dừng lại, nhìn vào mắt cô gái kể lại toàn bộ sự thật về mình. Cô gái nghe chuyện cứ như trong phim hành động vậy, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Cô cũng không ngờ có một chuyện kinh thiên động địa như vậy lại vừa xảy ra trước cổng nhà mình.
“Thật kinh khủng. Tôi sẽ lập tức báo cảnh sát để bắt bọn chúng.”
“Tôi muốn xin cô một điều. Khi khai bảo với cảnh sát thì đừng kể về tôi. Cứ cứ nói là nghe thấy tiếng súng thì chạy ra thấy cảnh tượng như vậy rồi. Người đàn ông đã chết và con chó của cô bị trúng đạn.”
“Tại sao lại như vậy? Báo cảnh sát sẽ giúp anh an toàn hơn. Bọn chúng sẽ phải trả giá.”
“Không. Mọi việc không đơn giản như cô nghĩ. Bọn bắt cóc tôi là một người có máu mặt. Hắn ta có mối quan hệ rất rộng. Tôi còn không biết thực chất chúng là ai. Vì thế nếu cô muốn giúp tôi thì làm ơn đừng khai ra đã gặp tôi. Cứ nói như tôi đã dặn đã là được.”
Cô gái nhìn Đức Tuấn khẽ gật đầu.
“Cảm ơn cô. Vậy tôi sẽ đi trước! Hi vọng sẽ được gặp lại cô và cả ky ky nữa. Nó đã cứu tôi một mạng. Tôi nhất định sẽ quay lại để trả ơn huệ này.”
“Không cần! Anh cứ đi đi! Chúc anh bình an.”
“Cảm ơn cô đã tin tôi.”
“Khoan đã! Anh bị bắt cóc nhiều ngày như vậy chắc trong người không có tiền cũng không có phương tiện gì để liên lạc với gia đình. Đây là ít tiền, anh cầm lấy đi đường.”
“Cảm ơn cô.”
Đức Tuấn cầm lấy số tiền cô gái đưa cho mình. Anh ta chưa từng ngửa tay xin tiền của bất cứ ai, ngược lại, chính anh ta mới là người bố thí cho người khác. Vậy mà cũng có ngày chính anh ta phải ngửa tay cầm từng đồng tiền lẻ của người khác mà không cần sĩ diện, cũng chẳng sợ mất mặt. Lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, phải lựa chọn giữa sự sống và cái chết, anh không còn sự lựa chọn. Mạng sống là quan trọng nhất đối với anh lúc này.
“Nhất định tôi sẽ quay lại.”
“Ừm.”
Cô gái nhìn anh gật đầu mỉm cười.
Uyên Linh cầm điện thoại trên tay run run. Đức Tuấn đã mất tích cả tháng nay không thấy. Cái xác đó có lẽ nào là của anh? Không! Anh ấy không thể chết dễ dàng như vậy được. Đầu óc Uyên Linh choáng váng. Cô không tin đó là Đức Tuấn nhưng những thông tin về nạn nhân cứ luẩn quẩn trong đầu cô. Không được! Cô nhất định phải đến để xác minh.
Nạn nhân bị xe nát mặt nhìn không rõ. Trong người lại không có giấy tờ gì. Phía cảnh sát có đăng thông tin và miêu tả ngoại hình để những gia đình có người thân bị mất tích có thể đến để nhận diện. Uyên Linh cũng muốn đến đó để xác minh anh ta có phải là Đức Tuấn không. Nhưng cô đến với thân phận gì chứ? Cô đang là Diệp Chi chứ không phải là Uyên Linh. Đến để xác minh thân nhân chẳng khác nào tự khai ra bản thân của mình là ai sao? Không được! Làm cách này hay cách khác cũng đều không được! Đầu Uyên Linh rối như tơ vò.
“Anh! Đức Tuấn… À không, vụ án mạng vừa xảy ra ở ngoại ô hôm nay anh có xem không?”
“Vụ án mạng gì cơ? Hôm nay anh có ca mổ sớm, giờ mới được nghỉ ngơi”
“Anh mở trang tintuc24h.com đọc đi”
“Ừm! Để anh xem”
“À! Anh thấy rồi. Nạn nhân là một người đàn ông tầm 30 tuổi không rõ danh tính, gương mặt bị nát không nhìn rõ”
“Vâng! Anh… Anh có nghĩ có lẽ nào đó là Đức Tuấn không?”
“Chắc là không đâu”
“Nhưng em vẫn không an tâm một chút nào. Đức Tuấn đã mất tích gần một tháng rồi không thấy tin tức gì. Nay đột nhiên xuất hiện một các xác đàn ông lại không rõ danh tính…Em chỉ sợ…”
“Em bình tĩnh đi! Đức Tuấn anh ta mạng lớn không thể chết một cách dễ dàng như vậy được”.