Thế thân chương 113 | Gặp quý nhân
“Không sao cả,” một giọng đàn ông trung niên phát biểu.
“Ôi, chào ông,” Đức Tuấn nói.
“Bất ngờ lắm phải không?” Người đàn ông già nhìn anh.
“Tôi mới được bà nhà báo tin Ý Lan vào bệnh viện và người cứu nó lại là anh. Rồi chúng ta lại gặp nhau ở đây. Tôi cũng đọc một số thông tin về Hoàng Phát. Nhưng không ngờ người tôi cứu lại là tổng giám đốc của Hoàng Phát, cháu ruột của ông Nhân.”
“Ông biết ông nội của cháu?”
“Không chỉ quen mà còn thân. Tôi và ông ấy là bạn thân từ thời đại học. Sau này tôi du học và thành công ở Mỹ. Nhưng đáng tiếc, đứa con trai và con dâu của tôi đã mất trong một tai nạn, chỉ còn lại đứa cháu gái này. Nó luôn mơ ước trở về quê hương, nên hai ông bà này đã đồng ý theo nó về Việt Nam. Tôi đã từ bỏ sự nghiệp và công danh để chăm sóc nó. Đã lâu không quay về, khi gặp lại thì cố nhân đã ra đi.”
Ông buồn bã nhớ lại.
“Ông có thể giúp anh ấy tái chiếm Hoàng Phát không? Xin ông hãy giúp đỡ anh ấy?”
“Chắc chắn rồi, cháu yêu! Nếu cần, ông sẽ giúp đỡ,” ông trả lời.
Ý Lan nhìn Đức Tuấn và anh gật đầu đồng ý.
“Anh đừng ngại. Chúng ta gặp nhau trong tình huống này không phải là ngẫu nhiên. Hãy để ông nội tôi giúp đỡ anh. Dù sao, hai người cũng là bạn thân. Không có gì phải ngần ngại. Anh đừng từ chối lòng tốt của chúng tôi.”
“Vâng, xin ông giúp đỡ. Cháu nhất định sẽ phải đòi lại công bằng cho ông nội,” Đức Tuấn cảm ơn.
Ý Lan nhìn anh với nụ cười hài lòng.
“Sếp! Có cô Diệp Chi xin gặp ạ?” Cô thư ký xinh đẹp hỏi.
“Diệp Chi à? Cô ấy đến đây sao?” Ông Bảo kinh ngạc. Chưa bao giờ Diệp Chi tự nguyện đến gặp ông như thế này. Để có một cuộc hẹn với cô, ông Bảo đã phải tìm hiểu về sở thích của cô, vài lần gặp mặt mới có được một cái gật đầu. Nhưng không ngờ cô lại đến một cách tự nguyện như vậy. Điều này không phải là một tin vui chăng.
“Dạ, cho cô ấy vào ngay ạ?” Cô thư ký hỏi lại khi thấy ông Bảo nhìn ngơ ngác.
“Được, được! Tất nhiên là cho. Mời cô ấy vào đi,” ông Bảo chỉnh sửa lại trang phục, rồi xịt chút nước hoa lên người. Hành động của ông giống như một chàng trai sắp hẹn hò lần đầu tiên vậy. Ông cảm thấy rất hồi hộp và lo lắng.
!
“Chào ông! Tôi đến đây không phiền ông chứ?” Diệp Chi mỉm cười tươi như hoa ngay khi bước vào cửa, ánh mắt lóng lánh, đong đưa khiến ông Bảo ngay lập tức mê mẩn.
“Không phiền đâu, làm sao mà phiền được chứ,” ông Bảo đáp.
Diệp Chi tiến lại gần ông Bảo, làm tim ông xốn xang. “Tự dưng tôi lại nhớ đến ông. Muốn được cùng ông đi xem buổi hòa nhạc tối nay, không biết ông có nhã ý không?” Cô đưa ra một cặp vé hòa nhạc mà cô được tặng.
Ông Bảo cảm thấy hơi thở hỗn hợp, tim đập loạn nhịp, không tin vào tai mình khi nghe những lời của Diệp Chi, người phụ nữ mà ông mong muốn ngay cả trong giấc mơ.
“Diệp Chi, tôi…” Ông Bảo ngạc nhiên vươn tay qua eo Diệp Chi, ép cô vào lòng. Hô hấp của ông trở nên gấp gáp. Diệp Chi cố tình để bầu ngực nhấp nhô hờ hững của mình cọ vào ngực ông Bảo, khiến ông hít thở nặng nhọc.
“Diệp Chi…” Ông Bảo nói, bàn tay ông mạnh mẽ trượt lên cổ cô, muốn tháo chiếc móc khóa váy của Diệp Chi, nhưng cô đẩy mạnh tay ông ra.
“Ông…,” Diệp Chi cúi đầu thẹn thùng, má đỏ ửng, mắt lóng ngóng, miệng lên tiếng nhẹ nhàng.
“Tôi xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi! Tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Diệp Chi đừng đừng giận tôi nhé. Tôi… Tôi…” Ông Bảo luống cuống, vội vàng phân bua, sợ Diệp Chi giận.
“Không sao cả… Chỉ là nơi này không thích hợp. Lỡ như có ai nhìn thấy thì thật không hay chút nào,” Diệp Chi mỉm cười ngượng ngùng.
“Vậy… Phải đi đâu mới là thích hợp. Diệp Chi, chỉ cần em muốn, tôi sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của em,” ông Bảo nói, ánh mắt và hành động của ông dành cho Diệp Chi rõ ràng là một dạng mê hoặc.
“Vậy tối nay… Ông rảnh chứ?” Diệp Chi nhìn ông, ngồi lên đùi ông nũng nịu.
“Rảnh, đương nhiên rảnh. Bất cứ khi nào Diệp Chi cần tôi đều rảnh hết,” ông Bảo đáp.
Nhưng bỗng tiếng đạp cửa vang lên. Diệp Chi cùng hai người thuộc hạ xuất hiện, người nhìn chằm chằm vào ông Bảo.
“Ai cho cô ấy vào đây?” Ông Bảo hỏi.
“Đây là chuyện của ông. Con không được phép xen vào. Nhưng hôm nay, con tự ý xông vào phòng của ông mà không có ý kiến. Ông không muốn con sống nữa sao?” Diễm nói khiến ông Bảo tức giận.
“Bố điên rồi à? Con là con của bố, sao lại không tự do đến đây bất cứ lúc nào được chứ. Cô ta, tại sao lại vào phòng bố được còn con lại không? Bố bị cô ta mê hoặc rồi phải không?” Hồng Diễm chỉ về phía Diệp Chi khiến cô lùi về phía sau ông Bảo, hai tay bám chặt vào vai ông.
“Con đừng làm cô ấy sợ. Đi về đi.”
“Sợ ư? Bố lo lắng cho cô ta đến vậy sao?” Ông Bảo biết Hồng Diễm cứng đầu, nhưng nếu để cô ta ở lại thì sẽ làm rối thêm mọi chuyện. Nhưng điều làm ông sợ nhất là Diệp Chi, cô ấy đang kinh hãi phía sau ông.
Hồng Diễm hung dữ, kỳ quặc, ít khi cô ta xuất hiện bên ngoài như vậy. Mọi người nhìn vào cô ta đều kinh sợ. Tính cách lạ lùng, giọng nói kỳ quái làm sao Diệp Chi không sợ hãi.
“Gọi bảo vệ vào đây cho tôi,” ông Bảo gọi điện thoại.
“Thưa ông chủ, có chuyện gì ạ?” hai bảo vệ hỏi.
“Đưa nó ra khỏi đây,” ông Bảo ra lệnh.
“Bố… Con không đi nếu như cô ta vẫn ở lại đây,” Hồng Diễm không chịu đi.
Hai bảo vệ nắm lấy xe lăn. “Chúng mày đứng đấy làm gì? Mau cản lại,” Hồng Diễm ra lệnh.
“Thưa cô! Đây là lệnh của ông chủ, chúng tôi không dám trái lời,” hai bảo vệ nói.
“Chúng mày định làm phản hả?” Hồng Diễm hét lên.
“Ả hồ ly kia, tao nhất định sẽ không tha cho mày. Đừng hòng quyến rũ ông ấy. Tao nhất định sẽ khiến bộ mặt xinh đẹp xảo trá kia của mày trở nên xấu xí như tao. Tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận… Ha ha,” Hồng Diễm gào lên, chỉ vào Diệp Chi.
“Còn không mau đưa nó đi,” ông Bảo quát lớn.
“Dạ,” cả bốn tên bảo vệ đẩy xe của Hồng Diễm ra ngoài. Cô ta quẫy đạp la lối không dừng lại.
Diệp Chi vẫn kinh hãi, đứng nép phía sau ông Bảo, mặt trắng bệch. Ông B
ảo thấy vậy liền kéo cô về phía mình.
“Diệp Chi, không sao rồi. Nó đã đi rồi,” ông Bảo an ủi.
Tay Diệp Chi vẫn còn run cầm cập, nói lắp bắp.
“Cô ấy quả thật đáng sợ quá! Tôi… Tôi thật sự không dám đến gần cô ấy.”
“Không sao. Có tôi ở đây rồi nó không dám làm gì cô đâu,” ông Bảo đảm bảo.
“Nhưng cô ấy có vẻ không thích tôi thì phải. Cô ấy còn rất ghét nữa. Cô ấy còn nói sẽ trả thù tôi. Tôi chỉ sợ cô ấy sẽ làm thật. Tôi sợ…”
!
Diệp Chi sờ lên mặt mình, tỏ vẻ lo lắng về người phụ nữ kỳ quái đó có thể làm hại dung nhan của mình. Giọng nói của cô như muốn khóc.
“Nó không dám làm gì cô đâu. Tôi có thể đảm bảo,” ông Bảo an ủi.
“Nhưng cô ấy thực sự không bình thường chút nào. Cô ấy như một con thú dữ có thể tấn công bất cứ lúc nào để tấn công con mồi. Ông không biết, ánh mắt của cô ta nhìn tôi trông rất căm hận, như muốn xâm phạm và hủy hoại tôi vậy. Tôi chỉ sợ nếu tôi và ông tiếp tục gần gũi như thế này, cô ấy sẽ tấn công tôi thật đấy. Tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào độc ác như vậy. Tôi thực sự rất sợ cô ấy. Rất sợ!”
Diệp Chi nói xong, cô co rúm người lại như đang đối mặt trực tiếp với người phụ nữ quái dị kia. Hai tay run rẩy.
“Nếu nó dám làm gì cô, tôi sẽ không tha cho nó. Diệp Chi đừng lo lắng,” ông Bảo tiếp tục đảm bảo.
“Thôi, tôi về đây. Nếu cô ấy quay lại và thấy tôi vẫn ở đây với ông, cô ấy sẽ giết tôi mất,” Diệp Chi nói, vẫy vùng, mắt đầy nỗi sợ hãi, đòi rời đi.