Thế thân chương 117 | Diễn kịch 2
Hai tên thuộc hạ áp tải Hồng Diễm lên xe chạy mất hút. Mọi người thấy vậy cũng giải tán dần chỉ còn lại bọn ông Bảo và Diệp Chi cùng với Hải Hẳng. Thấy mọi việc có vẻ đã xong xuôi, Diệp Chi liếc mắt ra hiệu cho Hải Hằng lên tiếng.
“Cảm ơn ông đã đến đây! Có lẽ chị ấy cần nghỉ ngơi một lát để lấy lại bình tĩnh. Mấy ngày này xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc tinh thần chị ấy sẽ bị hoảng loạn nhiều. Có lẽ cần phải vào bệnh viện để bác sĩ kiểm tra và theo dõi”
Hải Hằng đưa tay kéo Diệp Chi từ phía ông Bảo về phía mình. Diệp Chi chỉ chờ có thể liền quay nhanh về phía Hải Hằng ôm lấy em gái mình khóc thút thít. Dường như vẫn còn sợ lắm.
“Phải đấy! Nên đưa cô ấy đến bệnh viện. Tôi có quen với mấy vị bác sĩ chuyên về thần kinh rất nổi tiếng, có lẽ sẽ giúp được cô ấy”
“Không cần phiền đến ông. Chúng tôi đã có bác sĩ riêng rồi. Anh ấy cũng rất giỏi và cũng là bác sĩ thân thiết của chị ấy”
Hải Hằng cố tình nhấn mạnh từ “bác sĩ riêng” lại còn “thân thiết” nhằm kích động ông Bảo, khiến ông ấy không thể chủ quan vì đằng sau Diệp Chi còn rất nhiều đàn ông theo đuổi. Chỉ cần ông ta lơ là có thể sẽ mất người đẹp vào tay kẻ khác.
“Tôi có thể đưa cô ấy đến bệnh viện được không? Tôi cũng muốn biết tình hình của cô ấy thế nào? Có ổn không?”
“Chuyện này…”
Hải Hằng ngập ngừng.
“Dù sao thì chuyện này cũng là chuyện riêng tư. Ông với chị ấy chẳng có mối quan hệ gì, biết nhiều e là không tiện lắm”
“Không có mối quan hệ gì?”
Ông Bảo chợt khựng lại. Quả thật Diệp Chi và ông chưa có mối quan hệ chính thức nào cả. Ông ta đối với Diệp Chi là thật lòng, là muốn có một mối quan hệ với cô, muốn được cưới cô làm vợ. Diệp Chi đối với ông ta cũng không phải là không có ý gì. Nếu không thì cô ấy không thể đồng ý đi ăn tối với ông, đi xem hòa nhạc và còn chủ động đến công ty của ông gặp riêng. Giữa hai người cũng từng có một vài giây phút riêng tư. Nếu không phải là Hồng Diễm phá đám không chừng họ đã có gì đó rồi cũng nên. Nói không có mối quan hệ gì thì hoàn toàn không phải. Nhưng rõ ràng, ông chưa từng mở lời muốn hẹn hò cô. Diệp Chi cũng chưa xác nhận ông là gì của cô. Vậy giữa hai người đúng là không có mối quan hệ gì thật.
“Dù sao thì cũng cảm ơn ông đã giải cứu kịp thời cho chị tôi. Nếu không thì không biết người phụ nữ đó sẽ làm gì chị ấy nữa. Thật là kinh sợ quá. Có lẽ chúng tôi sẽ đổi sang một nơi ở mới”
Hải Hằng lên tiếng thở dài cắt đứt dòng suy nghĩ của ông Bảo. Giọng điệu có vẻ lo lắng lắm.
“Không cần. Tôi đảm bảo nó sẽ không dám làm gì cô ấy nữa đâu. Tôi…”
Chưa để ông Bảo nói hết câu, Hải Hằng đã xen vào.
“Chẳng phải lần trước ở bệnh viện ông cũng nói y như vậy sao? Thế mà cô ta vẫn đến đây một lần nữa. Cứ như thế này chắc chắn chị tôi bị dọa cho chết mất. Haizz”
Diệp Chi thở dài một cách nặng nề. Có lẽ là đang rất lo lắng cho an nguy của chị gái mình.
Ông Bảo đang tiếc nuối vì mối quan hệ không rõ ràng với Diệp Chi nên không được đường đường chính chính chăm sóc cô nên có vẻ thất vọng lắm. Giờ lại nghe Hải Hằng than thở lo sợ việc bị Hồng Diễm quấy rối thì lại nổi máu điên với con mình. “Tất cả mọi việc chỉ tại nó. Nếu không dạy dỗ nó nghiêm khắc hơn thì nó sẽ gây họa cho mình mất. Thật phiền phức”. Ông Bảo nghĩ thầm.
“Lần này nhất định sẽ quản thúc nó thật nghiêm. Chắc chắn nó sẽ không dám bén mảng đến gần Diệp Chi nữa”
“Hay za! Tốt nhất là nên đúng như lời ông nói. Nếu không chúng tôi chắc sẽ không thể gặp lại ông nữa đâu. Cô ta, con gái ông ấy, điên thật rồi. Tôi cũng khuyên ông một câu chân thành, ông không nên để cô ta ra ngoài nhiều. Nếu không có ngày cô ta sẽ gây nên họa cho mà xem”
Hải Hằng lắc đầu ngán ngẩm.
“Thôi chúng tôi đi đây”
“Để tôi đưa hai người đi”
“Không cần, tôi đã gọi người rồi”
Hải Hằng một tay đỡ lấy Diệp Chi một tay vẫy vẫy ra hiệu cho chiếc xe ô tô vừa chạy đến chỗ mình.
Một chàng thanh niên dáng vẻ cao to bước ra khỏi xe đón lấy Diệp Chi đưa vào xe. Hải Hằng gật đầu chào ông Bảo rồi cũng vào trong xe mất hút.
“Chúng mày chán sống rồi sao? Tại sao dám đưa Hồng Diễm đến đó?”
Ông Bảo quát lớn. Ba tên thuộc hạ đang quỳ dưới chân ông ta chịu tội. Mặt tái xanh sợ hãi.
“Thưa ông! Đây là ý của cô chủ. Xin ông chủ tha mạng”
“Phải đấy. Là ý của con đấy”
“Câm miệng. Tao còn chưa hỏi đến tội của mày đâu”
“Con không câm!”
“Mày bị điên rồi. Tại sao cứ phải là Diệp Chi? Cô ấy đâu có động chạm hay thù hận gì với mày mà mày lại hãm hại cô ấy hả? “
“Hãm hại? Ý bố là sao?”
“Mày lại dùng thủ đoạn cũ để hủy hoại dung nhan của một người phụ nữ đẹp không thù oán với mày”.
“Bố tin cô ta?”
“Mày tưởng tao không biết bụng dạ hẹp hòi của mày sao? Có biết bao nhiêu cô gái đã bị hủy hoại dung nhan dưới tay mày chỉ vì họ xinh đẹp hơn mày. Nhưng lần này thì khác. Diệp Chi là người phụ nữ của tao, mày không được phép đụng tay vào cô ấy. Nếu không…”
“Nếu không thì sao?”
Hồng Diễm gào lên khóc lóc.
“Bố chỉ vì người đàn bà đó mà dám mắng con, còn đánh con trước đám đông. Bây giờ bố muốn giết con nữa sao?”
“Mày đừng thách thức tao?”
“Nếu bố tin cô ta đến vậy thì giết con đi, con cũng không muốn sống nữa”
Hồng Diễm với tay lấy một con dăm găm đang ở trên bàn tự kề vào cổ mình.
“Nếu bố không giết con thì con cũng sẽ tự giết chết mình”
Nói xong cô ta xiết con dao ngang cổ mình thì ông Bảo đã nhanh tay cầm lấy giằng khỏi tay cô ta. Trong lúc giằng co lưỡi dao sượt ngang qua cổ cứa vào làm máu chảy thành giọt long tong xuống ngực.
“Con bị điên rồi sao”
Ông giật con dao trong tay cô ta, một tay còn lại bịt lấy vết thương trên cổ con gái mình.
“Ngay cả bố cũng không cần con nữa. Con còn sống làm gì nữa. Bố cứ để con chết quách đi cho xong. Con không muốn sống”
Hồng Diễm vừa gào vừa khóc trên tay ông Bảo. Mấy tên thuộc hạ cũng tái mặt nhìn nhau.
“Mau! Mau gọi cấp cứu”
Một tên khác nhanh tay gọi cho số điện thoại cấp cứu.
“Bà đi đi, đừng bao giờ đến đây nữa. Tôi không muốn nhìn thấy mặt bà ở đây”
Đức Tùng nổi giận khi thấy bà Cẩm Thu lại mò mặt tới.
Sau khi ông Nhân mất, Đức Tuấn cũng bị bắt đi, Đức Tùng biết được tất cả mọi việc đều có bàn tay của bà Cẩm Thu nhúng vào thì vô cùng giận giữ. Cậu không thể tưởng tượng được việc những việc mà mẹ mình đã làm. Dù cậu biết quan hệ giữa mẹ mình và nhà gia đình không tốt lắm. Ông Nhân cũng không coi trọng bà ta nhưng không đến mức đối xử tệ bạc, chỉ là không sắp xếp một vị trí quan trọng trong công ty mà thôi. Bà Cẩm Thu rất bất bình với chuyện này, cậu biết. Nhưng đến mức giúp kẻ thù triệt hạ Hoàng Phát và ra lệnh cho đồng bọn giết chết ông Nhân thì cậu không thể tượng tượng được. Không những là cõng rắn cắn gà nhà mà còn là một việc thất nhân, thất đức. Bà ta không còn là con người nữa rồi.
Đức Tùng không muốn sống chung với bà ta trong ngôi nhà của ông Nhân ở lại. Cậu muốn dọn ra ngoài sống nhưng bà Cẩm Thu không nỡ để cậu ta đi liền tự mình ra ngoài sống. Thỉnh thoảng cũng đến thăm con nhưng Đức Tùng luôn phản kháng, không muốn gặp mặt bà ta. Nhất là tại ngôi nhà của chính ông Nhân, nơi bà ta đã ra tay sát hại ông nội của cậu.
Hôm nay bà ta lại đến, mua rất nhiều đồ ăn thức uống dặn người làm cẩn thận nấu ăn cho cậu. Đức Tùng bị thương ở chân, tuy rằng không ảnh hưởng gì đến sức khỏe nhiều nhưng vết đạn bắn xuyên qua làm tổn thương xương bánh chè ở đầu gối nên đi lại rất khó khăn. Cậu đi lại phải nhờ vào đôi nạng gỗ. Chuyện thương tâm xảy ra khiến cậu đau lòng cộng với sự tự ti vì tật nguyền làm cho tâm trí cậu ngày càng tiêu cực. Lúc nào cũng cáu gắt bực bội.
Đức Tùng luôn nằm yên trong căn phòng mà trước đây thuộc về ông Nhân, ông nội của cậu. Cậu nhớ ông nội và cũng cảm thấy một phần hổ thẹn vì chính mẹ đã là người giết ông. Cậu chỉ nằm im lặng, khóc một cách lặng lẽ cho đến khi cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ.
Bà Cẩm Thu biết phòng Đức Tùng nằm ở đâu và đến thăm. Bà lặng lẽ mở cửa, thấy Đức Tùng đang ngủ say, mới tiến vào để ngắm nhìn con trai của mình. Thường thì khi tỉnh, cậu luôn đuổi bà ra khỏi phòng. Chỉ khi ngủ, bà mới có cơ hội được gần gũi với con trai.
Nhưng lần này, ngay khi bà đến gần và ngồi xuống, xoa xoa cái đầu gối thương của Đức Tùng, cậu đã giật mình tỉnh dậy. Câu đầu tiên cậu nói khi thấy mẹ mình là không muốn nhìn thấy mặt bà ở đây nữa. Nhưng lần nào cũng vậy, bà Cẩm Thu nước mắt ngắn nước mắt dài vẫn không thể làm cho tâm trí cứng rắn của Đức Tùng rung động.
“Mẹ biết mẹ có lỗi, không mong được con tha thứ. Nhưng mẹ chỉ muốn được chăm sóc con, được nhìn thấy con khỏe mạnh mà thôi. Điều đó có phải là quá đáng không?”
Bà Cẩm Thu lấy tay lau nước mắt.
“Bà đừng nghĩ rằng những giọt nước mắt đó có thể lừa dối con. Suốt bao nhiêu năm, bà đã làm như vậy, bà không cảm thấy chán sao? Tôi không muốn thấy mặt bà ở đây nữa. Ông nội tôi càng không muốn. Bà đi ngay đi.”
“Đức Tùng! Con không thể đối xử với mẹ như vậy được.”
“Nếu mẹ nghĩ như thế, thì mẹ đã đối xử với ông nội tôi như kẻ thù thế nào? Chính mẹ đã giết ông ấy. Tôi không thể tha thứ cho mẹ.”