Thế thân chương 118 | Đức Tùng gặp lại Uyên Linh 1
Đức Tùng nức nở khi nói. Anh nhớ về gương mặt của ông khi ông ra đi, mắt vẫn chưa kịp nhắm lại. Đau đớn biết bao nhiêu. Mặc dù không phải là máu thịt ruột già gì, nhưng họ đã sống cùng nhau suốt hơn 20 năm, có thể coi như là người trong một gia đình. Làm sao bà lại có thể đối xử với ông nội như vậy? Điều này khiến Đức Tùng cảm thấy người mẹ của mình thật xấu xa, không xứng đáng làm con dâu của ông. Không, phải là không xứng là một con người mới đúng. Bà không có lương tâm, không có thậm chí một chút thương cảm đối với người của cùng loài. Người như vậy làm sao anh có thể gọi là mẹ được.
“Đức Tùng! Dù sao con cũng là con của mẹ. Mẹ đã sinh ra con, đã tự mình nuôi dưỡng con lớn lên. Họ đối với con như thế nào không thể sánh bằng mẹ. Mẹ mới là mẹ ruột của con. Con hiểu chưa?”
“Không cần mẹ nói nữa. Nếu mẹ là mẹ ruột của tôi, thì đã không đối xử như vậy với những người thân của tôi. Mẹ chỉ nghĩ về lợi ích của mình thôi. Cảm xúc của tôi, mẹ không bao giờ hiểu được. Mẹ chỉ là người sinh ra tôi, không có quyền định đoạt cuộc đời tôi phải giống mẹ. Tôi thà không được sinh ra còn hơn làm con của mẹ.”
“Đức Tùng!”
“Nếu mẹ vẫn không đi, được. Tôi sẽ đi. Tôi sẽ rời khỏi căn nhà này. Tôi không thể chịu đựng mỗi ngày phải ở chung với mẹ. Càng nhìn mẹ, tôi càng thấy xấu hổ cho bản thân mình.”
Nói xong, Đức Tùng đứng dậy, lấy hai cái nạng gỗ để bên cạnh đầu giường và tự mình lên đứng đi ra khỏi nhà. Anh đi vụt nhưng vì vội vàng quá nên trượt ngã.
“Đức Tùng! Con có sao không?”
Bà Cẩm Thu vội chạy lại để đỡ Đức Tùng.
“Không cần mẹ lo lắng.”
Đức Tùng đẩy tay bà ra khỏi người và cố gắng lê lết ra khỏi cổng, để bà Cẩm Thu trơ mắt nhìn theo từ phía sau. Không còn nói gì thêm, bà ta bất lực ngồi xuống, hơi thở dốc. Đứa con trai duy nhất của bà ta đã rời bỏ bà ta.
Đức Tùng nhanh chóng chống nạng đi ra khỏi cổng. Tâm trí anh vẫn đang tức giận với cuộc cãi vã vừa qua với mẹ. Nhớ lại những gì xảy ra với ông Nhân, Đức Tuấn, trái tim anh đau đớn. Nhà cửa tan tành, người thân mất đi, tài sản gia đình tiêu tan, anh cảm thấy như một con chim lạc bầy không biết phải đi đâu. Cơ thể anh lại tàn tật như thế này. Liệu anh có trở thành một phế nhân bị bỏ rơi ngoài xã hội không?
Trước đây, dù không được đánh giá cao, anh vẫn có một nơi để quay về, một nơi gọi là gia đình. Nhưng bây giờ, anh không còn gì nữa. Người mẹ sinh ra anh lại chính là người đã hủy hoại cuộc sống của anh, phá hủy tài sản gia đình. Người anh em duy nhất còn lại cũng đã bị bắt đi, không rõ sống chết ra sao. Một phế nhân như anh còn có ý nghĩa gì nữa không?
Đức Tùng đi vô định trên đường, đôi chân cứ bước đi một cách tự động nhưng mắt lại chẳng nhìn về phía trước.
“Xoẹt….”
Tiếng thắng xe gấp phía trước làm Đức Tùng nhấn chìm vào ánh sáng trắng phát ra từ đèn xe rồi tối đen lại.
“Xuống xe xem anh ta có bị sao không?”
Uyên Linh ra lệnh cho lái xe rồi cùng anh ta bước xuống.
“Trời ơi! Đức Tùng ạ”
Uyên Linh kinh ngạc.
“Anh ấy chảy máu nhiều quá”
Người lái xe lo lắng.
“Nhanh! Nhanh đưa anh ta đến bệnh viện”
Uyên Linh hối thúc.
Người lái xe nhanh chóng đưa Đức Tùng vào xe rồi chạy thẳng đến bệnh viện.
“Anh ấy không sao cả. Chỉ bị chấn thương nhẹ. Không ảnh hưởng đến não. Chắc chắn sẽ tỉnh lại sớm”
“Cảm ơn bác sĩ”
Uyên Linh nhẹ nhõm thở phào. Cô không ngờ sẽ gặp lại Đức Tùng trong tình huống này.
Kể từ khi Diệp Chi trở về sau ca phẫu thuật thẩm mỹ, Uyên Linh chưa gặp lại Đức Tùng. Cô không biết phải nói gì khi gặp lại anh, vừa ngại vì mối quan hệ phức tạp của hai người trước đây, vừa không muốn tiết lộ bản thân là Uyên Linh. Đức Tùng không chỉ là em chồng của cô, anh còn là người ơn. Trong mọi tình huống, anh luôn bảo vệ cô. Uyên Linh hiểu rõ tình cảm đó. Anh là người tốt. Nhìn gương mặt mờ nhạt của Đức Tùng, Uyên Linh cảm thấy thương anh.
Uyên Linh biết bà Cẩm Thu đứng sau việc hại Hoàng Phát, nhưng không biết bà ta liên quan đến việc giết ông Nhân. Nhưng cô cũng nghe nói tình cảm giữa Đức Tùng và bà Cẩm Thu không tốt. Họ không sống cùng nhau. Mặc dù không xuất hiện trực tiếp, nhưng hàng ngày Uyên Linh vẫn đi qua nhà ông Nhân, theo dõi Hoàng Phát để đợi tin của Đức Tuấn. Nhưng không ngờ lại gặp Đức Tùng như thế này.
Uyên Linh ngồi xuống bên giường, dự định thăm anh sau đó rời đi. Mong rằng Đức Tùng sẽ tỉnh dậy và nghĩ rằng anh gặp tai nạn rồi được người tốt bụng cứu giúp. Nhìn vào gương mặt mệt mỏi của Đức Tùng, Uyên Linh thấy thương.
“Tạm biệt, hãy chăm sóc bản thân nhé”
Uyên Linh nói nhẹ nhàng, nắm lấy tay anh.
“Uyên Linh”
Đức Tùng mở mắt, làn giọng của anh trở lại khiến Uyên Linh giật mình.
“Anh tỉnh rồi”
Đức Tùng mở mắt to, giờ đây anh mới thực sự tỉnh táo.
“Uyên Linh! Là Uyên Linh thật chứ?”
“Không! Tôi không phải là Uyên Linh”
Uyên Linh bối rối.
“Không! Cô là Uyên Linh! Dù cô có biến đổi ra sao thì tôi cũng không thể quên được Uyên Linh”
Đức Tùng túm chặt tay Uyên Linh, không để cô rút tay ra. Từ khi Uyên Linh biến mất và nhận được tin bà ngoại đã chết, Đức Tùng không tin rằng Uyên Linh đã qua đời. Khi Hoàng Sơn xác nhận rằng chính tay anh đã thả Uyên Linh ra, Đức Tùng tin chắc rằng cô vẫn còn sống. Anh tin rằng Uyên Linh nhất định sẽ trở về tìm mọi người, dù gương mặt có thay đổi hoàn toàn. Nhưng nhìn vào ánh mắt của cô, cách cô reo rủ và cố gắng trốn chạy, Đức Tùng khẳng định mạnh mẽ rằng cô chính là Uyên Linh.
“Anh nhầm rồi. Tôi không biết Uyên Linh là ai cả. Tôi chưa từng nghe về cái tên đó. Tôi chỉ là người đi đường thấy anh gặp tai nạn nên tốt bụng đưa anh đến đây. Bây giờ tôi phải đi. Anh tự lo cho bản thân mình đi.”
Uyên Linh cố gắng rút tay ra và bước ra khỏi cửa.
“Uyên Linh!”
Đức Tùng gọi theo và lao ra ngoài cùng với cô, nhưng anh ngã lăn xuống đất. Uyên Linh nghe tiếng gọi của mình và quay lại, thấy Đức Tùng đang nằm dưới đất. Cô chạy lại đỡ anh lên.
“Anh có sao không?”
“Uyên Linh.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không phải là Uyên Linh gì đó.”
“Nếu không phải Uyên Linh, tại sao khi tôi gọi tên cô, cô lại quay lại? Rõ ràng cô chính là Uyên Linh. Tôi không thể nhầm lẫn. Cô là Uyên Linh. Đừng lừa dối tôi nữa.”
Đức Tùng nói với sự xúc động trong giọng. Gặp lại cô trong hoàn cảnh này, anh không biết phải mừng hay khóc. Anh cảm thấy mình như một kẻ không đáng, đứng trước Uyên Linh. Nhưng nghĩ đến việc cô đã trở về an toàn, anh vui mừng hơn bất kỳ điều gì.
Uyên Linh cảm động trước sự nhận ra của Đức Tùng, cùng với sự chân thành của anh, cô không thể nói dối anh nữa. Nước mắt lăn dài trên má, cô nhìn Đức Tùng.
“Làm sao anh có thể chắc chắn rằng đó là tôi?”
“Chỉ cần nhìn thấy Uyên Linh, nghe thấy hơi thở và giọng nói của cô, tôi nhận ra ngay. Dù cô có biến thành ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ nhận ra. Uyên Linh! Hãy nói cho tôi biết, tôi không mơ mộng đâu.”
Đức Tùng bò lê dưới đất, dựa vào vai Uyên Linh và hỏi. Giọng nói của anh đầy xúc động. Với anh, việc Uyên Linh trở về như một giấc mơ. Trong những thời điểm tuyệt vọng nhất, khi không còn gì để mất, anh gặp lại Uyên Linh như một phép màu. Sự trở về của cô như một cứu cánh trong dòng đời u ám.
“Không phải giấc mơ, mà là sự thật. Đức Tùng! Điều này không phải là một giấc mơ,” Uyên Linh nắm chặt hai tay của Đức Tùng và nhẹ nhàng lắc.
“Đức Tùng! Hãy nhìn tôi đây. Tôi chính là Uyên Linh! Đúng, là Uyên Linh đấy.”
“Uyên Linh,” Đức Tùng không ngần ngại nữa mà ôm cô chặt.
“Uyên Linh! Uyên Linh đã trở về rồi,” anh ấp ôm cô.
Uyên Linh để cho Đức Tùng được khóc thoải mái trên vai mình. Cho dù quá khứ đã trôi qua, với cô, Đức Tùng vẫn mãi là người em chồng mà cô yêu thương và quý trọng. Dù người khác có nói gì đi nữa, cô không quan tâm. Đối với cô, Đức Tùng luôn là người lương thiện và đáng thương. Trong tình huống này, Uyên Linh là điểm tựa tinh thần duy nhất của Đức Tùng. Dù là đàn ông, họ vẫn có cảm xúc và cần sự an ủi, lòng quan tâm.