Thế thân chương 12 | Tuổi thơ bất hạnh
“Uyên Linh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mẹ mình,” cô nhận ra. “Cô chỉ biết rằng, bà đang rất giận giữ, và bất kể là chuyện gì, khi nhìn thấy mặt cô, bà lại la hét và đổ hết tội lỗi lên đầu cô.” Uyên Linh cảm thấy mình như một nguồn gốc của tai họa mỗi khi xuất hiện. Cô lặng lẽ cúi đầu chào mẹ rồi đi ra ngoài.
Khi tối đến, không gian ngoài vườn trở nên tĩnh lặng hơn. Uyên Linh đứng trong chỗ tối nhất, vai run lên từng cơn gió, cô khóc lặng lẽ, cố gắng kìm nén cảm xúc. Cô càng kìm nén, cảm xúc lại càng dâng lên mạnh mẽ. Một cô gái nhỏ bé, đã từng chịu nhiều tổn thương, đang đấu tranh một mình với cuộc đời. Những gai góc, những cơn bão bùng ngoài kia, cô không sợ. Nhưng đứng trước những người mình yêu thương, cô trở nên yếu đuối, nhu nhược.
Dù mạnh mẽ, nhưng con người cũng có điểm yếu. Giống như Asin, một vị thần mạnh mẽ nhưng có một điểm yếu chết người, gót chân. Chỉ cần nhìn ra điểm yếu đó, có thể giết chết anh ta. Bà Thu Hiền và Thu Vân đã nhận ra điểm yếu này của Uyên Linh và lợi dụng nó mỗi khi cần. Hai người họ không coi cô là người thân, thậm chí không coi cô là con người.
Kí ức xưa ùa về, như những đoạn phim, rõ mồn một, hiện ra trước mắt cô.
“Mày là đồ nghiệt chủng. Biết như thế này, lúc sinh ra tao đã bóp mũi để mày chết ngạt cho rồi.”
Người phụ nữ giận dữ cầm một chiếc thước gỗ quất liên tục lên người cô con gái nhỏ, giọng càng ngày càng cay nghiệt.
“Mẹ! Mẹ ơi! Con đau lắm. Con xin mẹ đừng đánh con nữa.”
Đứa bé yếu đuối không thể tự đứng lên để tránh đòn roi mạnh mẽ từ một người lớn. Nước mắt lăn dài trên gương mặt, quên cả vào chiếc váy trắng. Đôi mắt mở to sợ hãi. Những vết đau trên đôi chân trắng, xanh xao, gầy gò. Chỗ xương bị đánh đau đớn. Nhưng người phụ nữ vẫn không cảm thấy thương xót.
“Cô đang làm gì vậy?”
Một người đàn ông sửng sốt khi chứng kiến cảnh tượng này. Ông ôm cô bé lên và bế vào phòng. Ông vén tay áo, những vết roi vẫn còn đỏ phồng. Ông nhìn về phía người phụ nữ.
“Cô có còn là mẹ nó không? Đánh con bé ra nông nổi này?”
Chưa kịp trả lời, người đàn ông bế con vào phòng và kêu người giúp việc mang dầu ra thoa.
Uyên Linh bị mẹ đánh ngay giữa phòng khách. Người giúp việc có chứng kiến nhưng không dám can ngăn. Chỉ đứng riêng một góc nhìn. Nhưng mẹ cô lại ra tay quá tàn nhẫn, không thể chịu đựng được cảnh này bà đã gọi điện cho bố cô về. May mà ông về kịp. Nếu không, không biết Uyên Linh sẽ bị bà Thu Hiền đánh cho bầm dập đến cỡ nào.
Bà Thu Hiền không ngờ ông Bình lại về vào đúng lúc này. Trước giờ lúc nào đánh Uyên Linh bà cũng lựa lúc ông không có nhà hoặc là bí mật đóng cửa phòng lại. Bà biết giữa hai đứa con gái, ông Bình thương yêu Uyên Linh hơn. Có khi tình cảm của ông dành cho Uyên Linh còn nhiều hơn dành cho bà. Nghĩ đến đây, lòng bà lại trào lên niềm uất hận.
Buổi tối, những vết lằn hằn khắp thân thể khiến Uyên Linh đau nhói không ngủ được. Cô bé lăn qua lăn lại trên giường, chạm vào chỗ nào là đau chỗ đó. Ông Bình dạo này bận thường về rất khuya, có khi ngủ lại công ty. Căn nhà bỗng trống vắng lạ thường. Bất giác Uyên Linh muốn có ai ôm ấp vỗ về cho qua cơn đau đớn, dễ ngủ hơn một chút. Cô rón rén ôm gối qua phòng chị gái mình, hé cửa rồi nhẹ nhàng thò đầu vào. Mẹ cô đang ôm Thu Vân ngủ. Uyên Linh rụt rè lấy hết can đảm mở cửa phòng đi vào.
“Mẹ! Khi nào chị ngủ rồi mẹ qua ôm con một tí nha mẹ.”
“Mau đi về phòng mày mà ngủ.”
Bà Thu Hiền trừng mắt quát nạt. Uyên Linh run sợ không dám nói dần hơn, vội quay lưng đi thì bỗng bà Thu Hiền ngồi bật dậy.
“Mày có nói gì với bố mày không đấy?”
“Dạ… Con…Con không có.” Uyên Linh run rẩy lắp bắp.
“Tốt nhất là đừng có nói gì với ông ấy. Tao mà bắt được là liệu hồn. Mau về phòng ngủ! Đừng có làm ồn.”
“Mẹ… Con đau.”
Uyên Linh ngước nhìn bà như van lơn chút hơi ấm tình thương từ mẹ.
“Mày lại rên rỉ với bố mày chứ gì. Mới nứt mắt đã học thói giả tạo. Đóng cửa lại.”
Câu nói của bà Thu Hiền cắt đứt tia hi vọng còn sót lại trong trái tim non nớt của Uyên Linh. Cô gái bé nhỏ mang trên mình những vết lằn tím chằng chéo không biết dựa vào đâu để xoa dịu cơn đau cả tinh thần lẫn thể xác, bước đi vô định vào một góc trong nhà tắm ôm mặt khóc nức nở. Hình ảnh một người phụ nữ dữ tợn la hét và lấy roi quất mạnh vào mặt cô không thương tiếc. Ánh nhìn thỏa mãn của một cô bé khác khi nhìn cô giãy giụa trong đau đớn, sau đó hai người đó lại cười sằng sặc dắt tay nhau đi mất. Uyên Linh bồng giật mình tỉnh dậy hét lên “Mẹ! đừng bỏ con.”
Cô bé tội nghiệp nhìn dáo dác quanh quẩn không thấy ai, chỉ mới biết mình đang nằm mơ. Đôi mắt sưng húp nặng trĩu, hai mí mắt gần như không thể mở được. Hơi thở nặng nề, cả người đều đau ê ẩm không muốn đứng dậy, Uyên Linh lười biếng nằm thu lu một góc, kéo chân lại ôm chặt chiếc gối vào lòng hy vọng tìm thấy chút hơi ấm từ một vật vô tri.
Một bàn tay của người phụ nữ được đưa ra trước mặt cô. “Đứng lên đi con,” người phụ nữ nhẹ nhõm lạ thường. Gương mặt của bà hiền lành nhân hậu, rõ ràng là mẹ của Uyên Linh, nhưng thái độ lại hoàn toàn khác so với trước đó. Không một chút dữ dằn, cay nghiệt với cô. Bà mỉm cười, kéo Uyên Linh vào lòng, xoa xoa những vết thương và nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, giống như cách mẹ ru con ngủ. Uyên Linh cười mãn nguyện, những giọt nước mắt trên má cô đã khô tự bao giờ. Một giấc mơ thật dịu dàng biết bao.
“Cha mẹ ơi! Con khùng! Sao mày ngủ trong này? Muốn dọa c hết người ta hả?”
Thu Vân hét lên khi thấy Uyên Linh đang ngồi một góc ngủ mê mệt trong nhà tắm. Tiếng hét của Thu Vân khiến Uyên Linh giật mình tỉnh dậy nhìn chị sợ hãi, không biết tại sao mình lại ở trong nhà tắm ngủ thế này.
Thu Vân đá huỵch vào Uyên Linh. “Mẹ ơi! Ra đây mà xem này.”
Bà Thu Hiền đang trong phòng trang điểm khi nghe thấy Thu Vân hét lên, cũng liền chạy sang xem tình hình thế nào.
“Cái con trời đánh này! Mày lại muốn giở trò ma quỷ gì thế này?”
Nhìn thấy Uyên Linh co ro sợ hãi, người phụ nữ cũng không chút động lòng. Bà ta lại gần Uyên Linh, kéo tay cô đứng lên rồi đẩy về phía cửa phòng. Lực tay bà quá mạnh cộng với sức yếu ớt của một cô bé còn ngái ngủ khiến Uyên Linh loạng choạng suýt ngã oạch ra nhà tắm. May mà có người giúp việc đứng đây từ nãy chạy lại kịp.
“Thưa bà! Đừng đánh tiểu thư nữa. Cô ấy không biết gì đâu.”
“Việc của bà à?” Thu Vân gắt gỏng. Còn nhỏ tuổi nhưng giọng điệu và hành động của Thu Vân kiêu căng, hống hách kiểu tiểu thư con nhà giàu được quen chiều chuộng cộng với một chút đỏng đảnh và chua ngoa giống hệt mẹ mình, không coi ai ra gì, kể cả người lớn tuổi.
“Để tôi đưa tiểu thư về phòng.” Người giúp việc lấm lét nhìn hai người như kẻ trộm sợ họ lại giận dữ lôi Uyên Linh ra trút giận. Bà nhanh chóng xoay người lại che cho Uyên Linh rồi đẩy cô bé ra phía trước mặt mình bước đi.
“Lần sau đừng có dại dột ngủ lung tung nha tiểu thư. Lỡ không may bị cảm không ai biết thì nguy lắm.” Bà vừa đi vừa dặn dò Uyên Linh nhưng hình như cô bé vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cứ bước đi theo bà một cách vô định.
Uyên Linh vờ vịnh nước mắt, hít thở sâu để kiềm chế cảm xúc. Cô cảm thấy mình nhỏ bé và cô đơn. Tiếng gió rít làm cô run lên vì lạnh, cô tự ôm vai để giữ ấm. Đột nhiên, cảm giác có vật nặng nhẹ lên vai, khiến Uyên Linh quay đầu lại.
Bà Kim Chung đứng từ xa quan sát cô trong một khoảnh khắc lâu dài. Có vẻ như bà hiểu rằng Uyên Linh đang trải qua một cảm xúc sâu sắc, và bà để lại khoảng không gian cho cô để tự do thể hiện cảm xúc của mình. Khi thấy cảm xúc của Uyên Linh dường như dịu đi, bà tiếp cận cô một cách nhẹ nhàng.
“Con vào trong đi! Ngoài trời lạnh lắm.”
Uyên Linh cảm thấy một chút lúng túng, không muốn bộc lộ sự yếu đuối trước người lạ. Dĩ nhiên, đối với cô, bà Kim Chung là một người xa lạ. Uyên Linh nhanh chóng tìm cách tránh né.
“Anh Thành chưa về hả bác?”
“Chưa, anh ấy chưa gọi về cho tôi.”
“Dạ!”
Uyên Linh cúi mặt xuống, cố gắng tránh ánh mắt của bà Kim Chung.