Thế thân chương 121 | Mong chờ
Diệp Chi nhận thấy ông Bảo đã tự tin hơn sau khi nghe cô nói, có vẻ như ông cảm thấy an tâm hơn về sự ủng hộ của cô. Có lẽ ông không cảm thấy hối hận về việc đã nói những điều nhẹ dạ cùng một người phụ nữ đẹp như cô.
“Tôi nên tiện đoán, trước đây, tôi cũng quen biết anh ta một chút. Mặc dù không có mối quan hệ thân thiết, nhưng chúng tôi đã gặp vài lần. Anh ta thật sự tự cao tự đại, dù còn trẻ, nhưng có tài năng thực sự. Nhưng anh ta không biết tôn trọng người khác. Tôi không thích những người như vậy. Thực sự, việc anh ta phải đối mặt với kết cục như ngày hôm nay, tôi nghĩ là quá nhẹ nhàng.”
Khi nghe Diệp Chi nói như vậy, ông Bảo tự tin hơn về ý kiến của mình. Ít nhất là ông không cảm thấy hối hận về việc đã lỡ miệng trước một người phụ nữ xinh đẹp.
“Nhưng ông quá nhân từ. Tại sao lại để anh ta trốn thoát một cách dễ dàng như vậy?”
Diệp Chi cố tình đề cập để khám phá thêm về Đức Tuấn.
“Thực ra, tôi đã suy nghĩ sẽ gửi hắn ta về Tây Thiên cùng với cha của hắn. Nhưng con gái Hồng Diễm có tình cảm sâu đậm với hắn, nên tôi quyết định giữ hắn lại. Nhưng không ngờ rằng hắn đã trốn thoát và còn mang theo xác của ông Nhân nữa.”
Ông Bảo chắc chắn rằng Đức Tuấn đã trốn thoát cùng với thi thể của ông Nhân. Thông tin này thật sự là một tin vui. Ông Nhân đã được Đức Tuấn chôn cất một cách bí mật ở đâu đó. Ít nhất là an toàn tạm thời. Còn Đức Tuấn, ông coi như đã thoát khỏi nguy hiểm. Diệp Chi cũng cảm thấy nhẹ lòng một phần.
“Hồng Diễm thật là lạ. Dù biết Đức Tuấn sẽ là tai họa sau này, cô ấy vẫn giữ lại. Không biết liệu sau này anh ta sẽ trở lại để trả thù không… Haiz… Đúng là…”
Diệp Chi gật đầu cảm thấy thất vọng và tiếc nuối cho ông Bảo. Nghe cô nói vậy, ông ta càng tức giận hơn khi nghĩ về việc Đức Tuấn còn sống và có thể quay lại.
“Thật ngu ngốc! Cô bé đó thật giống với mẹ của mình. Đã bị tình yêu làm mù mắt rồi.”
“Chẳng lẽ phu nhân…”
Diệp Chi dừng lại.
“Chính bà đã ngu muội, đã tiết lộ tất cả bí mật của công ty cho ông Nhân. Nếu không, tôi đã không phải chịu cảnh nhà tan cửa nát suốt 30 năm qua.”
Ông Bảo nhìn ngắm ký ức đen tối của mình. Mỗi khi nghĩ về nó, ông như mất kiểm soát, muốn bóp nghẹt tất cả mọi thứ liên quan đến ông Nhân. Ngón tay ông bắt đầu co lại. Diệp Chi nhìn thấy ông đang mất kiểm soát và nhanh chóng nói lời dỗ dành.
“Dù sao, mọi chuyện đã qua rồi. Ông đang là người tốt bây giờ phải không? Sẽ có một người phụ nữ khác xứng đáng hơn với ông. Tôi tin rằng ông trời sẽ không bỏ rơi một người đàn ông tốt như ông.”
Giọng của Diệp Chi ngọt ngào, kết hợp với sự e thẹn, khiến ông Bảo cảm thấy trầm lắng trong lòng. Lời nói và nụ cười e thẹn của cô làm ông ta đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào. Ngón tay ông dần dần thả lỏng, rồi bất ngờ nắm lấy tay của Diệp Chi.
“Diệp Chi! Cho tôi một cơ hội, tôi sẽ đối xử tốt với em, sẽ không để ai làm tổn thương em nữa! Xin em! Từ lần đầu gặp em, tôi đã biết trái tim tôi đã thuộc về em. Xin em đừng từ chối tôi.”
Diệp Chi cảm nhận bàn tay nhỏ của mình bị ông Bảo nắm chặt và kéo về phía ông ta.
“Ôi! Đau quá!”
Tiếng kêu của cô khiến ông ta tỉnh táo.
“Xin lỗi! Làm cô tổn thương thêm về tôi nữa rồi. Nhưng tôi thực sự…”
Diệp Chi nhanh chóng đặt ngón tay dài của mình lên môi của ông Bảo, biểu hiện sự thẹn thùng.
“Ông… Đừng nói nữa. Tôi… Tôi… Chắc là đã quá đủ rồi chứ?”
“Diệp Chi! Tôi…”
Cô rút lại tay khiến ông Bảo có chút thất vọng và hối tiếc.
“Liệu có thể cho tôi một chút thời gian không?” Diệp Chi thả thốt.
“Tôi vừa mới trở về, chưa quen với môi trường này lắm. Và… Và… Hồng Diễm, con gái tôi ghét tôi. Tôi nghĩ cô ấy sẽ phản đối.”
“Chỉ cần Diệp Chi đồng ý, tôi sẽ chờ đợi bất kỳ khoảng thời gian nào. Còn chuyện của Hồng Diễm, cô ta không có quyền can thiệp vào cuộc sống của chúng ta. Tôi sẽ không để cho cô ấy làm tổn thương Diệp Chi. Xin em hãy tin tôi.”
Diệp Chi nhận ra rằng ông Bảo lại mất kiểm soát trước tình cảm của mình và cô cần phải rút lui. Nếu không, có thể sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm.
“Tôi… Tôi muốn về nhà.”
“Về nhà…?”
“Tôi cảm thấy mệt mỏi.”
“Mệt sao? Xin lỗi! Tôi quên rằng em đang điều trị. Tâm trạng của em vẫn chưa ổn định. Lại khiến em phải trải qua những trải nghiệm đau khổ.”
Diệp Chi đặt một tay lên vùng thái dương, nghiêng đầu ra biểu hiện sự mệt mỏi. Ông Bảo cảm thấy thương xót và gọi tài xế để chuẩn bị xe đưa cô về.
“Thông tin về cô ấy không nhiều. Cô ấy là người Việt Kiều, mới trở về Việt Nam được nửa năm. Gia đình cô ấy đều ở Mỹ, không còn ai ở đây. Cô ấy đến Việt Nam theo lời mời của một người bạn và hiện đang làm giám đốc cho công ty đó. Ngoài ra, không có thông tin nào khác về cô ấy.”
Nhân viên thuộc hạ báo cáo tất cả thông tin về Diệp Chi cho Hồng Diễm. Cô cân nhắc một lúc rồi tiếp tục hỏi:
“Ngoài người bạn đó, cô ấy còn có ai thân thiết ở đây không?”
“Có một bác sĩ. Cô ấy thường gặp anh ta và có mấy lần anh ta đến nhà cô ấy. Còn một người em gái cũng mới trở về Việt Nam, nhưng hình như họ không sống chung.”
Nhân viên thuộc hạ tiếp tục trả lời. Hắn đã theo dõi Diệp Chi một thời gian nên biết một số người mà cô thường xuyên gặp.
“Về bác sĩ đó, tìm hiểu thông tin của anh ta. Và điều tra cô gái kia nữa.”
“Dạ.”
“Tiếp tục theo dõi mọi hành động của cô ấy. Tôi tin rằng sẽ tìm thấy điều gì đó trong kế hoạch của con hồ ly tinh này.”
“Dạ.”
Một cảm giác thất vọng hiện lên trên gương mặt lạnh lùng của cô. Bị ông Bảo kiểm soát nghiêm ngặt, cô không thể tự do ra ngoài, điều này khiến cô càng căm hận Diệp Chi hơn. Ngay từ lúc gặp mặt cô, cô đã nghi ngờ về thân phận của Diệp Chi. Điều gì đúng là một người xinh đẹp và tài năng như Diệp Chi lại gần gũi với một người đàn ông già như ông Bảo? Cô chắc chắn rằng cô ta có một âm mưu đen tối đằng sau.
“Chắc chắn cô ta có ý đồ đen tối sau lưng,” cô nghĩ thầm. “Không thể để cô ta lừa dối bố tôi, trước khi cô ta hoàn thành mục đích của mình, tôi phải tìm ra sự thật.” Cô giao phó cho một người theo dõi mọi hoạt động của Diệp Chi.
“Chờ chút!”
Cô nhớ ra một điều và gọi lại thuộc hạ để nhắc nhở.
“Tất cả thông tin về cô ta đều phải được giữ bí mật, kể cả với ông chủ. Ai phạm lỗi sẽ chịu hậu quả.”
“Dạ!”
Những người dưới quyền đồng thanh nhìn nhau. Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo mọi chỉ thị của cô.
Làm tay sai của hai cha con họ thật là khổ. Hồng Diễm luôn muốn họ phải nghe theo mình một cách tuyệt đối, và bất kỳ vi phạm nào đều bị trừng phạt nghiêm khắc. Ngay cả khi đó là lệnh của ông Bảo. Ông từ trước đến nay luôn chiều chuộng cô một cách không điều kiện, không quan tâm đến logic. Có những việc ông ra lệnh nhưng trái với ý muốn của Hồng Diễm, khiến cô giận dữ và trừng phạt, ông cũng không thèm can thiệp. Do đó, bất kỳ quyết định nào, dù đúng hay sai, dù làm theo hay lệnh ngược lại của ông Bảo, tốt nhất vẫn là tuân theo ý muốn của Hồng Diễm. Cô vui vẻ, họ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Việc theo dõi Diệp Chi lần này, mặc dù trái ngược với lệnh của ông Bảo, nhưng lại là mong muốn của Hồng Diễm. Họ chỉ có thể chọn một trong hai. Tuân theo ý muốn của Hồng Diễm là lựa chọn an toàn nhất trong tình hình hiện tại.
Tin tức về việc Đức Tuấn vẫn còn sống và đã trốn thoát khiến Uyên Linh vừa mừng vừa lo. Làm sao một người cao ngạo, kiêu căng như Đức Tuấn có thể chịu đựng được một cuộc tấn công như vậy? Uyên Linh càng suy nghĩ càng lo lắng. Ký ức về những ngày xưa tràn về, với cả những niềm vui và những nỗi đau. Khi Đức Tuấn giả vờ lạnh lùng và lờ đi cô… Những ngày đó, dù không hạnh phúc, cô vẫn mong muốn quay trở lại. Cô đứng nhìn, trước mắt vẫn là bức hình của lòng hồng nhan bị nặng nề bởi nỗi buồn của cô gái trẻ. Nó đã chứng kiến không biết bao nhiêu nước mắt của Uyên Linh từ khi còn bé. Có lẽ cũng có những lần, Uyên Linh đã dẫn Đức Tuấn qua đây.
Bên bờ hồ, nơi trồng đầy cây cổ thụ, mỗi gốc cây được bày trí một vài chiếc ghế đá. Đây là điểm lý tưởng cho các cặp đôi đi dạo. Buổi chiều tà, không gian trở nên lãng mạn. Đột nhiên, Uyên Linh lại nhớ về cảm giác ấy. Những ngày cùng Đức Tuấn dạo chơi ở đây. Mối quan hệ giữa cô và Đức Tuấn không kéo dài lâu, nhưng chúng lại in sâu vào tâm trí của cô, là những kỷ niệm ngọt ngào nhất trong suốt thời gian làm vợ của Đức Tuấn.
“Xin lỗi!”
Một bàn tay chạm nhẹ vào vai cô, làm cô giật mình. Uyên Linh quay đầu lại và nhận ra đó là Đức Tuấn.
“Đúng, anh ấy đó.”
Uyên Linh muốn nói gì đó nhưng cảm giác ngột ngạt đã níu giữ cô. Cô không phải là Uyên Linh, mà là Diệp Chi. Cảm xúc trỗi dậy nhưng lại bị lý trí đàn áp, làm cô cảm thấy không thoải mái.
Chàng trai trẻ trông có vẻ ngượng ngùng khi nhìn thấy cô.
“Xin lỗi, cô! Tôi nhầm người.”
Một chút thất vọng hiện lên trong ánh mắt của chàng trai, đồng thời phản ánh những nỗi buồn sâu thẳm. “Cô ấy không phải là Uyên Linh của tôi.”