Thế thân chương 123 | Theo dõi

29/03/2024 Tác giả: Hà Phong 375

“Ý Lan vô tư kể chuyện mà không hay biết gì, Đức Tuấn chẳng hề để tâm đến những lời nói của cô. Tâm trí anh bây giờ đang tập trung vào cô gái kia, cô gái có cái tên rất lạ Diệp Chi nhưng lại có cảm giác rất gần gũi quen thuộc đó.

Diệp Chi, cô gái đó thật kỳ lạ. Sao lại đi cùng với Văn Thành chứ? Gương mặt cô ta thật là khác hoàn toàn với Uyên Linh của anh. Nhưng ánh mắt của cô ấy sao lại lẩn tránh anh, không dám nhìn thẳng vào mặt anh? Cô ta đang trốn tránh điều gì hay có điều gì muốn che dấu? Thật khó hiểu.

Còn Văn Thành nữa, chẳng phải bao năm nay anh ta chỉ yêu một mình Uyên Linh thôi hay sao? Tại sao lại xuất hiện một Diệp Chi bên cạnh anh ta? Anh ta với cô gái này liệu có quan hệ gì? Hai người này quả thật rất khó hiểu.

“Đức Tuấn! Anh đang nghĩ gì vậy?”

Ý Lan thấy Đức Tuấn như mất hồn từ khi gặp lại Diệp Chi. Mắt cứ đờ đẫn ra, lúc nào cũng như đang nghĩ ngợi gì đó.

“À, không.”

“Anh biết nhà Văn Thành chứ?”

“Biết!”

“Vậy hôm nào cùng em đến đó đi! Xem nào! Để em gọi điện thoại cho bác gái trước mới được. Chắc ông bà em sẽ ngạc nhiên lắm.”

“Ừm.”

Đức Tuấn buộc miệng đồng ý. Văn Thành và cô gái ấy, anh nhất định phải tìm hiểu họ rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào.

“Thưa cô, đây là lý lịch tên bác sĩ bạn của cô ta.”

Tên thuộc hạ đưa cho Hồng Diễm một tập hồ sơ điều tra lý lịch.

“Trương Văn Thành, 31 tuổi, bác sĩ khoa ngoại bệnh viện X. Hiện sống độc thân một mình ở địa chỉ Y. Gia đình đã định cư ở Mỹ…”

“Thì ra là anh ta.”

Hồng Diễm đập tay xuống bàn.

“Sao anh ta lại có mối quan hệ với con hồ ly tinh đó? Chẳng phải anh ta cũng từng có mối quan hệ mờ ám với Uyên Linh sao? Rốt cuộc Diệp Chi là ai? Tại sao khi Uyên Linh biến mất thì Diệp Chi lại xuất hiện? Người phụ nữ này quả là có xuất thân kì bí, không thể khinh thường,” Hồng Diễm nghĩ bụng.

Xong, cô ta nói tiếp với tên thuộc hạ:

“Ngoài tên bác sĩ này còn ai có mối quan hệ với cô ta nữa không?”

“Dạ, còn có một cô gái là em gái của cô ta. Cũng vừa từ Mỹ trở về ạ.”

“Em gái sao? Uyên Linh cũng có một người chị gái. Nhưng cô ta hiện đang sống ở Việt Nam và đã có con. Không thể là cô ta được.”

“Thưa cô chủ, còn một việc nữa…”

Tên thuộc hạ ngập ngừng.

“Chuyện gì nói nhanh lên.”

“Ông chủ… Dạo này ông chủ thường xuyên đến thăm cô ta.”

“Hồng Diễm trợn mắt, gầm gừ.

“Ông già này điên mất rồi. Cứ tưởng sau cuộc hôn nhân thất bại năm xưa đã sáng mắt rồi. Vậy mà vẫn chứng nào tật ấy. Lại còn lên mặt dạy đời mình nữa chứ. Con hồ ly tinh này thật không tầm thường. Dụ dỗ được ổng sập bẫy thì quả là cao tay.”

“Cô chủ! Giờ phải làm gì ạ?”

“Cứ lặng lẽ theo dõi tiếp cho tao. Nhớ kỹ tuyệt đối không được để ông chủ nghi ngờ. Nếu không tao sẽ xử lý từng đứa một. Chúng mày biết hậu quả thế nào rồi đó.”

Hồng Diễm vừa ra lệnh vừa cảnh báo. Chuyện ông Bảo mê mệt Diệp Chi khiến cô ta cay cú lắm. Mấy lần đến phá đám nhưng đều bị ông Bảo ra sức bảo vệ, suýt nữa lấy mạng mình. Đúng là tình ái có thể khiến con người ta mù con mắt. Lúc trước ông ta việc gì cũng nghe lời cô ta, chiều chuộng một cách vô lý hết sức. Thế mà bây giờ chỉ cần cô ta đụng đến Diệp Chi là ông ta sẵn sàng đánh con gái mình trước mặt mọi người. Hồng Diễm cảm thấy bố cô ta đã thay đổi thật rồi. Thế nên cách tốt nhất để kéo ông ta về phía mình là phải triệt hạ Diệp Chi. Để làm được điều này tất nhiên cô ta phải giấu giếm ông Bảo.

“Còn tin tức về Đức Tuấn?”

“Dạ… Chúng tôi… Vẫn không tìm thấy bất cứ tin tức nào về cậu ấy.”

Tên thuộc hạ dè dặt nhìn tên thuộc hạ bên cạnh. Cứ nhắc đến Đức Tuấn là gương mặt bọn chúng lại tái mét bởi nếu nói không cẩn thận hay làm cô ta phật ý là ngay lập tức sẽ bị cô ta xử ngay lập tức. Cái tên Đức Tuấn này luôn là nỗi ám ảnh của đám thuộc hạ.

“Đúng là đồ vô dụng! Con người chứ có phải con muỗi đâu mà tìm mãi không ra?”

Hồng Diễm lại bắt đầu lên cơn chửi mắng thuộc hạ của mình. Hễ cứ lên cơn điện là cô ta lại trút hết lên đầu bọn chúng. Đúng sai gì cũng chẳng thèm để ý.

“Cô chủ! Xin bớt giận! Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm kiếm cậu ta.”

“Hết sức! Cố gắng cái chết tiệt! Lần nào chúng mày cũng nói như vậy nhưng có thấy tin tức nào của anh ấy không? Chúng mày là một lũ vô dụng.”

Mấy tên thuộc hạ biết Hồng Diễm lại lên cơn rồi nên không dám nói thêm gì nữa, lấm lét nhìn nhau im lặng.

Thấy không thấy ai nói gì, chỉ một mình mình gào thét, ả ta lại càng điên cuồng hơn.

“Cút! cút hết đi cho tao.”

“Dạ.”

Chỉ chờ có thế, bọn chúng lập tức rút lui, chỉ chừa lại cô ta điên dại phá phách đồ đạc ở trong phòng. Thường phải sau một cơn điên dại như vậy, ả ta mới có thể bình tĩnh trở lại.

“Uyên Linh! Chuyện của Đức Tuấn, em nghĩ sao?”

Văn Thành quan sát Uyên Linh và thấy cô có vẻ ủ dột suốt mấy ngày qua. Từ khi gặp lại Đức Tuấn, cô như mất đi tinh thần, ít nói hẳn.

“Có lẽ tốt nhất là để anh ấy nghĩ rằng em là Diệp Chi.”

“Nhưng anh thấy có vẻ như cậu ta không hoàn toàn tin vào điều đó. Hai người đã từng là vợ chồng. Giấu điều quan trọng như vậy, em nghĩ đó không công bằng.”

Văn Thành nói nhẹ nhàng và thăm dò ý kiến của Uyên Linh. Trong lòng anh, không muốn Uyên Linh nối lại mối quan hệ với Đức Tuấn nhưng cô luôn nhớ về anh ta. Cô không nói ra, nhưng tâm trạng cô luôn buồn bã, và anh không thể chịu đựng việc nhìn cô đau lòng như vậy.

“Anh ấy và em cũng không còn là vợ chồng nữa. Chuyện anh ấy biết hay không cũng không quan trọng với anh ấy.”

Uyên Linh phát biểu với sự trách móc trong giọng.

“Có điều này anh muốn nói với em…”

Văn Thành ngập ngừng.

“Chuyện gì vậy? Anh nói đi! Giữa anh và em không còn gì để giấu diếm nữa cả.”

“Anh biết, từ khi em biến mất, Đức Tuấn đã dành suốt 3 năm tìm kiếm em. Anh ta đi khắp mọi nơi, thậm chí tìm kiếm sự trợ giúp từ truyền thông. Mọi người đều biết điều này.”

Uyên Linh cảm thấy xúc động, hai hàng mi cô rơi xuống khi nghe Văn Thành nhắc đến việc Đức Tuấn đã dành 3 năm để tìm kiếm cô.

“Cậu ấy, có lẽ vẫn yêu em rất nhiều nên mới có thể dành tâm sức như vậy. Có vẻ như cậu ta đã bị bọn ông Bảo bắt cóc vì muốn biết tin tức về em.”

“Thực sự à?!”

Uyên Linh nhìn lên Văn Thành, mắt đã đầy lệ. Văn Thành cảm thấy đau lòng khi nhận ra tình cảm của Uyên Linh với Đức Tuấn vẫn còn rất sâu đậm.

“Ừ.”

Anh gật đầu một cách lặng lẽ.

Uyên Linh cúi xuống, những giọt nước mắt tiếp tục rơi.

“Nhưng đó chỉ là chuyện của 3 năm trước. Bây giờ, cậu ấy đã có người khác rồi.”

Uyên Linh khóc lớn hơn. Tiếng khóc của cô khiến Văn Thành cảm thấy rất xót xa.

“Bạn gái? Ý của em là Ý Lan phải không?”

“Dạ.”

“Có lẽ em đã hiểu lầm rồi. Ý Lan, có lẽ không phải là bạn gái của cậu ấy.”

“Tại sao không? Anh nghĩ sao?”

“À… Anh chỉ đoán thôi. Ý Lan… Cô ấy… Nhưng thôi. Chuyện của Ý Lan, chúng ta không nên đề cập đến. Nhưng nếu vì chuyện đó mà em không nói sự thật cho Đức Tuấn biết, thì không công bằng với cậu ấy. Anh nghĩ em nên chọn thời điểm phù hợp để nói cho cậu ấy biết sự thật. Những năm qua, cậu ta đã tìm kiếm em làm cho người ta đau lòng lắm.”

Sau khi nghe Văn Thành giải thích, Uyên Linh trở nên thông suốt hơn. Tâm trạng của cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Điều làm cô cảm thấy nặng nề nhất là việc Đức Tuấn đã có bạn gái. Tuy nhiên, có vẻ như cô đã kết luận quá vội vàng. Nếu Văn Thành nói đúng, thì cô đã cảm thấy rất oan ức cho Đức Tuấn. Uyên Linh cảm thấy như mình đã được giải thoát khỏi mớ rối loạn mãi mãi.

Cô nhìn Văn Thành từ phía sau và thầm cảm ơn người bạn đặc biệt này. Nếu không có anh, cô chắc chắn sẽ không thể hồi sinh như ngày hôm nay. Văn Thành chỉ cần nghe được hơi thở của cô là biết cô đã nhẹ nhàng hơn. Anh mỉm cười mãn nguyện. Điều đó là đủ rồi. Anh chỉ mong Uyên Linh được thoải mái như vậy, không phải đau khổ nữa.

Hai người im lặng một lúc, sau đó bất ngờ Uyên Linh nói nhỏ:

“Anh! Có vẻ như có người theo dõi chúng ta.”

Uyên Linh nhìn thấy một chiếc xe máy đang bám theo xe của Văn Thành, chở cô.

“Em chắc chắn không nhầm?”

“Chắc! Hai tên kia quen mặt lắm. Dù không nhìn rõ mặt, nhưng từ hình dáng và chiếc xe mô tô kia, có thể khẳng định là cùng bọn đó.”

Văn Thành vừa lái xe vừa nhìn lại phía sau qua gương chiếu hậu.

“Chính là hai tên mặc áo đen đi chiếc xe mô tô Rebel 300 màu đỏ.”

Văn Thành nhận ra đúng hai tên côn đồ đó đang chạy theo xe của mình.

“Chiếc xe này, tôi có cảm giác như đã thấy ở đâu đó rồi.”

Văn Thành nhớ lại.

Bài viết liên quan