Thế thân chương 128 | Bữa tiệc

29/03/2024 Tác giả: Hà Phong 403

Diệp Chi lộng lẫy trong bộ váy trắng, tươi cười chúc mừng bên cạnh ông Bảo. Cả Hải Hằng và người đóng vai anh trai của cô cũng góp mặt trong buổi tiệc. Một cặp vợ chồng trung niên, thuê bởi Hải Hằng để đóng vai bố mẹ của Diệp Chi, vừa từ Mỹ bay về kịp dự lễ đính hôn của con gái. Tất cả mọi thứ đều được Hải Hằng sắp xếp một cách hoàn hảo.

Phía ông Bảo chỉ có vợ chồng em trai, ông Đam, là người thân. Còn lại, tất cả đều là bạn bè và đối tác kinh doanh của ông Bảo và Diệp Chi. Buổi lễ được tổ chức trang trọng, toàn bộ không gian được trang hoàng một cách tinh tế với gam màu trắng tinh khôi. Đây là ý tưởng của ông Bảo và đã mất một tháng để chuẩn bị kỹ lưỡng cho sự kiện này. Mặc dù chỉ là lễ đính hôn, nhưng đối với ông, đây là một dịp rất quan trọng, cần phải để lại ấn tượng sâu sắc với mọi người.

Ông Bảo vui vẻ nói chuyện với mọi người, mặt đỏ hoe vì chút rượu, hạnh phúc và tự hào vì đã chiếm được trái tim của người đẹp. Tuy nhiên, bỗng dưng nụ cười của ông tan biến khi nghe tin có tin nhắn của Hồng Diễm. Có vẻ như có chuyện gì đó gây ra sự khó chịu cho ông. Ông nói với vệ sĩ một vài từ và cố gắng giữ chuyện riêng tư giữa họ. Diệp Chi đứng gần nhưng không nghe rõ họ nói gì. Dù cố gắng lắng tai, cô chỉ nghe thấy ông Bảo nói một cách to lên: “đuổi nó đi về ngay.”

Vệ sĩ nhận lệnh của ông Bảo rồi ra ngoài thông báo với một người khác.

“Sếp bảo hôm nay không muốn xô bồ gì cả, về và báo với cô ấy như vậy.”

Đó chỉ là một cách né tránh của vệ sĩ đối với nhân viên thuộc hạ của Hồng Diễm. Người này cũng đoán được kết quả cuối cùng của buổi tối, nhưng vẫn cố tình ở lại buổi tiệc. Anh ta chần chừ không muốn rời đi.

“Hay là gọi lại cho cô ấy?”

Một người khác đề xuất. Người kia rút điện thoại ra và nhấn để gọi.

“Thưa cô! Ông chủ không cho vào cũng không nhận thư.”

Khi kết thúc cuộc gọi, âm thanh từ phía kia dây cắt ngang. Hồng Diễm có lẽ đang phát điên ở nhà. Rời đi hay ở lại? Hai người thuộc hạ nhìn nhau đắn đo?

“Có thể chúng ta gửi lại bức ảnh này cho ông chủ được không?”

“Chắc chắn là không nên, hôm nay là ngày quan trọng của ông ta, không ai được làm phiền. Các anh cũng hiểu ông ta rồi đó,” tên vệ sĩ nói.

“Tôi hiểu. Nhưng nếu không gặp được ông chủ hoặc tập ảnh này không đến tay ông ta, chúng tôi cũng khó được yên với ông chủ,” hai tên thuộc hạ nài nỉ.

“Được rồi. Tôi sẽ thử đưa cho ông ấy nhưng tôi không đảm bảo ông ấy sẽ xem đâu,” tên vệ sĩ đồng ý.

“Vậy là tốt lắm rồi. Chỉ cần đến tay ông chủ là coi như chúng tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ. Cảm ơn anh,” hai tên thuộc hạ cảm ơn tên vệ sĩ rồi đi thẳng ra ngoài.

Trong khi ông Bảo vẫn tiếp tục tiếp đón quan khách với nụ cười, tên vệ sĩ lại nói thầm điều gì đó với ông, khiến gương mặt ông trở nên căng thẳng.

“Vứt nó vào thùng rác,” ông Bảo lạnh lùng mạnh mẽ.

“Dạ,” tên vệ sĩ vội vàng rời đi. Tập ảnh đã bị vứt vào thùng rác của khách sạn.

Diệp Chi nhìn thấy ông Bảo tức giận nên tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì! Chỉ là vài vấn đề nhỏ, tôi đã giao cho người khác giải quyết rồi. Em không cần phải quan tâm,” ông Bảo trả lời một cách khẽ nhẹ vào tai Diệp Chi, rồi ôm cô vào lòng. Diệp Chi run lên một chút, nhưng cố tỏ ra bình thản với nụ cười rạng rỡ.

“Xin lỗi vì tôi đến muộn,” tiếng một người đàn ông vọng lên khiến tất cả mọi người trong buổi tiệc quay lại nhìn.

Đó chính là Đức Tuấn, mặc trang phục sang trọng, lịch sự, như đang dự một buổi lễ quan trọng. Theo sau anh là bốn người vệ sĩ cao to.

“Cô dâu xinh đẹp như vậy mà lại tự mình một mình ư?” Đức Tuấn nhìn Diệp Chi, ánh mắt sâu thẳm chĩa sẽ vào cô. Tâm trí Diệp Chi bất ngờ bị kích động, có chút hoảng loạn. Cô nhìn Đức Tuấn một lát, ngạc nhiên không đủ tỉnh táo để tránh ánh mắt đang chiếu thẳng vào mình như đang bắt quả tang một kẻ nói dối.

“Cậu… Sao cậu…?” Ông Bảo ngạc nhiên không biết nói gì. Ông không ngờ Đức Tuấn lại trở lại nhanh đến như vậy, và lại dám ngang nhiên đến đây, làm loạn buổi lễ đính hôn quan trọng của mình.

“Xin lỗi vì tôi không được mời mà vẫn đến. Nhưng ông là một người nổi tiếng và lại có thể thu hút ánh nhìn của người đẹp như thế này, khiến truyền thông đang điên đảo. Tôi cũng tò mò nên mới đến. Quả là danh tiếng không hề giảm sút, ông không sao chứ?” Đức Tuấn nói một cách tự nhiên như không có mâu thuẫn nào giữa họ. Anh đã trở lại như một Đức Tuấn lạnh lùng, cao ngạo như trước đây.

Ông Bảo muốn nổi giận nhưng suy nghĩ lại, nếu gây rối giữa buổi tiệc quan trọng của mình, thì ông mới là người mất mặt nhất. Vì vậy, ông cố gắng kìm nén cơn tức giận, và giả vờ mỉm cười một cách giả tạo.

“Không phiền, không phiền. Rất vui được đón tiếp ngài. Vậy thì… tôi gọi ngài là gì nhỉ?”

“Thưa Đức Tuấn, tôi rất vui được gặp ngài ở đây một lần nữa. Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau tại đây,” ông Bảo lừng lẫy trả lời, bày tỏ sự lịch thiệp nhưng trong lòng lại rối bời với sự xuất hiện đột ngột của Đức Tuấn.

Trong khi đó, Ý Lan đứng bên cạnh Đức Tuấn đã lôi kéo sự chú ý của Diệp Chi.

“Wow! Chị thực sự xinh đẹp đấy. Nhưng tại sao không thấy Văn Thành đến nhỉ?” Ý Lan hỏi, tạo ra một chút sự dừng lại trong cảm xúc bối rối của Diệp Chi.

“À… Văn Thành có chuyện bận không thể đến được,” Diệp Chi trả lời cố gắng giữ thái độ bình tĩnh.

“Ồ, thật đáng tiếc,” Ý Lan thở dài.

Hải Hằng nhận ra Ý Lan và gọi tên cô, khiến Ý Lan ngạc nhiên nhưng vui mừng.

“Ý Lan!”

“Ôi! Cậu là…”

“Hải Hằng! Em là Hải Hằng đấy. Chị không nhận ra em sao?” Ý Lan vui vẻ chạy lại và ôm chầm lấy Hải Hằng.

Trong khi đó, Đức Tuấn lại tiếp cận Diệp Chi, chìa tay ra và lịch sự nói: “Có thể tôi mượn vị hôn thê của ông một chút được không? Tôi rất vinh hạnh được nhảy với cô Diệp Chi một điệu valse.”

Diệp Chi giật mình, mặt tái nhợt nhìn Đức Tuấn, không ngờ anh ta lại mạnh mẽ đến vậy. Cô cảm thấy lo lắng vì sự nguy hiểm của việc tiết lộ thân phận thực sự của mình trước mặt Đức Tuấn. Đối diện với anh ta, cô sẽ trở nên yếu đuối và dễ bị tấn công.

Ông Bảo, mặc dù đang giận dữ bên trong, nhưng không thể thể hiện ra ngoài với quan khách. Nếu từ chối Đức Tuấn, ông sẽ bị coi là ích kỷ hoặc đầy thù ghét. Nhưng nếu đồng ý để anh ta nhảy với Diệp Chi, dù chỉ là mượn tạm thời, ông cũng không đành lòng. Sự xuất hiện bất ngờ của Đức Tuấn đã khiến ông giận dữ.

Diệp Chi lắng nghe câu nói của Đức Tuấn và nhìn ông Bảo, sau đó cô lên tiếng: “Thật là bất ngờ! Gặp lại anh ở đây một lần nữa. Đúng là chúng ta có duyên đó.”

Diễp Chi đáp lại với một giọng điệu nhẹ nhàng, như đang đùa giỡn: “Gặp nhau à? Họ đã từng gặp nhau à?”

Trái tim của ông Bảo đang rung động trong lo lắng không rõ ràng. Đức Tuấn là kẻ thù của ông. Anh ta đã gây tổn thương cho gia đình ông, giết ông nội ông và cướp mất công ty Hoàng Phát của ông. Sự trở lại của Đức Tuấn chắc chắn không phải vì lý do gì khác ngoài việc trả thù. Việc anh ta gặp Diệp Chi đã hai lần chỉ là phần của kế hoạch để trả thù ông. Ông Bảo tin rằng Đức Tuấn đang cố gắng chiếm đoạt trái tim của Diệp Chi. Trong tâm trí ông Bảo, chỉ có suy nghĩ về việc Đức Tuấn sẽ cướp đi người đẹp của ông.

Nhìn vào tất cả những gì Đức Tuấn đang có: Sự thành công, năng lượng trẻ trung, phong độ… mọi thứ đều vượt xa ông. Trong khoảnh khắc đó, nếu ai đó bên ngoài quan sát, họ sẽ nghĩ rằng Đức Tuấn và Diệp Chi là một cặp đôi hoàn hảo, một cặp tình nhân trẻ trung và tài năng. Sự ghen tức và nỗi sợ mơ hồ làm cho ông Bảo có một hành động đột ngột. Ông vung tay túm lấy tay của Diệp Chi và kéo cô về phía mình, khiến cho cơ thể của cô lảo đảo.

Bài viết liên quan