Thế thân chương 162 | Bắt cóc cu Bin

16/04/2024 Tác giả: Hà Phong 333

Tại trường mầm non Hoa Hồng.

“Thưa cô! Cu Bin ở đâu ạ?” Thu Vân đứng chờ mãi ở cổng trường mà không thấy con mình ra, nên đã vào hỏi cô giáo chủ nhiệm.

“Ồ! Tôi tưởng cu Bin đã về rồi. Lúc nãy có một người đàn ông đến sớm xin đón cháu về. Tôi hỏi thì anh ta nói là bố của đứa trẻ. Tôi cũng hỏi Bin và con gật đầu xác nhận là bố mình. Vì vậy tôi mới để anh ta đưa đi,” cô giáo giải thích.

“Bố ư?” Thu Vân ngạc nhiên hỏi lại.

“Vâng ạ! Anh ta nói tên là Văn, là cha của đứa trẻ. Cu Bin cũng đồng ý nên tôi mới để bé cho anh ta,” cô giáo tiếp tục.

Thu Vân nghe đến tên Văn liền nhanh chóng tìm điện thoại trong túi xách và gọi.

“Anh đón cu Bin à?”

“Ừm! Hôm nay anh xin về sớm nên đến đón con. Anh quên không báo cho em. Hôm nay là sinh nhật cu Bin, anh hứa với nó sẽ cùng nó đi công viên chơi. Anh quên chưa kịp báo cho em,” Văn giải thích.

“Trời ạ! Làm em giật cả mình. Anh nhớ đưa con về sớm nhé,” Thu Vân thở phào nhẹ nhõm.

“Ừm! Anh biết rồi.”

Khi Văn nói xong, Thu Vân đã vội tắt máy và quay sang cô giáo chủ nhiệm của cu Bin với vẻ mỉa mai.

“Thật xin lỗi cô giáo! Bé đã được bố đón về trước rồi. Xin lỗi đã làm phiền cô,” Thu Vân xin lỗi.

“Không sao cả! Bé được người nhà đón về là tốt rồi. Em cũng sơ xuất quá. Đáng lẽ ra em phải gọi điện hỏi trước mới đúng. May mà không có chuyện gì xảy ra. Em cũng lo lắm,” cô giáo nhẹ nhàng trấn an.

“Vậy thì tôi xin phép cô giáo,” Thu Vân lịch sự cáo từ và rời khỏi.

“Bin ở đâu? Tại sao chị lại về một mình?” Uyên Linh nhìn thấy Thu Vân đi về một mình, cô hỏi thắc mắc. Lúc trước Uyên Linh đã sắp xếp cho người lái xe đón Thu Vân đi đón cu Bin mà.

“Bin đi cùng Văn rồi. Hôm nay anh ấy về sớm đưa con đi chơi. Mà chị cũng quên mất. Hôm nay là sinh nhật nó,” Thu Vân giải thích.

“Chết rồi! Sao chị lại để anh ấy một mình đón cu Bin như vậy. Nguy hiểm quá! Chị mau gọi cho Văn mang Bin về nhà ngay đi,” Uyên Linh hoảng hốt giục Thu Vân. Bây giờ Thu Vân mới nhận ra, vội vã mở điện thoại và gọi cho Văn.

“Alô! Alô!” Thu Vân gọi mãi nhưng không thấy ai trả lời.

“Sao rồi chị?” Uyên Linh lo lắng hỏi.

“Anh ấy không nghe máy.”

“Để em gọi thử,” Uyên Linh thấy Thu Vân có vẻ hoảng sợ nên cô lấy điện thoại và gọi lại lần nữa cho Văn.

Lại một hồi chuông vang lên nhưng không có ai trả lời. Uyên Linh cảm thấy rất lo lắng, định cúp máy thì bỗng nghe tiếng một người phụ nữ nói vọng ở đầu dây bên kia.

“Sao? Lo lắm hả?”

“Cô là ai?” Uyên Linh hỏi lớn.

Khi nghe thấy tiếng người cầm máy, Thu Vân vội vàng lao đến và cố gắng lấy điện thoại của Uyên Linh, hét lớn:

“Bin ơi? Mẹ đây!”

“Con ở đâu thế này?” Hồng Diễm bên kia nghe thấy giận dữ.

“Tôi là mẹ của cu Bin, cô là ai? Tại sao lại bắt cóc con tôi?”

“Đưa điện thoại cho Uyên Linh nếu không muốn con mày mất mạng ngay bây giờ,” cô ta hét lên.

“Không được đụng đến con trai tôi!”

“Tôi nói lại lần nữa, đưa điện thoại cho cô ta,” Hồng Diễm gằn giọng. Tiếng của cô ta rất khó nghe khiến Thu Vân có phần sợ hãi. Cô ta dường như đang rất tức giận. Nghe nhắc đến cu Bin, Thu Vân sợ cô ta sẽ làm gì tổn hại đến thằng bé nên lẳng lặng đưa điện thoại cho Uyên Linh.

“Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại bắt cóc cu Bin?” Uyên Linh cầm điện thoại trên tay Thu Vân hỏi.

“Quên tôi nhanh thế sao? Mới chỉ không gặp mấy ngày thôi mà nhỉ. Trí nhớ của cô e là hơi kém rồi” Người phụ nữ có vẻ đắc ý.

“Hồng Diễm?” Uyên Linh thốt lên.

“Có vậy chứ?” Cô ta bỗng cười ha ha như đang khiêu khích Uyên Linh.

“Có muốn nghe giọng người quen không?” Cô ta nói tiếp.

“Cu Bin đang ở đâu? Cô không được làm gì nó” Uyên Linh nói lớn.

“Đương nhiên, người tao cần là mày chứ không phải đứa trẻ này. Chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời tao thì nó sẽ được an toàn”

“Cô muốn gì?”

“Im mồm nghe tao nói đây. Ngay bây giờ một mình mày tự ra quảng trường đứng đấy sẽ có người đến đón. Nhớ là chỉ được đi một mình không cho ai biết. Kể cả mẹ nó. Nếu không đứa trẻ này sẽ không còn mạng để trở về nữa. Mày biết tính tao rồi đó. Chẳng có việc gì mà tao không làm được”

“Cô… Đừng có mơ mà dụ tôi mắc bẫy. Tôi không bao giờ tin cô đâu”

“Mày lại quá coi thường tao rồi đúng không?” Cô ta hắng giọng rồi ghé điện thoại vào tai của đứa trẻ quát lớn.

“Nói”

Thằng bé giật nảy mình sợ hãi vội kêu lên

“Dì ơi, cứu con”

“Cu Bin! Đừng sợ, có dì đây. Dì sẽ đến cứu con”

Uyên Linh vừa nói dứt lời thì Hồng Diễm đã giật phắt chiếc điện thoại trên tay thằng bé, nói:

“Thế nào? Đã tin rồi chứ? Khôn hồn thì hãy nghe theo lời sắp đặt của tao. Nếu không thì hãy đến nhặt xác nó về”

Nói xong cô ta tự cúp máy, Uyên Linh vội kêu lên:

“Khoan đã! Hồng Diễm”

Ở đầu dây bên kia chỉ còn lại những tiếng tút tút khô khốc.

“Uyên Linh! Cu Bin đang ở đâu? Người phụ nữ ấy là ai tại sao lại bắt cóc nó?” Thu Vân vội vàng cầm lấy tay Uyên Linh, vẻ mặt vô cùng lo sợ.

“Là Hồng Diễm. Chị yên tâm, người cô ta cần là em. Tạm thời cu Bin vẫn an toàn” Uyên Linh nói để Thu Vân yên tâm nhưng vẻ mặt cô thì không hề thoải mái tí nào.

“Cô ta muốn gì?”

Uyên Linh thở dài không nói.

“Uyên Linh! Em sao thế?” Thu Vân rất lo lắng.

“Hai đứa có chuyện thế?” Ông Bình và bà Kim Chung bước vào nhà. Hai người họ nãy giờ đi dạo trong vườn nên không biết Thu Vân và Uyên Linh đang nói chuyện gì.

“Cu Bin đâu?” Bà Kim Chung không thấy cu Bin nên hỏi.

“Cu Bin…” Thu Vân chưa kịp nói xong đã ôm mặt khóc nức nở.

“Cu Bin đã bị bọn Hồng Diễm bắt cóc đi rồi” Uyên Linh nói.

“Cái gì cơ?” ông Bình thốt lên “Sao lại như thế được? Thằng bé đang học ở trường sao lại bị bọn chúng bắt được?”

“Con tôi! Trời ơi! Cu Bin! Tại sao chúng nó lại bắt cóc một đứa trẻ chứ? Con trai tôi! Tôi phải cứu nó” Thu Vân gào khóc khi nhớ đến đứa con trai bé bỏng của mình đang trong tay bọn xấu. Cô không thể tưởng tượng bọn chúng sẽ làm gì nó. Cu Bin chắc sẽ hoảng loạn lắm. Từ bé đến giờ nó chưa phải xa mẹ lần nào. Bây giờ lại bị một đám người xa lạ bắt trói làm sao có thể không kinh sợ cho được.

“Chị” Uyên Linh ôm lấy Thu Vân.

“Không được! Chị phải đến gặp bọn chúng. Chị nhất định phải cứu cu Bin ra” Thu Vân như cuồng dại vội lao ra khỏi cổng.

“Chị! Nghe em nói đã” Uyên Linh cố kéo chị mình lại.

“Chị biết bọn chúng ở đâu mà tìm chứ? Thành phố này rộng lớn thế, đừng nói một mình chị mà ngay cả cảnh sát cũng khó mà tìm ra hang ổ của bọn chúng” Uyên Linh phân tích cho Thu Vân Hiểu.

Thu Vân nghe Uyên Linh nói cũng bình tĩnh lại đôi chút nhưng nước mắt cứ tuôn ra. Cô không thể chịu đựng được cảnh cu Bin đang bị chúng nó trói lại hành hạ. Bà ngoại cô cũng từng bị chúng bắt hành hạ đến tận chết mới thôi.

“Bin ơi…” Thu Vân chỉ còn biết gọi tên con mình trong vô vọng.

Uyên Linh nắm tay Thu Vân thật chặt an ủi. Nhìn chị mình khóc lóc vật vã, Uyên Linh cũng đau lòng không kém. Cu Bin bị bắt, lý do sâu xa cũng chỉ vì cô. Hồng Diễm có lẽ chỉ muốn cô ra mặt nên mới giở trò hèn bắt cóc một đứa trẻ. Dù thế nào cô cũng không muốn để cu Bin phải vạ lây bởi bản thân mình. Mà cho dù không phải vì cô thì Uyên Linh cũng không thể đứng nhìn cháu mình bị bắt cóc mà không làm gì. Cô nhất định phải cứu được nó ra. Phải mang bằng được cu Bin về với Thu Vân. Cu Bin đối với Uyên Linh chẳng khác nào con trai mình vậy.

“Mọi người bình tĩnh đi! Bin chắc sẽ ổn thôi. Con có chút việc phải ra ngoài” Uyên Linh nghĩ ngợi phút chốc rồi nói. Có lẽ trong đầu cô đã có quyết định của riêng mình rồi.

“Con đi đâu?” Bà Kim Chung níu tay Uyên Linh lại.

“Con có chút việc riêng. Chút nữa về con sẽ nói với mọi người”

“Không được! Bây giờ đi ra ngoài rất nguy hiểm. Chẳng phải Đức Tuấn đã dặn kĩ rồi sao. Con không được ra ngoài trong thời gian này” Ông Bình thấy Uyên Linh muốn đi ra ngoài cũng căn ngăn.

“Bố! Chuyện này con không thể không đi! Bố yên tâm con không sao đâu. Chỉ một lát thôi con sẽ về ngay” Uyên Linh nhìn bố mình.

“Vậy con đi cùng hai cậu ấy” Ông Bình nói rồi chỉ về phía hai người vệ sĩ đang đứng bên cạnh. Đây là người của Đức Tuấn đưa đến để bảo vệ mọi người trong gia đình cô. Ngoài cổng còn có 4 người khác thay phiên nhau canh gác.

“Không cần! Con đi một mình được rồi”

“Uyên Linh” Ông Bình nhìn cô.

“Bố à! Bố hãy tin con! Con sẽ không sao đâu” Uyên Linh cầm lấy tay ông Bình nhìn sâu vào đôi mắt ông trấn an. “Con sẽ về ngay thôi”. Giọng cô có vẻ nghẹn ngào giống như đang sắp phải đi xa lắm.

“Không được! Uyên Linh, con cũng biết bây giờ bọn người đó đang nhằm vào con mà. Dù có muốn ra ngoài con cũng phải có người đi cùng. Nếu không thì bố sẽ không đồng ý cho con đi đâu” Ông Bình kiên quyết phản đối. Ông có cảm giác lần này Uyên Linh ra đi không an tâm nên nhất quyết không cho cô đi.

“Bố cháu nói phải đấy. Nếu muốn ra ngoài thì hãy để họ đưa con đi” Bà Kim Chung cũng nói thêm vào.

“Dạ!” Uyên Linh đành miễn cưỡng đồng ý để được đi ra ngoài Hồng Diễm đã nói cô nhất định phải đi ngay bây giờ. Nếu chậm trễ sẽ khiến cu Bin gặp nguy hiểm.

Bài viết liên quan