Thế thân chương 166 | Tiếp cận Hồng Diễm giải cứu Uyên Linh
“Hồng Diễm nhìn thấy Văn Thành thì lại tiếp tục cười khanh khách.
‘Anh cũng đến sao? Cô ta xem như thật may mắn. Có những hai người đàn ông yêu mình, vì mình mà không tiếc bản thân, chẳng màng nguy hiểm,’ Hồng Diễm nói với sự ghen tỵ trong giọng điệu.
Nói xong cô ta lại sa sầm mặt lại, nghiến răng nguyền rủa: ‘Uyên Linh! Rốt cuộc cô đã làm thế nào để có được tình yêu của họ? Cô là cái gì? Tại sao mọi người đều yêu thương cô? Tại sao ai gặp cô cũng bị mê hoặc đến mê muội thế kia? Tại sao?’
Cô ta vừa gào rồi lại vừa khóc như một người điên rồi cứ lao lại phía Đức Tuấn. Anh càng lùi lại thì cô ta lại càng tiến đến.
‘Dừng lại ngay,’ Đức Tuấn có vẻ như không giữ được kiên nhẫn nữa.
‘Bình tĩnh đi,’ Văn Thành túm lấy tay Đức Tuấn nói khẽ. ‘Cô ta đang trong lên cơn điên dại, cậu không được manh động. Đừng nói với cô ta nữa.’
Nói xong Văn Thành liền đi lại gần cô ta nói:
‘Chỉ cần cô thả Uyên Linh ra, chúng tôi sẽ không làm phiền cô nữa.’
‘Thả cô ta ra ư? Ha ha! Không đời nào. Tôi phải băm vằm cô ta ra làm trăm mảnh mới hả lòng. Cô ta nhất định sẽ phải chết dưới tay tôi. Nhưng ông già đó lại bị cô ta mê hoặc rồi! Ông ta đúng là ngu xuẩn. Ông ta cũng như các người, là một lũ ngu ngục, đều bị ả hồ ly cô ra quyến rũ hết rồi!’
Hồng Diễm đang lên cơn điên nên nói những không thể kiểm soát. Bao nhiêu uất ức trong lòng cứ tuôn ra. Cô ta đã vô tình tiết lộ sự thật về Uyên Linh không còn ở đây nữa.
Văn Thành nghe cô ta nói vậy thì nhìn Đức Tuấn. Đức Tuấn cũng nhìn Văn Thành, ‘Không lẽ Uyên Linh đang trong tay ông ta?’ Văn Thành gật đầu:
‘Có lẽ là vậy rồi.’
‘Vậy chúng ta mau đi thôi.’
Đức Tuấn nói xong liền lùi thêm mấy bước, rồi ra hiệu cho chiếc xe của mình tiến tới nhưng súng thì vẫn chĩa về phía Hồng Diễm đề phòng bất trắc.
‘Đức Tuấn! Anh không được đi,’ Hồng Diễm gào lên.
Đức Tuấn càng lùi lại thì cô ta càng gào lên. Hai bên cứ chĩa súng vào nhau không dám bóp cò. Hồng Diễm còn chưa ra lệnh thì tên thuộc hạ cũng không dám làm gì. Bọn chúng đều biết Đức Tuấn là người mà Hồng Diễm yêu nhất. Nếu không may làm tổn thương đến anh ta thì bọn chúng khó thoát khỏi tội chết. Đức Tuấn và Văn Thành leo lên xe thì Hồng Diễm mới hô to:
‘Mau giữ anh ấy lại cho tao.’
Bọn thuộc hạ thấy liền đuổi theo nhưng không kịp nữa. Xe của bọn Đức Tuấn đã chạy đi rồi. Hồng Diễm đứng trân trân nhìn theo. Miệng vẫn không ngớt kêu gào.
Hai chiếc xe đỗ trước nhà ông Bảo cách xa một quãng. Khu biệt thự nhà ông ta được canh chừng rất cẩn thận, không thể hành động bừa. Đức Tuấn định xuống xe đi về phía cổng nhà ông ta thì Văn Thành đã kịp ngăn lại.
‘Cậu không được manh động. Ông Bảo không giống Hồng Diễm, cô ta yêu cậu còn có thể nhân nhượng không giết cậu. Nhưng ông Bảo hận cậu như vậy, chắc chắn sẽ không nương tay. Chuyện này chúng ta phải bàn bạc cho kĩ.’
‘Nhưng Uyên Linh đang ở trong tay lão,’ Đức Tuấn sốt ruột nói. Anh ta không thể giữ được bình tĩnh khi nghĩ đến cảnh ông Bảo đang bên cạnh Uyên Linh. Sự ghen tuông đang sôi sục trong lòng.”
“Tạm thời Uyên Linh sẽ không gặp nguy hiểm đâu. Ông ta rất yêu Uyên Linh chắc chắn sẽ không làm hại cô ấy,” Văn Thành nói, cố giữ bình tĩnh trong tình hình căng thẳng.
“Nhưng lão già đó đã từng cưỡng hiếp cô ấy. Giờ Uyên Linh đang trong hang hổ của lão ấy không phải đã đang làm mồi cho hổ dữ sao?” Đức Tuấn không giữ được bình tĩnh nữa, lo lắng về Uyên Linh.
“Tôi biết cậu đang nghĩ về chuyện gì. Cậu rất lo lắng cho Uyên Linh. Tôi cũng vậy nhưng bây giờ chúng ta vào đó khác nào tự tìm đến cái chết,” Văn Thành cảnh báo.
Văn Thành có vẻ tỉnh táo hơn một chút so với Đức Tuấn, có lẽ là vì anh đã quen với tình huống Uyên Linh nhiều lần tiếp cận với ông Bảo nhưng vẫn không xảy ra chuyện gì. Nhưng lần trước Uyên Linh vẫn chưa bại lộ thân phận. Lần này cô đã lộ rồi cũng không chắc là Uyên Linh có thể an toàn được hay không. Tuy nhiên, Văn Thành lại rất có niềm tin vào Uyên Linh.
“Ông Bảo nếu đã có thể cứu Uyên Linh từ tay Hồng Diễm thì có nghĩa là tình yêu ông ta dành cho Uyên Linh là thật. Cậu cũng nghe Hồng Diễm nói rồi đó. Cô ta mắng bố mình ngu muội bị Uyên Linh quyến rũ mất rồi. Có nghĩa là ông Bảo thật sự muốn đưa Uyên Linh đi dù biết cô ấy là kẻ thù của mình. Một người yêu một người như vậy, làm sao có thể nỡ làm tổn thương người mình yêu chứ? Cậu thấy có đúng không? Nếu là cậu, cậu sẽ hành động như thế nào?” Văn Thành giải thích.
“Vậy phải làm thế nào bây giờ?” Đức Tuấn sau khi nghe Văn Thành giải thích thì có lẽ cũng bình tâm lại một chút.
“Theo dõi động tĩnh của ông ta rồi lợi dụng cơ hội thôi,” Văn Thành đề xuất.
Văn Thành vừa dứt lời thì vệ sĩ của anh liền lên tiếng:
“Có người.”
Cả Văn Thành và Đức Tuấn đều nhìn về phía đối diện. Hai chiếc xe ô tô dường như cũng đang nhắm đến nhà ông Bảo thì phải.
“Chúng ta tìm cách lánh mặt trước,” Văn Thành nói.
Xe của Đức Tuấn và Văn Thành ngay lập tức liền lui về phía sau dò la động tĩnh.
Hai chiếc xe kia dừng trước cổng biệt thự nhà ông Bảo nhưng không ai xuống xe đi vào cả. Hình như không phải là ông Bảo về. Vậy thì ai mới được chứ? Bởi nếu là ông Bảo thì chắc chắn ông ta đã vào nhà rồi.
Đức Tuấn sốt ruột lại muốn đi xem thử nhưng đã được Văn Thành cản lại: “Chờ một lúc nữa xem sao.” Đức Tuấn đành cố kiên nhẫn ngồi chờ xem. Từng phút giây trôi qua như hàng thế kỉ đối với Đức Tuấn. Thời gian cứ chậm chạp tích tắc từng phút cực nặng nề. Phải chờ đợi như thế này quả là cực hình đối với anh. Văn Thành cũng chẳng khá hơn bao nhiêu nhưng anh vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh vốn có của mình để không manh động làm hỏng kế hoạch giải cứu Uyên Linh. Hơn ai hết anh hiểu rằng, nếu một trong hai người, anh hoặc Đức Tuấn có bề gì thì Uyên Linh chắc chắn sẽ khó sống. Anh không muốn chỉ vì một phút bốc đồng khiến cho nhiều người bị tổn hại. Đây cũng là vì mình mà cũng là vì Uyên Linh, vì tất cả những người thân đang chờ mong họ ở nhà. Văn Thành luôn phải giữ được cái đầu lạnh trong mọi tình huống.
Khoảng 30 phút sau thì chiếc xe ô tô kia bỗng mở cửa. Một tên lưu manh bước ra ngoài. Dáng vẻ quen quen.
“Là hắn ta,” Đức Tuấn thốt lên.
“Cậu nói ai cơ?”
“Tên Bách! Là hắn! Chính hắn năm xưa đã từng suýt nữa cưỡng bức Uyên Linh. Tại sao hắn lại đến đây? lẽ nào hắn và lão già đó có quan hệ gì chăng? Hay chúng đã cấu kết với nhau?”
Văn Thành nghe Đức Tuấn nói là tên Bách thì mới nhớ ra chuyện lần trước. Tên Bách và ông Bảo đã từng đụng độ nhau và đã đánh nhau một trận quyết liệt vì Uyên Linh. Lần đó Văn Thành không được trực tiếp chứng kiến nhưng có nghe Hải Hằng kể lại. Xem ra mối quan hệ giữa hắn và ông Bảo không tốt đẹp gì.
“Không thể nào!” Văn Thành thốt lên.
“Ý anh là sao?” Đức Tuấn tò mò.
“Tên Bách và ông Bảo vốn có hiềm khích. Hôm nay hắn đến nhà ông ta chắc chắn là có chuyện. Tôi có nghe Hải Hằng kể lại chuyện hắn cũng thích Diệp Chi. Nhưng lúc đó hắn không biết Uyên Linh chính là Diệp Chi. Có lẽ nào hắn đến đây là vì cô ấy?”
“Vậy thì đúng rồi. Tên Bách này hồi đó cũng theo đuổi Uyên Linh mà không thành. Hắn là tên lưu manh khét tiếng, chân tay có ở khắp mọi nơi. Nếu hắn để ý đến Diệp Chi thì khi thân phận của cô ấy bại lộ, chắn chắn hắn cũng đã biết rồi. Không lẽ hắn cũng như chúng ta, đến đây tìm Uyên Linh?”
“Có thể lắm. Nếu đúng là như vậy thì coi như chúng ta có thêm đồng minh rồi. Tạm thời đối phó với lão già đó trước cứu Uyên Linh ra đã”
Văn Thành nói có chút vui mừng. Tên Bách này đến thật đúng lúc. Với thế lực của hắn đối phó với ông Bảo sẽ không kém cạnh chút nào.
“Nhưng hắn là một tên lưu manh, cũng chẳng tốt đẹp gì, lại từng có ý định xấu với Uyên Linh” Đức Tuấn có vẻ như còn e dè. Anh ta xem chừng vẫn còn ấm ức chuyện hắn ta từng suýt cưỡng bức Uyên Linh. Chuyện đó làm Đức Tuấn khó chịu trong lòng.
“Không nghĩ nhiều được như thế đâu. Chúng ta không có nhiều lựa chọn. việc trước mắt là cứu được Uyên Linh ra đã. Để xem hắn định làm gì, chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến. Cậu nhớ đừng manh động”
Văn Thành xem chừng quá hiểu rõ Đức Tuấn đang nghĩ gì rồi nên liên tục nhấn mạnh về sự an toàn của Uyên Linh trước tiên để nhắc nhở Đức Tuấn.
Đức Tuấn nghe Văn Thành nói rất có lý nên đành im lặng. Không hiểu sao những lần này anh lại ngoan ngoãn nghe lời Văn Thành như vậy. Lúc trước dù Văn Thành có nói gì, đúng hay sai thì anh cũng đều phản bác. Nhưng lần này thì khác, mỗi lần Văn Thành nói anh ta đều chú ý lắng nghe và cũng không dám cãi lại. Có lẽ Đức Tuấn cũng cảm nhận được tình cảm của Văn Thành đối với Uyên Linh không chỉ đơn thuần chỉ là loại tình cảm nam nữ mà hơn thế nữa, đó là một loại tình thân đặc biệt mà chính bản anh cũng không biết định nghĩa nó như thế nào nữa. Con người ta, chỉ cần đối đãi với nhau chân thành, chân thực tình cảm thì dù trước hay sau họ cũng cảm nhận được. Văn Thành chính là như vậy. Đức Tuấn càng tiếp xúc với anh càng nhận ra Văn Thành hoàn toàn không đáng ghét như mình nghĩ trước kia. Văn Thành thật sự là một người đáng được trân trọng. Có lẽ vì thế mà Uyên Linh luôn dành cho Văn Thành một thứ tình cảm, sự tin tưởng tuyệt đối mà ngay cả người yêu, người chồng như Đức Tuấn cũng không có được.