Thế thân chương 2 | Đêm tân hôn
Khi nghe tiếng còi ô tô, Uyên Linh đột ngột giật mình. Đức Tuấn, người mặc bộ vest lịch lãm và lịch lãm, bước ra từ chiếc xe, phong độ không ai sánh kịp. Với vẻ đẹp trai và sự quý phái, anh ta khiến cho bất kỳ cô gái nào nhìn thấy cũng sẵn lòng đổ rụp. Mặc dù anh từng có hôn ước với Thu Vân, nhưng sau cùng lại kết hôn với Uyên Linh theo ý của ông nội. Có lẽ vì Thu Vân đã từng vào tù, điều này có thể ảnh hưởng đến danh dự của gia đình. Uyên Linh được coi là một sự thay thế hoàn hảo.
Uyên Linh có vẻ ngoại hình xinh đẹp, đôi mắt to màu nâu nhạt và hàng mi dài luôn đượm buồn, khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy nao lòng. Mặc dù có nhiều chàng trai thầm mến cô trong thời gian học, nhưng cô không bao giờ rung động với ai. Nhưng khi gặp Đức Tuấn, trái tim của cô đã rung động. Thật không may, người mà cô yêu lại là vị hôn phu của chị gái mình, điều này khiến cho cô cảm thấy đau lòng. Nếu không có sự cố không lường trước xảy ra, cô có thể sẽ có cơ hội sống hạnh phúc bên anh.
Đức Tuấn cũng có vẻ thích Uyên Linh, nhưng lại hiểu lầm rằng mình phải cảm kích việc Uyên Linh cứu Thu Vân, vì thế đã đồng ý kết hôn với cô. Như nhiều người khác, anh ta bị đôi mắt buồn của Uyên Linh hớp hồn ngay từ lần đầu gặp mặt. Khi nhận được tin kết hôn với Uyên Linh, Đức Tuấn mừng thầm trong lòng, vì không bị coi là phản bội lời hẹn ước mà vẫn có thể cưới người mình thích. Tuy nhiên, khi họ về nhà, anh ta nhanh chóng đưa Uyên Linh lên giường mà không có bất kỳ cơ hội nào để trò chuyện hoặc gần gũi. Uyên Linh cũng không biết liệu Đức Tuấn có yêu cô hay không, và điều này khiến cô cảm thấy hoang mang và ngại ngùng. Tuy nhiên, sự hồi hộp của cô lại chuyển thành thất vọng khi Đức Tuấn phát hiện ra rằng cô không còn trinh trắng. Anh ta tức giận và tỏ ra vô cùng thất vọng, sỉ nhục Uyên Linh và phá hủy mọi thứ trong phòng. Anh ta tự hỏi làm thế nào mình có thể chấp nhận được việc sử dụng “đồ cũ” của người khác. Anh ta quyết định phải trả thù Uyên Linh bằng mọi cách.
Thấy Uyên Linh đang trông rất thất thểu và không hài lòng, Đức Tuấn lại nói ra những lời chế giễu:
“Liệu cô có ý định đưa diện mạo như vậy đến thăm ông nội tôi không? Xin cô hãy giúp tôi giữ diện mạo con nhà quý tộc.”
Những lời này đâm vào tim Uyên Linh, người đã trải qua nhiều tổn thương từ trước đến nay. Nhìn thấy Uyên Linh khóc, Đức Tuấn thấy hối tiếc và hối hận.
“Thôi đi, tôi chỉ nói thôi mà. Sao cô lại khóc vậy? Từ bao giờ mà cô trở nên yếu đuối như vậy?”
Sự phũ phàng của Đức Tuấn khiến Uyên Linh tỉnh ngộ. Cô lau nước mắt, chỉnh sửa quần áo và trang điểm lại, cười tươi rồi bước lên xe như không có gì xảy ra. Những lời của Đức Tuấn chỉ là chuyện nhỏ. Cô không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước người khác, đặc biệt là trước những người không yêu thương cô.
Đức Tuấn hơi ngạc nhiên một chút sau đó chạy theo. Anh ta không quen với việc thấy Uyên Linh yếu đuối như vậy. Điều này làm anh ta cảm thấy xúc động và muốn che chở cho cô, nhưng anh ta biết mình không thể làm điều đó. Uyên Linh phải trả giá cho những gì đã làm với anh. Đó là suy nghĩ mà anh ta luôn có mỗi khi thấy Uyên Linh.
Quen với cảnh đôi vợ chồng hạnh phúc, ông Nhân cũng bị họ đánh lừa. Sự phối hợp hoàn hảo giữa Uyên Nhi và Đức Tuấn khiến mọi người tin rằng họ đang sống trong hạnh phúc. Ông Nhân nhìn cháu gái vui vẻ, có được người vợ tài giỏi theo ý mình, và anh ta vui vẻ chấp nhận sự sắp đặt này.
Đức Tuấn liếc nhìn Uyên Linh như muốn nhắc nhở cô không được lỡ miệng. Anh ta thường xuyên nhìn về phía cô, không thể rời mắt khỏi cô. Đối với anh, Uyên Linh có điều gì đó rất cuốn hút, không thể không nhìn. Thỉnh thoảng khi gặp ánh mắt của cô, anh ta cảm thấy bối rối và trái tim anh rung động.
“Ăn nhiều một chút”, ông Nhân nhìn Uyên Linh. “Cháu có vẻ gầy đi rồi. Đức Tuấn bắt nạt cháu hả?”
“Dạ, không ạ”, Uyên Linh vội vàng trả lời. “Anh ấy rất tốt với cháu”. Đức Tuấn nhìn cô, cảm thấy một chút bất ngờ.
“Nếu nó làm gì cháu, ta sẽ phải xử lý nó”, ông Nhân cười, giọng rất vui vẻ. Ông cảm thấy vui vẻ khi có mọi người quây quần bên nhau như vậy.
Bà Cẩm Thu nhìn Uyên Linh với vẻ không hài lòng. Từ trước đến nay, bà không ưa Đức Tuấn, vì luôn lo sợ anh ta sẽ tranh quyền thừa kế công ty của con trai bà. Bây giờ, với sự xuất hiện của Uyên Linh, được ông Nhân yêu quý như vậy, bà lo lắng hơn. Đứa con trai của bà đối mặt với một đối thủ mới khó chịu.
Ông Nhân nhìn bà Mai giúp việc ra hiệu. Bà Mai hơi ngần ngại nhưng cũng bước nhanh vào bếp mang ra một bát canh gà hầm thuốc Bắc.
“Cô Linh, đây là canh ông chủ đặc biệt dành cho cô”.
“Đúng rồi, cháu hãy uống đi cho khỏe. Ta đã yêu cầu bà Mai làm cho cháu đấy”.
Uyên Linh có vẻ như rất cảm động, mắt hơi rưng rưng giống như đang vô cố kìm nén dòng cảm xúc. Có lẽ cô đang xúc động vì chưa từng được ai quan tâm nhiều như vậy.
“Kìa! Cháu mau uống đi,” ông Nhân xua tay thúc giục Uyên Linh, vẻ sốt sắng. Bà Mai hết nhìn ông Nhân lại nhìn Uyên Nhi dò xét. Uyên Linh ngoan ngoãn uống hết chén canh, tâm trạng rất vui vẻ. Thấy biểu hiện của Uyên Linh khá tốt, ông Nhân vô cùng hài lòng. Xong lại nhìn sang Đức Tuấn, anh ta cũng đang nhìn Uyên Linh vẻ khác thường.
“Cháu ra ngoài một chút. Mọi người ăn cơm tiếp đi ạ,” ông Nhân nói.
Uyên Linh hơi chếnh choáng, người bứt rứt khó chịu không thể trụ nổi nên đứng lên xin phép ra ngoài. Vừa đứng dậy đã loạng choạng muốn ngã. May có Đức Tuấn bên cạnh đỡ giùm. Lúc này Đức Tuấn bỗng có chút lo lắng. “Cô mệt hả?” Anh thì thầm vào tai Uyên Linh. “Không sao! Mặc kệ tôi. Anh ở lại dùng cơm với mọi người. Tôi ra ngoài một lát.” Uyên Linh cố lấy lại chút tỉnh táo.
Đức Tuấn phân vân không biết xử lý ra sao thì ông Nhân đã lên tiếng: “Cháu đưa vợ lên phòng nghỉ ngơi đi. Chắc Uyên Linh mệt đó.”
Chỉ chờ có thế, Đức Tuấn đã có lý do để đỡ Uyên Linh mà không cảm thấy ngượng với cô. Từ trước đến nay, Đức Tuấn chưa bao giờ thể hiện chút thiện cảm nào đối với Uyên Linh. Anh ta nghĩ, cứ để cho Uyên Linh nghĩ mình ghét cô ấy thì mới thể hiện được giá trị của anh ta. Người như cô ấy không xứng để anh ta quan tâm, thậm chí là thương hại.
Nói rồi Đức Tuấn vội đỡ Uyên Linh lên phòng. Bước chân của Uyên Linh dường như không còn lực. Thành ra Đức Tuấn cứ vừa đỡ vừa như bế cô. Bà Cẩm Thu nhìn thấy hai người tình tứ như vậy thì ngứa mắt nên lấy đại lý do đã no không ăn cơm nữa để lên phòng. Ông Nhân cũng chẳng thèm để ý đến, mắt chăm chú nhìn Đức Tuấn đang dìu Uyên Linh lên phòng, miệng hơi mỉm cười vẻ đắc ý.
“Bà làm đúng như lời tôi chứ?” Ông xoay người lại nói nhỏ với bà Mai.
“Dạ vâng ạ. Tôi đã làm đúng như những gì ông chủ đã dặn dò.”
“Được, tốt lắm. Chuyện này không được nói cho ai biết. Kể cả Đức Tuấn, biết chưa?”
“Dạ, ông chủ yên tâm ạ.”
Bà Mai khúm núm vâng dạ.
Uyên Linh lên đến phòng thì người lịm dần. Đức Tuấn cũng cảm thấy đầu óc mình hơi chếnh choáng. Vừa đỡ vợ xuống giường anh cũng đổ rạp vào người Uyên Linh. Trong người nóng ran vô cùng bức bối.
Đức Tuấn cởi áo, nhìn vợ mình. Gương mặt thanh tú, làn da trắng ngần, lấp ló sau chiếc áo lụa mỏng là làn ngực căng tròn đầy sức sống của cô đang phập phồng theo từng hơi thở khiến cho lòng dạ Đức Tuấn rạo rực không chịu nổi. Anh lần tay cởi từng chiếc cúc áo của vợ hôn lên cổ rồi lần xuống phía dưới. Uyên Linh bị lực tác động lên người bất ngờ cũng từ từ mở mắt. Có lẽ tác dụng của thuốc đã phát huy tác dụng.
8 giờ sáng, cả hai vợ chồng Uyên Linh đều đang ngủ say sưa chưa tỉnh dậy. Bà Mai định lên gọi nhưng ông Nhân phẩy tay ra hiệu:
“Không cần. Cứ để cho bọn chúng ngủ thêm chút nữa. Dù gì hôm nay cũng là chủ nhật, không vội.”
Ông cười rồi nhấp một ngụm trà sau bữa ăn sáng. Bà Cẩm Thu thấy vợ chồng Uyên Linh vẫn còn trong nhà nên sinh ngứa mắt, trong lòng vô cùng bực bội nhưng không thể làm gì được, nên đã xin phép ra ngoài từ sớm, hình như là về bên ngoại. Đức Tùng thì có việc đi cả tuần nay chưa về. Thực chất là anh ta đi du lịch bụi với bạn bè. Anh ta không thích sự ràng buộc và phải sống dưới cái bóng của Đức Tuấn nên không làm việc trong công ty gia đình. Lông bông hết công việc này đến công việc khác chưa xác định được. Vì vậy bà Cẩm Thu càng phiền lòng về việc này. Thấy Đức Tuấn cả sự nghiệp và gia đình đều đã viên mãn, bà ta vô cùng tức tối đến mức không muốn nhìn mặt.
Uyên Linh tỉnh dậy hoảng hốt nhìn đồng hồ thì đã 9 giờ sáng. Bên cạnh là Đức Tuấn vẫn đang say sưa ngủ chưa có dấu hiệu tỉnh. Nhìn bộ dạng của cả hai, cô biết đã xảy ra chuyện gì, tâm trạng vô cùng lo lắng và bối rối vì đã lỡ làm chuyện vợ chồng ngay trong nhà ông nội. Cô chạy vội vào nhà vệ sinh, chỉnh lại áo quần rồi chạy xuống nhà dưới.
“Cháu xin lỗi ông!… Cháu…”
Cô chưa nói hết lời đã thì ông Nhân đã cười lớn:
“Có gì đâu mà phải xin lỗi. Nhà mình chứ nhà ai đâu mà ngại. Thời gian này hai đứa cũng mệt mỏi nhiều rồi. Nhất là cháu vừa phải lo công việc ở trường vừa phải chăm sóc cho bố nên rất mệt. Nhìn cháu kìa, gầy đi bao nhiêu rồi.”
Uyên Linh thoáng chút bối rối.
“Tuấn chưa dậy hả?”
“Dạ, chắc anh ấy mệt quá.”
“Không sao cứ để nó ngủ lát nữa cho lại sức.”
Câu nói của ông Nhân vô tình khiến cho mặt Uyên Linh đỏ bừng lên. Vành tai cũng đỏ theo. Ông Nhân tinh ý nhìn thấy hết sự ngượng ngùng của cô nên thúc giục bà Mai vào dọn đồ ăn sáng cho cô. Uyên Linh thấy vậy cũng chạy theo bà vào bếp dọn đồ ăn. Hồi mới về làm dâu, cô cũng thường cùng bà Mai làm đồ ăn cho cả nhà. Từ nhỏ đã làm rất nhiều việc nhà, lại chịu khó học hỏi và có tư chất thông minh mới nhìn sơ qua là đã biết cách làm nên Uyên Linh nấu ăn rất ngon. Điều này càng làm cho ông Nhân yêu quý cô hơn và vô cùng hài lòng với sự lựa chọn của mình cho cháu đích tôn.