Thế thân chương 37 | Tạm biệt thiên thần nhỏ
“Chờ một lát, uống nước cam đi, Uyên Linh. Em, vất vả rồi.”
Thu Vân đưa cho Uyên Linh một cốc nước cam, tay vẫn không ngừng khuấy đảo cái muỗng trong ly nước. Uyên Linh lau vội tay vào tạp dề rồi nhận lấy.
“Ồ, không vất vả đâu chị. Sơ chế một chút, mai làm sẽ nhanh hơn. Em thích làm như thế này. Được tự tay làm thức ăn cúng mẹ vui lắm.”
“Được rồi, em nhanh uống nước đi, đừng để lâu nó đắng khó uống.”
“Vâng.”
Uyên Linh uống vài hơi cho hết đường rồi nói rằng cô cảm thấy rất vui. Đây là một trong những lần hiếm hoi Thu Vân thể hiện sự thân thiết với Uyên Linh.
Thu Vân nhìn cốc nước đã uống cạn, một cảm giác lạnh lẽo xuyên qua cô.
“Chuyện này…”. Uyên Linh ngập ngừng. Cô từng muốn hỏi về chuyện này từ lâu nhưng thấy Thu Vân không thích nên không dám nói. Hôm nay cô thấy Thu Vân tâm trạng tốt, nên cũng muốn thử hỏi.
“Chị tự lo cho đứa bé.”
“Không cần. Chị tự nuôi.”
Thu Vân cáu kỉnh nói lớn. Uyên Linh sợ hãi.
“Em xin lỗi! Không nên nhắc chuyện không vui này.”
Thu Vân im lặng, nghĩ, “Nếu không phải vì mày, liệu tao có phải chịu đựng điều này không?”.
Một lúc sau, không thấy Thu Vân nói gì nữa. Không khí trở nên căng thẳng. Uyên Linh biết mình đã lỡ lời, không dám nói gì thêm.
Tiếng chuông reo.
“Có lẽ là Đức Tuấn.” Uyên Linh mừng thầm. “May mà Đức Tuấn đến đúng lúc. Nếu không, không biết khí hậu giữa chị em sẽ như thế nào.”
Đức Tuấn kéo Uyên Linh về phía mình như muốn bảo vệ cô. Anh nhìn Thu Vân vài giây rồi không nói gì, ánh mắt đề phòng.
“Mình về được chưa, em?”
“Được rồi, anh.” Uyên Linh nhìn Đức Tuấn rồi quay lại Thu Vân.
“Chị nhớ ăn uống đầy đủ nhé! Mai em sẽ qua sớm. Em về nhé, chị.”
“Ừ.” Thu Vân kiềm chế cảm xúc, chỉ có thể phát ra một tiếng.
“Xoảng!”
Hai người ra khỏi cổng, Thu Vân ném ly nước Uyên Linh uống vừa rồi ra ngoài, ly vỡ tan tành.
“Uyên Linh! Lại là Uyên Linh! Tại sao lại là nó chứ không phải tôi? Tôi có gì không bằng nó?”
Thu Vân quỵ xuống khóc vật vã, một mảnh miếng chai găm vào tay trái cô, máu chảy ròng ròng nhưng dường như cô ta không cảm thấy đau đớn gì. Cơn sóng ghen tức lại dâng lên ngùn ngụt bốc hơi làm mất đi mọi cảm giác đau đớn.
“Anh! Anh… Cứu! Cứu!”
Uyên Linh một tay ôm bụng, một tay dựa vào thành cánh cửa phòng tắm kêu lên những tiếng yếu ớt. Âm thanh quá nhỏ nên không ai nghe thấy. Đức Tuấn có lẽ còn ngủ say. Uyên Linh dậy sớm để chuẩn bị đến nhà mẹ. Nhưng cơn đau bụng lâm râm làm cô khó chịu. Cứ nghĩ do ăn phải cái gì đó lạ bụng nên vào nhà vệ sinh. Không ngờ vào đến đây thì cơn đau bụng dâng lên cuồn cuộn từng đợt. Vùng bụng dưới căng tức, dồn dập những cơn co tử cung. Cảm giác một có một cái gì đó đang rỉ ra ở phần dưới cơ thể. Cô ngã khụy xuống thì thấy máu rỉ ra chảy xuống háng. Cô kinh hãi kêu lên nhưng cơn đau cứ làm cô lịm dần, lịm dần.
“Cô Linh! Trời ơi! Cậu chủ ơi… cô Linh cổ…”
Tiếng chị Hoa thét lên kinh hãi làm Đức Tuấn giật mình tỉnh dậy, chạy thục mạng vào nhà tắm.
“Uyên Linh!”
Đức Tuấn hoảng hốt:
“Trời ơi! Uyên Linh! Em làm sao thế này?”
“Mau!… Mau gọi cấp cứu”
Chị Hoa luống cuống chạy vào phòng cách bấm số cấp cứu.
“Uyên Linh! Nhất định sẽ không sao! Em sẽ ổn thôi”
Đức Tuấn nâng Uyên Linh lên. Người cô mềm nhũn. Có lẽ đã ngất đi được một lúc rồi.
“Uyên Linh! Em không được xảy ra chuyện gì hết. Uyên Linh! Mở mắt ra nhìn anh này!”
Đức Tuấn cố gắng giữ bình tĩnh, tự nhủ mình Uyên Linh sẽ không sao.
Tiếng xe cấp cứu vừa hú từ đầu cổng, Đức Tuấn vội vã bế Uyên Linh chạy thục mạng.
“Bác sĩ! Cô ấy sao rồi ạ?”
Cánh cửa phòng cấp cứu vừa hé, Đức Tuấn đã chạy vội lại hỏi bác sĩ tới tấp.
“Rất tiếc là chúng tôi không thể giữ lại được đứa bé. Cô ấy đã uống phải một liều lượng thuốc phá thai lớn. Bị băng huyết quá nhiều nên cần thời gian để phục hồi”
“Thuốc phá thai? Không thể nào”. Đức Tuấn kinh hãi. “Lẽ nào lại là cô ta?”. Đức Tuấn nắm chặt hai tay lại, những đường gân nổi lên thấy rõ, anh bất lực đập tay vào tường đến bật máu.
“Anh bình tĩnh. Tạm thời cô ấy đã qua cơn nguy kịch. Cũng không ảnh hưởng đến khả năng sinh nở sau này. Có điều thời gian này cần tránh tâm lý nặng nề cho cô ấy”
“Cảm ơn bác sĩ”. Đức Tuấn nói như khóc, nước mắt muốn rơi nhưng không thể. Anh còn phải làm chỗ dựa vững chắc cho Uyên Linh. Đứa con của anh chưa kịp chào đời đã phải rời bỏ thế giới này trong đau đớn. Còn gì đau xót hơn nữa chứ. Người đàn bà đó, nhất định anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta.
Đức Tuấn bước vào phòng bệnh. Gương mặt của Uyên Linh trắng bệch, môi khô nứt không còn chút sức sống nào. Chỉ mới hôm qua thôi, cô còn hứng khởi, nói chuyện luyên thuyên một hồi như đứa trẻ nít. Từ ngày hai người hóa giải những mâu thuẫn, cuộc sống lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Uyên Linh trở nên hồn nhiên, ngây thơ như một cô gái nhỏ, luôn ríu rít bên cạnh anh. Biết tin được làm mẹ, tâm trạng của cô ngày càng tốt lên. Có lẽ cuộc sống đang bù đắp cho cô sau một quãng thời thơ ấu quá nhiều đau khổ. Ai mà ngờ được, cuộc đời lại có thể nhẫn tâm cướp đi một mầm sống vừa mới nhú trong cơ thể cô.
Đức Tuấn cầm bàn tay của Uyên Linh áp vào má mình bật khóc. Tiếng khóc của một người cha không thể bảo vệ con mình, của một người chồng không thể giữ an toàn cho vợ. Chỉ suýt nữa thôi, anh đã đánh mất cả hai người mà anh yêu quý nhất trên đời.
“Uyên Linh! Anh không nên để em một mình đến đó. Anh đúng là đồ ngu ngốc mà. Biết rõ cô ta sẽ hại em thế mà vẫn để em một mình chui vào hang cọp. Uyên Linh! Anh có tội với mẹ con em”
Nước mắt Đức Tuấn tuôn rơi như mưa. Niềm vui sướng được làm cha đã hoàn toàn sụp đổ. Đứa con bé bỏng của anh! Trời ơi, chỉ mới đây thôi mà! Nó đã bỏ anh ra đi thật sao! Bản thân anh cũng khó mà chấp nhận được sự thật, thử hỏi làm sao Uyên Linh có thể chịu đựng được chứ?
Có cái gì đó đang cử động trên mặt anh.
“Anh! Em đang ở đâu thế này? Sao anh lại khóc?”
Uyên Linh mở mắt, mi mắt nặng trĩu, mở ra rồi lại nhắm lại rất mệt mỏi.
“Anh…”
Cô nhìn thấy rõ Đức Tuấn đang khóc. Bất chợt nghĩ ra điều gì đó, cô sờ xuống bụng của mình.
“Anh! Con…”
“Anh xin lỗi! Con… con đã không còn nữa”
Uyên Linh mở to mắt, hai hàng nước mắt ào ào tuôn rơi
“Không thể ! Không thể nào! Con em…Không được”
Uyên Linh ôm bụng mình hét lên trong đau đớn. Cô không thể tin được. Đây không phải là sự thật. Đây là một cơn ác mộng.
“Nói cho em biết đi, đây không phải là sự thật, là giấc mơ, là mơ phải không anh…”
Uyên Linh như rồ dại, lắc lắc tay Đức Tuấn trong vô vọng. Hình như nhớ lại điều gì đó, cô chợt im lặng, nhắm mắt lại đau đớn.
“Là lỗi tại em! Tất cả là lỗi tại em. Em đã không thể bảo vệ được con mình”
“Không, không phải lỗi tại em, là lỗi của anh. Đáng lẽ ra anh phải luôn bên cạnh em”
Đức Tuấn ôm chầm lấy Uyên Linh trong lòng. Cố gằn xuống cơn xúc động.
“Chúng ta rồi sẽ lại có con. Chắc chắn con sẽ trở lại với chúng ta một lần nữa”
Đức Tuấn không dám nói sự thật cho Uyên Linh biết rằng cô đã bị ai đó cho uống thuốc phá thai. Anh sợ cô lại sốc lần nữa sẽ có hại cho sức khỏe. Bây giờ điều quan trọng nhất là phải ổn định lại tâm lý cho Uyên Linh.
Mắt Uyên Linh như dại đi, cô nhìn xuống bụng mình xoa xoa rồi lại khóc.
“Mẹ xin lỗi con yêu! Là mẹ không tốt! Mẹ không tốt! Là tại mẹ”
Uyên Linh vô hồn nhìn vào hư không, lặp đi lặp lại mấy câu tự trách mình, làm cho Đức Tuấn đau xót hơn.
“Uyên Linh! Nhìn anh này! Em còn có anh, chúng ta sẽ lại có con mà. Đừng làm anh sợ”
Đức Tuấn kéo đầu Uyên Linh vào vai mình, ôm cô thật chặt. Một nỗi sợ hãi vô hình làm anh lạnh người.
“Uyên Linh! Xin em đấy!”
Nói lảm nhảm một hồi, giọng Uyên Linh yếu ớt dần rồi lịm đi, nằm gục trên vai Đức Tuấn.
“Uyên Linh”
Đức Tuấn hoảng hốt khi thấy Uyên Linh không nói gì nữa.
“Uyên Linh! Uyên Linh”
Có lẽ quá mệt, sức lại yếu nên gào thét một hồi đã khiến Uyên Linh kiệt sức thiếp đi.
Đức Tuấn khẽ đặt Uyên Linh xuống giường. Nhìn bộ dạng của vợ mình xác xơ, Đức Tuấn không thể kìm lòng được.
“Ngủ đi em! Mọi việc sẽ qua thôi”
Đức Tuấn tự nhủ, xếp tay chân Uyên Linh nằm gọn gàng trên giường. Anh hít một hơi dài, mắt nhắm lại, ngẩng mặt lời trời cố gắng giữ chút bình tĩnh cuối cùng.