Thế thân chương 38 | Trả thù

25/03/2024 Tác giả: Hà Phong 246

Ông Nhân đập tay xuống bàn khi nghe Đức Tuấn báo tin Uyên Linh đã bị sẩy thai.

“Tại sao một chuyện lớn như thế này mà không ai báo cho ta biết?”

“Chúng cháu đợi một thời gian nữa sẽ báo tin vui cho mọi người biết. Không ngờ lại xảy ra cớ sự này.”

“Nói rõ hơn ta xem, Uyên Linh đi đâu, làm gì để xảy ra nông nổi này?”

“Cô ấy nói về nhà chuẩn bị đồ để làm đám giỗ cho mẹ. Chuyện xảy ra sau đó không được biết, cô ấy cũng không kể rõ. Cháu chỉ thấy khi về nhà cô ấy tỏ ra rất vui vẻ, không xảy ra hiện tượng gì. Nhưng đến sáng mai khi cháu tỉnh dậy thì đã xảy ra chuyện rồi.”

“Cháu lơ là quá rồi. Sao lại để cho Uyên Linh đến đó một mình?”

“Cháu xin lỗi ông! Là lỗi của cháu đã không thể bảo vệ được vợ và con của mình.” Nói đến đây Đức Tuấn lại xúc động. Mắt đỏ hoe. Ông Nhân cũng không lỡ hỏi nữa, sợ Đức Tuấn không kìm chế được cảm xúc. Dù sao thì đó cũng là một chuyện đau lòng.

“Con bé đó dám hại chết chắt của ta. Xem ra nó đã coi thường lời cảnh báo của ta rồi.”

Ông Nhân đỏ mặt giận giữ. Đã rất lâu rồi ông không nhúng tay vào giải quyết những việc ân oán như thế này. Cứ nghĩ đã gác tay sống một cuộc đời bình yên, không màng thế sự, để cho bọn trẻ tự gây dựng cơ nghiệp, tự chiến đấu mà trưởng thành. Nhưng chuyện này, xem ra ông không nhúng tay vào không được rồi.

“Chú Linh! Cho người tìm hiểu về con bé đó cho tôi. Nhớ điều tra luôn vụ của Uyên Linh. Báo ngay cho tôi càng sớm càng tốt biết chưa?”

Ông Nhân gọi tài xế Linh vào dặn dò xong lập tức đi ngay. Đức Tuấn nhìn theo đoán biết lần này chắc chắn ông Nhân sẽ không nương tay, cũng không có ý định ngăn cản. Dù gì việc đứa trẻ mất đi khi chưa kịp chào đời không chỉ là mất mát của riêng Uyên Linh mà còn là cả tập đoàn Hùng Phát.

Bà ngoại và Duy Thắng được Đức Tuấn báo tin về Uyên Linh cũng chạy vào bệnh viện thăm cô. Riêng Thu Vân thì không hề có mặt. Nhìn thấy Uyên Linh tiều tụy quá, bà cũng không cầm được lòng mình.

“Tội nghiệp cháu của bà! Từ nhỏ đến lớn luôn phải chịu đựng những thiệt thòi. Đến giờ vẫn không được yên.”

Uyên Linh nắm tay bà rưng rưng. Cô cũng không muốn bà phải bận tâm về chuyện của mình nữa. Cái chết của mẹ cô đã khiến bà phải đau lòng cỡ nào rồi.

“Bà! Bà hãy giữ gìn sức khỏe! Hãy coi như mẹ con cháu không có duyên với nhau.”

Nói đến đây, nước mắt Uyên Linh không ngừng rơi. Một câu không có duyên có thể cắt đứt đứt được mối tình mẫu tử này sao? Sự thật này thật khó chấp nhận.

“Uyên Linh! Ta biết cháu lo cho ta nên mới nói như vậy. Cháu không cần phải cố gắng che giấu cảm xúc của mình. Muốn khóc hãy khóc đi. Ta thương con biết bao nhiêu. Rồi mọi việc sẽ qua hết. Đời người cũng giống như một giấc mộng mà thôi. Được mất rồi cũng về với cát bụi.”

Uyên Linh vùi đầu vào lòng bà khóc nức nở.

“Bà! Tại sao chứ? Con của cháu… Tại sao nó lại nỡ bỏ cháu ra đi sớm như vậy chứ? Bà ơi.”

Uyên Linh khóc tu tu như một đứa trẻ trong vòng tay của bà. Từ nhỏ, cô đã quen với bà mỗi khi có ấm ức gì. Bà chính là người mẹ thứ hai của cô. Vì vậy, bà ngoại luôn hiểu Uyên Linh. Từ tính cách cho đến những việc làm của cô. Uyên Linh là một cô gái mạnh mẽ, ngoài mềm trong cứng. Sẽ vượt qua bất cứ chuyện gì cho dù đớn đau nhất.

“Cháu gái của bà! Cứ khóc cho thoải mái! Rồi mọi thứ sẽ bay về trời.”

Bà vuốt mái tóc rối bời của Uyên Linh. Bàn tay xương xương, chỉ còn những nếp nhăn theo năm tháng. Cả cuộc đời bà hiền lương nhưng lại luôn chứng kiến con cháu của mình bất hạnh, từng đứa một lần lượt bỏ bà ra đi trước cả bà. “Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh” ai mà chẳng đau lòng. Chính bà cũng là một người mẹ đã phải chịu nỗi đau mất con nên bà hiểu nỗi đau của Uyên Linh bây giờ.

Duy Thắng đứng đây nãy giờ, nhìn thấy cảnh thảm thương của chị mình cũng không kiềm được cảm xúc. Cậu bé còn quá nhỏ để hiểu được chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu biết chị cậu đang chịu một cuộc đả kích rất lớn. Đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Tính Duy Thắng trầm lặng, không hay biểu hiện tình cảm ra ngoài nhưng thực ra là rất thương chị mình. Ngày nhỏ cậu cũng đôi lần chứng kiến mẹ mình đánh mắng Uyên Linh. Cậu bé ngây thơ từng nói mẹ mình “sao mẹ lại đánh chị Uyên Linh” liền bị mẹ nổi giận mắng lây sang mình. Cậu chỉ biết mẹ ghét người chị này rồi lặng lẽ mang dầu xoa cho chị. Có lẽ chính vì mẹ hay cáu gắt mắng chửi mình vô cớ nên cậu trở nên im lặng, ít nói hơn.

Duy Thắng đi ra ngoài cổng dạo vài vòng cho thoải mái. Cậu cũng không muốn chị mình nhìn thấy mình khóc. Con trai mà khóc thì xấu hổ lắm.

“Ơ! Duy Thắng! Sao em lại ở đây?” Đức Tuấn ngạc nhiên khi thấy cậu đi lang thang ngoài khuôn viên.

“Bà ngoại đang ở cùng chị ấy. Có lẽ chị đau lòng lắm.” Duy Thắng buồn rầu.

“Ừm!”

“Ngày xưa, mẹ em thường hay đánh đòn chị Uyên Linh. Cả chị Thu Vân cũng hùa theo mẹ. Chỉ có bà ngoại là thương chị ấy nhất. Giờ chị ấy bị vậy, chỉ có ngoại mới có thể an ủi chị ấy được thôi”, Duy Thắng nhớ lại.

“Sao mẹ lại ghét Uyên Linh như vậy?”, Đức Tuấn tò mò hỏi.

“Em cũng không biết nữa. Nhưng mẹ lại rất thương và chiều chuộng chị Thu Vân”, Duy Thắng đáp.

“Ừ! Điều này anh cũng nghe nói”, Đức Tuấn nhận xét.

“Nhà em nhiều chuyện kỳ lạ lắm”, Duy Thắng thở dài.

“May mà chị Uyên Linh lấy được anh”, Đức Tuấn bày tỏ.

“Gì cơ?”, Duy Thắng bất ngờ.

“Anh rất thương chị ấy đúng không ạ?”, Đức Tuấn hỏi.

“À… tất nhiên rồi”, Duy Thắng đáp.

“Nhờ anh chăm sóc chị ấy cho thật tốt. Mọi việc giờ chỉ trông cậy vào anh thôi”, Duy Thắng nhìn Đức Tuấn với vẻ biết ơn. Không ngờ cậu nhóc này mới học lớp 8 thôi mà đã hiểu chuyện như vậy. Đức Tuấn nhủ thầm. Có lẽ cậu ta cũng lờ mờ nhận ra được cuộc đấu đá ngấm ngầm trong gia đình mình từ lâu rồi.

“Thôi! Em phải về rồi. Ngày mai em với bà sẽ vào thăm chị. Chắc ngày mốt sẽ phải về quê. Ở nhà không có ai cả”, Duy Thắng nói.

“Ừm, nhớ chăm sóc tốt cho mình, cả bà nữa nhé”, Đức Tuấn nhắc.

“Em biết rồi”, Duy Thắng đáp. Đức Tuấn vỗ vỗ vai Duy Thắng. Hai người cùng nhau đi lên phòng bệnh của Uyên Linh.

“Cô Uyên Linh! Là tôi đây!”, bà Cẩm Thu gọi.

“Dì có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”, Uyên Linh ngạc nhiên.

“Cô có muốn cứu chị mình không?”, bà Cẩm Thu hỏi.

“Dì nói vậy là có ý gì?”, Uyên Linh hỏi lại.

“Thu Vân đang bị ông Nhân tìm đến tính sổ?”, bà Cẩm Thu tiết lộ.

“Sao cơ?”, Uyên Linh cố gắng nghe rõ.

“Nghe cho rõ đây. Thu Vân đã bị ông Nhân phát hiện ra chuyện hãm hại cô, cho cô uống thuốc phá thai nên vô cùng tức giận. Có lẽ ông ta sẽ không tha cho cô ta đâu. Với tính cách của ông ta, nhất định Thu Vân sẽ không còn mạng để quay về nữa”, bà Cẩm Thu giải thích.

“Không! Không thể được”, Uyên Linh kinh hãi.

“Chị ấy đang ở đâu? Mau nói cho tôi biết đi”, Uyên Linh nhanh chóng hỏi.

“Ở đường X, hẻm Y. Tuyệt đối không được để Đức Tuấn biết và cũng không được tiết lộ ai đã báo tin cho cô”, bà Cẩm Thu cảnh báo.

“Được! Cảm ơn bà”, Uyên Linh cảm ơn trước khi vội vã lên đường.

Uyên Linh cố lết xuống giường, lấy quần áo trong tủ và cởi bỏ bộ quần áo bệnh viện. Khi không có y bác sĩ, cô lẩn trốn ra ngoài. Sau đó, cô gọi một chiếc taxi và đưa địa chỉ cho tài xế. Con đường đến chỗ bà Cẩm Thu rất khó đi, tài xế phải dừng lại hỏi thăm mấy lần mới tìm được. Đến địa chỉ, con đường hơi nhỏ và xe ô tô khó vào, nên tài xế đã thả cô xuống để đi bộ.

Uyên Linh đi mãi cũng đến một ngôi nhà hoang rộng lớn, trước đó là phế liệu và những chiếc xe hỏng. Có lẽ đây là nơi các tập đoàn thế lực đến để giải quyết các vấn đề, ít bị để ý và bí mật.

Uyên Linh đi qua nhưng không thấy động tĩnh gì. Khi thấy một cánh cổng sắt đóng kín mít, cô tiến lại gần và gặp hai lính canh gác. Một trong số họ nhận ra Uyên Linh và nói chuyện với đồng đội của mình. Uyên Linh không biết họ là ai nhưng vẫn can đảm tiến lại gần.

“Cô chủ, sao cô lại đến đây?”, một trong hai lính hỏi.

“Tôi có thể vào trong được không?”, Uyên Linh mạnh dạn hỏi.

“Không được! Mời cô về cho”, họ từ chối.

“Tôi nhất định phải vào trong đó! Cầu xin các anh hãy cho tôi vào”, Uyên Linh kiên quyết.

“Không được! Ông chủ đã dặn không cho bất cứ ai vào”, họ giải thích.

Uyên Linh quỳ xuống trước mặt họ, cúi lạy. “Tôi xin các anh! Làm ơn hãy cho tôi vào! Người trong đó là chị của tôi”, cô cầu xin.

“Cô chủ, đừng làm khó bọn tôi. Chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ được giao”, họ từ chối.

“Nếu các anh không cho tôi vào, tôi sẽ quỳ mãi ngoài này”, Uyên Linh đe dọa.

Thấy Uyên Linh cương quyết và mệt mỏi, họ lưỡng lự. Một trong hai người chạy vào trong để báo tin cho ông Nhân.

Trong nhà, Thu Vân quỳ trước ông Nhân, tóc tai rũ giữa.

“Một lần nữa tôi cho cô cơ hội để nói, tại sao lại hãm hại Uyên Linh?”, ông Nhân điềm tĩnh hỏi.

Thu Vân không trả lời, ý như thách thức ông Nhân.

“Dù sao tôi cũng đã rơi vào tay các người. Muốn đánh, muốn giết thế nào thì tùy. Không cần hỏi nhiều”, ông Nhân nói.

“Uyên Linh là em gái ruột của cô, đứa bé cũng là ruột thịt của cô. Vậy mà cô lỡ ra tay hại chết nó!”, ông Nhân chỉ trích.

Thu Vân không trả lời, mặt có chút đổi sắc.

“Chuyện làm thì cũng đã làm rồi. Tôi chẳng còn gì để nói”, Thu Vân bày tỏ.

“Thật sự cô không quan tâm đến đứa trẻ trong bụng mình? Đến đứa con của mình cô cũng không màng sống chết?” Ông Nhân nghi ngờ.

Thu Vân nhìn xuống bụng mình. Chỉ còn mấy ngày nữa thôi nó sẽ ra đời. Cô không biết rằng số phận của mình lại cay nghiệt đến vậy. Chưa kịp nhìn thấy mặt trời đã phải rời xa thế giới chỉ vì tội lỗi của mẹ mình. “Xin lỗi con”, Thu Vân rớt nước mắt. Thoáng ăn năn hiếm hoi xuất hiện trong đầu cô.

“Được rồi! Tôi sẽ cho cô nếm vị đau đớn như những gì cô đã làm với Uyên Linh”, ông Nhân quyết định.

Bài viết liên quan