Thế thân chương 44 | Sự ghen tuông ngọt ngào

25/03/2024 Tác giả: Hà Phong 250

“Bà Cẩm Thu đứng từ xa chứng kiến toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Uyên Linh và Đức Tùng. Cảm giác giận dữ và ghen tức nổi lên. Đứa con của bà vừa mới lớn tiếng cãi lại bà, thậm chí là đe dọa mình lại ngoan ngoãn nghe lời một người phụ nữ khác. Đáng lẽ ra, bà phải cảm thấy vui mừng vì Đức Tùng có thể ghìm được sự nổi loạn bởi Uyên Linh thì trái lại, cảm giác bực tức trong lòng cứ dâng lên. Sự ích kỷ của một người đàn bà đã khiến bà ta không nhận ra điểm tốt này mà biến nó thành một mối hận.

“Nó đã bị con bé đó cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà nghe lời nó chằm chặp mất rồi”

Bà ta nghiến răng kèn kẹt, thiếu điều muốn nghiền nát bất cứ thứ gì có trong kẽ răng.

“Con khốn. Địa vị nữ chủ nhân trong nhà mày đã giành mất của tao. Ngay cả đứa con trai độc nhất của tao mày cũng không tha”

Hận thù dâng lên khiến bầu trời trước mắt bà ta tối đen. Uyên Linh chưa từng làm gì tổn hại đến bà ta nhưng cái ý nghĩ phải triệt hạ cô cho bằng được cứ ngày càng len lỏi và xâm chiếm toàn bộ trí não bà ta mất rồi.

“Tao thề sẽ không đội trời chung với mày. Uyên Linh!”

Gương mặt bà ta co quắt lại, những vết nhăn hằn lên thấy rõ hệt như những mụ phù thủy lên cơn giận dữ trong truyện cổ tích, muốn giết cho bằng được cô công chúa xinh đẹp.

“Sao hai người lại đi cùng nhau vậy?”

Đức Tuấn ngạc nhiên khi Uyên Linh và Đức Tùng cùng đến một lúc.

“À! Cũng tình cờ thôi. Tôi gặp Uyên Linh ở nhà”. Đức Tùng tỏ giọng lãnh đạm với Đức Tuấn. Cậu luôn thể hiện như vậy trước mặt anh mình. Còn không gọi một tiếng chị dâu nữa, mặc dù rõ ràng Uyên Linh là vợ của anh cậu ta.

“Em về thì vừa hay gặp cậu ấy ở nhà, tiện thể rủ vào thăm ông xem có nhận ra được hay không. Biết đâu…”

Uyên Linh lên tiếng phân bua. Tuy nhiên Đức Tuấn vẫn không thấy vui lòng khi Uyên Linh đi cùng với Đức Tùng. Dù gì đi nữa, cậu ta cũng đã từng công khai là thích Uyên Linh. Tính tình thì cợt nhả, thích gì làm ấy, để Uyên Linh đi cùng thật không yên tâm chút nào.

Đức Tuấn liếc nhìn Uyên Linh thoáng chút hờn giận. Uyên Linh biết ý liền lảng sang chuyện khác.

“Ông! Ông có nhận ra đây là ai không ạ?”

Ông Nhân nhìn Đức Tùng ngơ ngác, lắc đầu.

“Đấy! Tôi biết ngay mà. Đến bảo bối của mình mà ông còn không nhận ra. Tôi thì là cái gì chứ”

“Giờ này mà cậu còn đùa bỡn được sao?”. Đức Tuấn nhăn mặt tỏ thái độ khó chịu. Việc đi cùng Uyên Linh đã khiến anh không hài lòng với Đức Tùng từ nãy giờ rồi.

“Tôi nói không đúng sao? Ông luôn coi anh là bảo bối quý, là kim cương. Còn tôi chỉ là thứ hạng ba, là đồng là chì. Đó là còn may. Có khi chẳng có chút giá trị nào”

“Thôi nào! Hai người gặp nhau là cứ như nước với nữa vậy. Ông không nhớ được nhưng vẫn hiểu chuyện đấy”

Đến lúc này hai người họ mới chợt nghĩ ra mình đang đối đầu với nhau trước mặt ông nội mình. Điều này ông Nhân cực kỳ ghét. Tuy biết rằng Đức Tùng không phục trước cách đối xử bất công của ông nhưng trước mặt ông, cậu ta cũng không dám xấc láo bao giờ. Cũng lắm chỉ nói xiên nói xỉa Đức Tuấn vài câu mà thôi.

“Thôi! Không tranh cãi chuyện này nữa”

Đức Tuấn kéo Đức Tùng ra một góc nói khẽ.

“Chuyện từ ban sáng, cậu ra về rất vội. Có lẽ đã phát hiện ra tin tức gì rồi chứ?”

“À… Cái đó! Cái đó… Tôi chưa tìm ra manh mối nào”

Đức Tùng ngập ngừng giây lát rồi bỗng chối bay chối biến.

“Vậy mà tôi cứ tưởng cậu phát hiện ra manh mối gì đó nên mới bỏ đi vội như vậy”

“Thực ra thì… À không! Ý tôi là tôi sẽ tìm ra sớm hơn”

Đức Tùng nửa muốn nói nhưng nửa lại thôi. Chẳng lẽ nói thẳng ra mẹ mình có liên quan đến việc này. Đó chẳng khác nào đẩy bà vào chỗ chết sao. Dù bà ta có xấu xa cỡ nào thì cũng là người đã sinh ra cậu, không thể nào làm như vậy được. Với nữa, chuyện này cậu cũng chưa nắm rõ ràng. Cậu còn muốn điều tra rõ ràng chân tướng thêm nữa.

“Anh cũng không cần lo! Tôi sẽ tìm ra sớm thôi. Cứ chăm sóc ông nội cho tốt là được”

“Thực ra, chuyện này không đáng lo. Công ty nào mà chẳng có những vụ tương tự như thế này xảy ra chứ. Người ta thừa biết do cạnh tranh chiêu trò mà ra cả. Chuyện này tôi đã sắp xếp ổn thỏa. Cái tôi lo lại là người của mình hại chính người nhà mình”

Đức Tùng bị chột dạ khi Đức Tuấn bỗng nhắc đến người nhà mình hại người nhà mình. Rõ ràng, ngay trong gia đình cậu đang ngấm ngầm xảy ra hiện tượng như vậy. Chứ không chỉ riêng người trong công ty mà thôi.

“Được rồi! Nếu không có gì thì cậu cứ đi làm việc của mình đi. Tối nay tôi và Uyên Linh sẽ ở lại với ông”

“Tôi cũng chẳng có việc gì quan trọng. Hôm nay cứ để tôi ở lại với ông. Hai người về nhà nghỉ ngơi đi. Từng ấy ngày trong bệnh viện thế này cũng vất vả rồi”

“Cậu ở lại thật ư?” Cả Đức Tuấn và Uyên Linh cùng đồng thanh thốt lên. Chưa bao giờ thấy cậu ta tỏ ra quan tâm lo lắng cho người nhà của mình.

“Hai người làm cái gì vậy? Đến cả suy nghĩ và lời nói cũng cùng nhau được sao?”

Uyên Linh nhìn Đức Tuấn thoáng ngượng ngùng.

“Tôi sẽ ở lại chăm sóc cho ông. Hai người không có nghe lộn đâu. Được chưa?”

“Chỉ là hơi có chút không quen”. Uyên Linh lên tiếng.

“Sao? Từ trước đến giờ chị cứ nghĩ tôi là người xấu hả? Chưa thấy tôi là người tốt bao giờ sao? Hèn chi, lúc nào chị cũng không dám lại gần tôi”

Đức Tùng lại giở cái giọng điệu cợt nhả đó với Uyên Linh khiến Đức Tuấn có chút khó chịu. Cứ chứng kiến những cái cảnh thế này làm anh muốn nổ tung lên mất. Nếu Đức Tùng không phải là em trai anh chắc đã bị ăn vài bạt tai rồi.

“Thôi mình về đi! Đức Tùng sẽ chăm sóc tốt cho ông. Với lại còn có bà Mai nữa. Không cần lo lắng”

Đức Tuấn hối thúc Uyên Linh. Rõ ràng hồi nãy còn phân vân không biết có nên để một minh Đức Tùng ở lại chăm ông Nhân. Thế mà bây giờ thái độ thay đổi hoàn toàn. Đức Tuấn cứ muốn bế Uyên Linh mang ra khỏi tầm mắt của Đức Tùng ngay lập tức.

“Được rồi! Cậu ở lại có gì báo cho chúng tôi ngay lập tức nhé”

Uyên Linh cười rồi lấy đồ trong túi ra.

“Đây là bộ đồ ngủ của ông. Chút nữa đến giờ ngủ cậu nhớ thay cho ông mặc. Đồ thay xong, cậu bỏ ra chỗ cái túi này. Sáng mai bà Mai sẽ mang về giặt. Còn đây là thuốc bổ, cái này là thuốc uống theo đơn của bác sĩ. Có ghi chú liều lượng và thời gian. Cậu nhớ cho ông uống đầy đủ nhé”

Đức Tùng nhìn mớ đồ hỗn độn, những ghi chú mà Uyên Linh vừa nói thì đầu óc quay cuồng hẳn.

“Trời ơi! rắc rối quá! Tôi tưởng chăm người bệnh là chỉ nằm trong họ thôi chứ. Bao nhiêu thứ thế này làm sao tôi nhớ hết. Chắc muốn nổ tung cái đầu lên mất”

“Cậu cũng không cần phải lo. Những việc này bà Mai đều nắm rõ cả rồi. Nếu cậu không nhớ thì để bà ấy làm cũng được”

“Chúng tôi về đây. À quên ông hay đi tiểu ban đêm. Cậu nhớ đừng có ngủ say quá đấy nhé”

“Được rồi! Tôi nhớ rồi! Sao chăm người bệnh lại phiền đến thế chứ”

Đức Tùng ngẩn người một lúc sau khi Uyên Linh và Đức Tuấn đi khỏi.

“Dạo này em có vẻ thân thiết với cậu ta nhỉ?”

Đức Tuấn mặt lạnh nói mà không nhìn Uyên Linh, giả vờ tập trung lái xe nhưng mắt vẫn liếc nhìn trộm vợ mình.

“Biết ngay mà. Thì ra từ nãy giờ anh đang đổ giấm chua em. Hèn chi gần anh chua lòm?”. Uyên Linh nhăn mặt, điệu bộ tránh xa Đức Tuấn chọc anh.

“Em còn hỏi! Còn không biết Đức Tùng là người thế nào sao?”

“Cậu ta là em trai anh chứ sao”. Uyên Linh vẫn cố tình đổ giấm.

“Em làm anh tức điên lên mất. Rõ ràng cậu ta luôn có ý đồ với em. Em cứ gần gũi như vậy làm sao anh có thể an tâm được”

“Thôi nào! Ngốc ạ! Đức Tùng tuy có chút ăn chơi chác táng với đám giang hồ, có hư nhưng chưa đến mức hỏng có thể cứu được”

“Em lúc nào cũng bênh nó”

“Chẳng phải nó giống anh sao?”

“Nó giống anh điểm gì chứ? Em đừng có hồ đồ”

“Còn không à! Cả hai người giống hệt nhau. Tuy mồm miệng lúc nào cũng tỏ ra bất cần, chống đối với mọi người nhưng trong lòng thì rất lương thiện”

Đức Tuấn có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút.

“Hôm nay em về, tình cờ nghe thấy cuộc cãi vã giữa hai mẹ con họ. Cũng không rõ chính xác là về chuyện gì. Nhưng có vẻ như bà Cẩm Thu rất tức giận, đã đuổi Đức Tùng ra khỏi nhà. Cậu ta lúc đó rất xúc động, chạy lên tầng thượng đứng. Em còn lo sợ cậu ta có thể làm điều ngu ngốc đấy”.

“Em nói gì vậy? Lo cho người ta phát điên à? Đức Tùng không phải là người dễ bị ảnh hưởng như vậy”.

“Em có thấy cậu ta khóc không?”

“Khóc ư? Không thể! Cậu ấy sao có thể khóc được?” Đức Tuấn có vẻ bất ngờ không tin Đức Tùng có thể khóc. Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn tỏ ra mạnh mẽ. Dù gặp phải bất kỳ vấn đề gì, dù bị trừng phạt, cậu ta cũng không từng rơi nước mắt. Việc cậu ta khóc thật là điều không thể tưởng tượng được.

“Anh đúng là! Mọi người đều có cảm xúc chứ không phải là vật thể không có trái tim. Ai cũng có những bí mật trong lòng”.

Uyên Linh cúi xuống, suy tư sâu sắc. Có vẻ như cô đang nghĩ về những nỗi buồn và mất mát của mình. Cha đang ốm, không biết khi nào mới hồi phục. Mẹ đã ra đi. Chị gái biến mất không để lại một dấu vết. Ánh mắt của Uyên Linh ướt nhẹ, sắp rơi nước mắt.

“Thôi nào! Đừng nghĩ về những điều không vui nữa”.

Đức Tuấn buông một tay để ôm Uyên Linh, an ủi cô.

“Chắc chắn mọi thứ sẽ ổn thôi. Đừng lo quá”.

“Thật may là em vẫn có anh”. Uyên Linh đặt đầu vào ngực Đức Tuấn, mong manh.

“Ngốc ạ! Thật may là chúng ta vẫn còn có nhau!”

Đức Tuấn nắm lấy tay Uyên Linh, vỗ nhẹ rồi hôn lên tay cô, trìu mến.

Bài viết liên quan