Thế thân chương 67 | Khổ tâm 1
“Thế nào? Rất thú vị đúng không? Chỉ cần tôi gửi đoạn ghi âm này đến cho Đức Tuấn thì cả phần đời còn lại của bố anh coi như xong rồi.” Công Lý đứng phắt dậy, gạt đống giấy tờ đăng vương vãi trên bàn bay xuống đất.
“Ông đừng hòng lừa tôi”
“Tôi đã nói rồi, tôi còn có thể gửi cho cậu nhiều hơn thế. Tôi hiểu chắc cậu đang sốc lắm. Tôi cho cậu 3 ngày để suy nghĩ. Sau đó tôi sẽ đích thân liên hệ lại với cậu” Ông Bảo nháy mắt hiệu cho một tên thuộc hạ dọn dẹp tất cả giấy tờ vào một tệp tài liệu cất đi.
Công Lý nhìn ông Bảo vừa hoài nghi vừa có chút lo lắng. Cỏ vẻ như anh ta đã bị ông Bảo dọa cho bất an trong lòng rồi. Bố anh ta từng là một trợ lý đắc lực của ông Đức Tiến, bố Đức Tuấn được ông rất trọng dụng. Nhưng sau khi ông Đức Tiến qua đời vì tai nạn giao thông thì ông ta cũng đột ngột xin từ chức và ở ẩn luôn từ đó. Bản thân Công Lý cũng không hiểu lý do vì sao bố mình lại có quyết định bất ngờ như vậy khi sự nghiệp đang trên đà thăng tiến. Tất cả đều có uẩn khúc đằng sau.
Đức Tuấn như người mất hồn từ lúc gặp lại Uyên Linh trong buổi tiệc hôm ấy. Hình ảnh Uyên Linh tình tứ bên người đàn lạ cứ ám ảnh trong đầu Đức Tuấn. Ánh mắt cô trong suốt buổi tiệc không thèm ngó ngàng đến anh ta đến một cái. Điều này khiến anh ta phát điên lên.
Đức Tuấn nằm bệt trên giường, mắt nhắm hờ. Có tiếng thì thầm khe khẽ bên tai anh. Đức Tuấn mơ hồ không nghe rõ. “Ah…” Đức Tuấn rít lên. Một vết cắn nhẹ trên vành tai anh tê dại. Đôi tay mềm mại nhỏ nhắn luồn xuống khuôn ngực anh mơn trớn. Đức Tuấn căng người hai tay gồng lên để chịu đựng những cơn hứng tình để mặc người kia phóng túng trên thân thể mình. Mùi hương cỏ mật phả vào mũi anh thoang thoảng, Đức Tuấn cố hít hà để cảm nhận rõ hơn. Nhưng càng hít thì mùi hương càng nhạt dần rồi mất hẳn.
“Uyên Linh”
Đức Tuấn với tay hụt hẫng trong khoảng không. Hơi thở ngắt quãng, có cảm giác như hụt hơi. Đức Tuấn chống tay xuống giường, cố lấy lại bình tĩnh. Cổ họng khát khô. Anh đứng dậy, loạng choạng đi lại chỗ tủ lạnh, rót một ly nước lạnh uống cạn.
“Chị đi đâu mà tôi bấm chuông cả nửa tiếng đồng hồ mới ra mở cửa vậy hả?”
Giọng Hồng Diễm sang sảng ngoài phòng khách. Hôm nào cô ta về nhà cũng phải ồn ào như vậy mới yên. Không tìm ra cái này cái kia để xỉa xói chị Hoa thì cô ta không cam lòng. Ngay từ ban đầu khi gặp nhau hai người đã không ưa nhau rồi. Giờ càng sống chung lại càng ghét nhau.
“Xin lỗi cô chủ! Tôi đang dở xào rau nên để cô chủ phải đợi lâu”.
“Chị lúc nào mà chẳng lý do lý trấu”
Hồng Diễm hằn học lườm chị Hoa rồi đi thẳng vào phòng mình.
“Hôm nay anh về sớm thế? Em có tin vui muốn báo cho anh đây.” Vừa nhìn thấy Đức Tuấn trong phòng, Hồng Diễm đã đổi giọng, chạy lại ôm cổ anh vồn vã. Nhưng thấy thái độ của Đức Tuấn có vẻ mệt mỏi, gương mặt thoáng chút mệt mỏi nên cũng hơi ngạc nhiên.
“Anh sao vậy? Anh bị bệnh sao?” Hồng Diễm đưa tay lên trán Đức Tuấn sờ sờ.
“Sao người anh lạnh ngắt thế này? Anh bị cảm rồi.” Hồng Diễm lo lắng.
“Không sao.” Đức Tuấn bất ngờ gạt tay Hồng Diễm ra khỏi trán mình một cách thô bạo. Dường như anh cảm thấy khó chịu trước sự quan tâm của Hồng Diễm. Người anh muốn bây giờ là Uyên Linh. Anh ta muốn Uyên Linh quan tâm đến mình, ngay lúc này.
“Anh sao thế hả? Tự dưng lại tức giận với em?”
“Xin lỗi! Anh không có ý đó.”
“Anh bị bệnh thế này sao không nói với em? Để em xem anh. Tay chân lạnh ngắt thế này.”
“Đã bảo không sao mà. Em phiền phức quá rồi đấy.” Đức Tuấn nổi cáu, nạt lại Hồng Diễm rồi đứng lên đi ra khỏi phòng. Cảm giác nhìn Hồng Diễm lúc này thật khó chịu. Anh ta thấy thật ngột ngạt, không giống như với Uyên Linh.
“Anh đang bệnh mà đi đâu vậy hả? Đức Tuấn! Anh đứng lại ngay.” Hồng Diễm hét lên rất to nhưng Đức Tuấn dường như không nghe thấy gì cả. Anh ta giật lấy chiếc áo khoác rồi lái xe bỏ đi. Hồng Diễm đứng trân trân nhìn theo không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng cô chỉ vừa mới về nhà. Chưa từng gây gổ chuyện gì với Đức Tuấn. Vừa về đã thấy anh ta như thế rồi. Thật sự không thể hiểu nổi.
Đức Tuấn vô thức lái xe một mạch đến nhà Uyên Linh. Cánh cửa đã được khóa ngoài chắc cả nhà họ đã đi đâu đó rồi. Anh ta dừng trước cửa nhà cô một lúc lâu.
Có ánh sáng từ xa chiếu rọi vào khiến Đức Tuấn bị chói mắt. Hình như có chiếc ô tô khác đang tiến về phía cổng nhà Uyên Linh, ngược chiều với xe Đức Tuấn. Chiếc xe từ từ tiến lại gần hơn, Đức Tuấn nheo mắt vội lùi lại phía sau một đoạn.
Chiếc xe ô tô dừng lại trước cổng. Một người đàn ông trẻ bước xuống trước. Đó chính là Văn Thành. Anh mở cửa rồi đưa tay dựa cho Uyên Linh bước theo sau. Uyên Linh có vẻ rất vui. Cô vừa cười vừa nói gì đó với Đức Tuấn rồi lại mở cổng.
Cánh cửa sắt từ từ mở ra, Văn Thành vào trong xe lái xe vào cổng, Uyên Linh đi theo sau rồi quay ra khóa cổng, không hề biết đến một cặp mắt đang theo dõi cô từ nãy giờ. Đức Tuấn có cảm giác như bị nghẹt thở. Sự tò mò khiến anh ta mất đi tự trọng thường ngày của bản thân. Anh ta vội bước xuống xe, chạy nhanh lại cổng nhà Uyên Linh cúi xuống ngó qua khe hở. Trông Đức Tuấn lúc này hệt như một tên trộm đang rình mò nhà người khác, chỉ trực chờ họ để lộ sơ hở.
Văn Thành mở cửa xe sau, bà Kim Chung và ông Bình bước ra. Dáng ông Bình có vẻ như còn hơi yếu nên bà Kim Chung phải đỡ. Đức Tuấn cũng nghe nói ông Bình và Uyên Linh xuất hiện trong cuộc họp quản trị của công ty An Bình gần đây. Nhưng khi nhìn trực tiếp ông Bình, Đức Tuấn vẫn không khỏi bất ngờ. Ông ấy không hề có dấu hiệu của một người mới ốm dậy. Hoàn toàn tươi tỉnh, sắc mặt hồng hào, tinh anh.
Bà Kim Chung dìu ông Bình đi vào trước. Uyên Linh và Văn Thành bước đi đằng sau. Trông họ hệt như một gia đình hạnh phúc và đầm ấm. “Có lẽ nào họ đã thực sự là một gia đình? Uyên Linh đã động tâm trước Văn Thành rồi sao? Không thể nào!” Trái tim Đức Tuấn như bị nghẹt không thể thở được. Đau thắt. Anh đứng nhìn bốn người họ vui vẻ cười nói mà lòng như mưa bão. Sự đau đớn, thất vọng xen lẫn cảm giác ghen tị hòa vào nhau thật không dễ chịu một chút nào.
Đức Tuấn gầm gừ như con sư tử đầu đàn bị cướp mất lãnh thổ. Đức Tuấn gào lên trong tuyệt vọng. Anh quỳ xuống trước cổng tự đập đầu mình vào chiếc cổng sắt vô tri.
“Uyên Linh! Em thật sự không cần anh nữa sao?” Những giọt máu tanh tưởi bật ra khỏi trán Đức Tuấn lăn xuống má, xuống cằm anh. Dường như máu càng chảy thì anh ta càng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cơn đau trong cũng lắng xuống. Đức Tuấn cứ vậy làm cho cơ thể mình càng đau hơn, máu chảy nhiều hơn. Sự đau đớn về thể xác càng lớn thì nỗi đau tinh thần càng dịu đi. Có lẽ vì thế nên trong những lúc đau khổ con người ta thường tự làm đau chính bản thân mình.
“Trời đất ơi! Anh đang làm cái gì vậy?” Tiếng một người phụ nữ hét lên có vẻ sợ hãi.
“Đức Tuấn! Là cậu sao? Trời ơi! Cậu đang chảy máu kìa.” Thu Vân vội đưa đứa bé cho Văn bế. Còn mình thì chạy lại chỗ Đức Tuấn lấy tay bịt chỗ máu đang chảy ròng ròng.
“Anh bị điên à? Sao tự đập đầu mình vào cửa thế kia?” Thu Vân một tay bịt trán Đức Tuấn một tay lấy vạt áo mình đưa lên miệng cắn một mép vải rồi xé toạch một miếng vải, băng bó tạm cho Đức Tuấn.
Đức Tuấn nhìn Thu Vân chằm chằm như kẻ mất hồn. Có lẽ vì mất nhiều máu nên anh ta có vẻ lả đi.
“Văn! Anh gọi cho ai đó đến đón anh ta đi. Tình trạng này chắc anh ta không lái xe được đâu.” Thu Vân hối hả giục Văn. Anh ta liền vội lấy điện thoại da, lục danh bạ một hồi mới tìm được số điện thoại của Công Lý.
“Anh đến ngay địa chỉ này đón tổng giám đốc.” Thu Vân dìu Đức Tuấn đứng dậy. Anh ta cũng ngây ngốc đi theo Thu Vân vào xe ngồi.
“Đức Tuấn! Anh sao vậy? Nói gì đi chứ?” Đức Tuấn vẫn không nói gì, im phăng phắc. Đầu óc lơ đãng đâu đâu.
“Đức Tuấn! Anh còn nhận ra tôi không?”
Thu Vân có vẻ như rất lo lắng cho Đức Tuấn. Dù sao thì anh ta cũng là mối tình đầu của cô, là người đàn ông cô yêu nhất. Người có thể khiến cô làm đủ những chuyện xấu xa chỉ vì đạt được tình yêu của anh ta. Và cũng là người gián tiếp gây nên thảm cảnh bây giờ của cô. Nhìn thấy anh ta, cô không thể không động lòng. Thu Vân rưng rưng nước mắt muốn khóc. “Sao anh lại như vậy chứ Đức Tuấn?”
Thu Vân lay lay Đức Tuấn nhưng anh ta dường như không muốn tỉnh lại. Sự tê tái trong lòng cũng khiến đầu óc anh ta mụ mị mất rồi. Đôi mắt vô hồn, miệng lẩm bẩm mỗi hai từ “Uyên Linh”.
“Tổng giám đốc! Anh có sao không?” Tiếng Công Lý vang từ đằng xa. Văn đang chỉ về phía xe của Đức Tuấn cho anh ta.
“Tổng giám đốc”. Công Lý túm lấy vai Đức Tuấn vừa gọi vừa giật mạnh nhưng anh ta vẫn ngơ ngơ như đứa trẻ vậy.
“Anh ấy không nhận ra ai đâu. Tôi đến đây đã thấy anh ấy như thế này rồi. Anh nên đưa anh ấy đến bệnh viện càng sớm càng tốt”.
“Cảm ơn cô”. Công Lý cúi đầu cảm tạ Thu Vân lên xe rồ ga chạy thẳng một mạch đến bệnh viện.