Thế thân chương 7 | Cạm bẫy
“Nhìn vậy mà không phải vậy nha! Nghe nói cô ta lấy chồng vì ham tài sản nhà chồng thôi,” một người trong nhóm đồng nghiệp xì xào nói.
“Tôi có nghe chồng cô ta là vị hôn phu của chị gái mình. Không ngờ luôn,” một người khác thêm vào.
“Anh chồng cũng đẹp trai mà. Lại còn giỏi nữa. Không hiểu sao lại ngoại tình với người khác được,” một người khác phát ngôn.
“Nghe đâu đó là mối tình đầu của cô ta, bị bố ngăn cản nên giờ muốn nối lại tình xưa,” một người khác tiếp tục.
“Đúng là sướng còn không biết đường mà hưởng,” một người trong nhóm đồng nghiệp phán đoán.
Đám đông đồng nghiệp đang xì xào bàn tán về Uyên Linh khi những bức ảnh Văn Thành nắm tay cô được tung lên mạng xã hội.
“Chuyện nhà người ta, mấy cô biết gì mà nói,” một người trong nhóm đồng nghiệp phản ứng.
“Còn cô nữa. Lo mà giữ chồng mình cho tốt vào. Chị chị em em thân cho lắm có ngày bị mất chồng lúc nào không hay,” một người khác nhấn mạnh.
Một đồng nghiệp trẻ tên Hồng Diễm chọc ngoáy Ngọc Ngân. “Thật không thể trông mặt mà bắt hình dong,” cô ta nói mỉa mai.
Đúng lúc đó Uyên Linh cũng vừa dạy xong tiết đi ngang qua phòng hội đồng định bụng đi vào chào hỏi mọi người thì Ngọc Ngân đã kéo cô ra ngoài. Đám đông vẫn không ngừng bàn tán, ánh mắt nhìn theo cô dè bỉu, Hồng Diễm liếc nhìn theo Uyên Linh cười thầm trong bụng.
“Uyên Linh, chuyện em với Văn Thành là thế nào vậy? Mọi người trong trường đang đồn ầm lên vì chuyện này,” Ngọc Ngân lo lắng hỏi.
Uyên Linh cảm thấy bối rối và lo lắng khi thấy những bức ảnh trên trang web của trường. “Chị biết, hai người trong sạch. Vấn đề là ai đã chụp và tung những bức hình này lên mạng?” cô trả lời, cố giữ lại bình tĩnh.
“Cô Linh, lên phòng tôi chút,” ông hiệu trưởng đi ngang qua chỗ cô, mặt có vẻ nghiêm trọng.
“Cô giải thích đi. Chuyện này là sao?” ông hiệu trưởng yêu cầu.
“Thưa thầy! Chuyện này không có gì phải giải thích,” Uyên Linh cố gắng giải thích.
“Tôi rất nể và coi trọng ông Nhân. Nhưng như thế này thì quá lắm rồi. Môi trường chúng ta làm việc trong môi trường giáo dục, trường mình cũng là một ngôi trường tư thực quốc tế có tiếng. Chuyện này mà đồn ra ngoài, thử hỏi phụ huynh nào mà dám tin giao con cho chúng ta, ai dám để con mình cho cô dạy dỗ?” ông hiệu trưởng nhấn mạnh.
“Nhưng tôi hoàn toàn không làm chuyện gì đáng xấu hổ cả,” Uyên Linh phản đối.
“Cô phải hiểu là, những người khác họ sẽ không nghĩ như vậy. Tôi tin cô nhưng ai tin chúng ta? Tóm lại chuyện này phải nhanh chóng chấm dứt. Nếu không tôi buộc phải kết thúc hợp đồng với cô. Tôi rất tiếc,” ông hiệu trưởng đưa ra quyết định.
Uyên Linh rời khỏi buổi họp, tâm trạng buồn bã, đầy bất an. Sự việc của bố mới chỉ tạm ổn. Bà Thu Hiền báo cho cô rằng bố đã được chuyển đến một bệnh viện khác, an toàn tạm thời. “Văn Thành là người đã giúp bố nhưng cậu ấy không muốn con biết,” mẹ cô nói. Tuy nhiên, sự thực là do Đức Tuấn đã giúp đỡ. Thu Vân khuyên mẹ cô không được nói ra sự thật mà phải nói là do Văn Thành giúp.
“Ông nội muốn gặp cô,” Đức Tuấn nhắn tin cho Uyên Linh. “Tôi đến đón cô rồi chúng ta đi.” Uyên Linh cảm thấy lo lắng, không biết phải đối diện với ông như thế nào dù biết mình hoàn toàn trong sạch. Uyên Linh đứng ngẩn người ra.
“Con xin lỗi ông,” cô nói.
“Được rồi. Không cần nói nhiều. Đức Tuấn, cháu biết sẽ phải làm gì rồi chứ?” ông nói.
“Vâng, chuyện này ông cứ để con giải quyết.”
“Làm chồng mà để vợ phải cô độc một mình chịu thị phi, để người khác an ủi thì trách nhiệm chưa tròn. Cháu mà để mất Uyên Linh là liệu hồn với ta đó,” ông Nhân nói. Ông đã biết hết mọi chuyện từ Đức Tuấn. Ông cũng cho người đi tìm hiểu để kiểm chứng thông tin. Ông hiểu cháu mình và cũng hiểu rõ Uyên Linh không thể là người như vậy. Ông cũng tin vào con mắt nhìn người của mình sau bao nhiêu năm lăn lộn với cuộc đời, mất mát và cạm bẫy ông gặp không ít.
“Uyên Linh, con có khó khăn gì à?” ông hỏi.
“Dạ không.”
“Đừng ngại, chúng ta là người một nhà. Nếu cần gì thì hãy nói với ta.” Uyên Linh cúi đầu, mắt rưng rưng. Đôi mi đen dài ướt nhòe ở khóe mắt. Đôi mắt cô dường như lúc nào cũng ướt như vậy. Người ta gọi cô có một đôi mắt ướt quả không sai.
“Con tin ta chứ?” ông hỏi.
“Dạ.”
“Dù sao cũng là con người không phải gỗ đá, sức chịu đựng có giới hạn. Không thể ôm đồm hết mọi chuyện. Con hiểu ý ta chứ, con gái?”
“Dạ, con hiểu rồi, con cảm ơn ông.” Đức Tuấn nhìn thấy Uyên Linh trong cảnh này, quả thực không thể kiềm lòng. Tự nhiên muốn ôm cô mà bảo vệ cho cô. Thế nhưng phải nói thế nào mới được? Anh ta luôn nghĩ, trong mắt Uyên Linh, anh ta luôn khinh miệt cô, không coi cô là một người vợ đúng nghĩa.
“Người ta thường nói rằng, sống cùng nhau lâu ngày sẽ phát sinh tình cảm. Nhưng với Đức Tuấn, tình cảm không phải là điều xuất phát từ việc ở gần nhau. Ngay từ lần gặp đầu tiên, trái tim anh đã rung động trước cô gái này. Nhưng đời không cho ai mọi điều. Sự nghi ngờ về quá khứ của cô khiến anh trở nên lạnh lùng. ‘Yêu một người không trong sáng, vẻ thánh thiện của cô chỉ là lừa dối,’ Đức Tuấn tự biện minh, anh không thể để tình cảm làm mờ lý trí.”
“Một lần nữa, tôi muốn khẳng định với mọi người. Vợ chồng tôi vẫn hạnh phúc. Những bức ảnh đó là do người khác cố ý hãm hại. Người trong ảnh chính là bác sĩ Văn Thành, người bạn tốt của gia đình chúng tôi,” Đức Tuấn tuyên bố mạnh mẽ trong buổi họp báo, tay nắm chặt tay Uyên Linh. Họ nhìn nhau với ánh mắt âu yếm, hòa mình vào vai trò của một cặp vợ chồng hạnh phúc.
“Thưa tổng giám đốc! Có lời đồn rằng bác sĩ đó chính là mối tình đầu của phu nhân,” một phóng viên nói.
“Tôi đã nghe rằng hôn nhân của anh là một thỏa thuận giữa hai tập đoàn, về lợi ích chứ không phải tình yêu,” một phóng viên khác thêm vào.
“Có người từng bắt gặp họ đi chung với nhau nhiều lần,” một phóng viên khác còn nói.
“Tất cả chỉ là những tin đồn nhảm nhí. Tôi cảnh báo, nếu tin đồn này vẫn tiếp tục lan truyền, tôi sẽ phải thuê luật sư xử lý về việc xúc phạm danh dự của người khác. Tôi sẽ bảo vệ vợ mình, không cho ai làm tổn thương danh dự của cô ấy. Tôi tin vào lựa chọn và tình yêu của chúng tôi,” Đức Tuấn đáp trả bình tĩnh. Anh đã quá quen với những tình huống như vậy, và cách anh xử lý rất thông minh và tỉnh táo.
Buổi họp báo được truyền hình trực tiếp, và cả thành phố đều biết về sự việc này. Ông Đam nhấp một ngụm trà và thở dài.
“Thì ra là vậy. Không biết ai đã hãm hại cô Linh,” ông nói.
“Đời mà, thấy người ta may mắn và giỏi giang thì hay ghen tức ở thôi,” vợ ông bên cạnh nói thêm. Bà cũng có thiện cảm với Uyên Linh mặc dù chỉ gặp vài lần trong các buổi liên hoan của trường.
“Cô gái đó chắc không phải loại người như vậy đâu,” ông Đam bày tỏ.
“Cũng may là đã đính chính lại kịp thời. Nếu không cắt hợp đồng với cô ấy, trường mình sẽ mất đi một khoản tài trợ từ tập đoàn Hoàng Phát,” một người khác nói.
“Chồng cô ấy cũng lên tiếng rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi,” một người khác thêm vào.
Hồng Diễm ngồi bên cạnh cảm thấy tức giận khi nhìn thấy cách Đức Tuấn bảo vệ vợ. Và giờ, khi nghe những lời lảm nhảm của chú, cô lại cảm thấy nổi giận hơn. Cô tức tối đập mạnh ly nước xuống bàn, làm ông Đam và vợ cũng giật mình.
“Chẳng chắc gì anh ta đang giả vờ bảo vệ vợ đấy. Chờ xem, chẳng mấy chốc nữa cô ta sẽ phản bội chồng. Loại phụ nữ tồi tệ!”
“Ồ, cháu nói chuyện kiểu gì thế, Diễm?”
Bà Đam nhìn chau chấu mình với ánh mắt ngạc nhiên.
“Chú chịu đựng xíu đi. Em đang nổi giận với chú vì sao?”
Hồng Diễm nghiến răng, không muốn trả lời, rồi quay sang đi lên lầu.
“Đứa bé này ngày càng quá đáng, không biết kiềm chế gì cả.”
“Thôi em, nó mồ côi từ nhỏ, không có ai dạy dỗ bên cạnh.”
“Mồ côi thì được phép tỏ ra ngỗ ngược với người lớn ư? Anh chiều nó quá đáng rồi, không chút kiểm soát.”
Bà Đam cũng tức giận, ném chiếc gối ôm vào người ông Đam rồi giận dỗi đi lên phòng. Ông Đam đứng đó, không biết phải làm gì, chỉ biết lắc đầu mệt mỏi và thở dài.