Thế thân chương 81 | Đức Tuấn tai nạn

27/03/2024 Tác giả: Hà Phong 230

Đức Tuấn miễn cưỡng đi về nhà cùng Hồng Diễm. Suốt dọc đường đi anh ta chẳng nói một câu nào. Hồng Diễm nhìn thái độ của Đức Tuấn cũng không dám nhiều lời nữa. Khó khăn lắm cô ta mới có thể khiến Đức Tuấn nghe lời mình, phải cố gắng kìm nén.

Hồng Diễm đi theo sau Đức Tuấn không dám ho he nửa câu. Hai người cứ im lặng vậy mà đi vào nhà. Chị Hoa nhìn thấy thái độ của cả hai như đang có chiến tranh lạnh cũng chả dại gì mà đụng vô.

“Chuẩn bị nước tắm cho tôi”

Đức Tuấn nhìn chị Hoa.

“Để em”

“Không cần! Chị còn không đi mau lên”

Chị Hoa vội vàng chạy đi vào phòng tắm. Hồng Diễm nhìn Đức Tuấn, xong lại nhìn theo chị Hoa không biết phải nói gì.

“Cô về phòng ngủ. Hôm nay tôi sang phòng khác ngủ”

“Anh…”

“Cô còn muốn gì? Tôi muốn một mình”

“À! Không… Vậy em sẽ ngủ một mình cũng được. Em không làm phiền anh nữa”

Hồng Diễm cúi mặt lặng lẽ đi vào phòng. Phải cố nhịn! Nếu không sẽ hỏng hết mọi việc. Cô ta cắn răng nhẫn nhịn sự lạnh nhạt của Đức Tuấn.

Đức Tuấn sang phòng bên cạnh, căn phòng mà trước đây Uyên Linh thường ngủ khi hai người cãi vã. Uyên Linh đi rồi, Đức Tuấn vẫn giữ lại căn phòng này, hàng ngày sai chị Hoa dọn dẹp, thay mới chăn ga sạch sẽ và tuyệt đối cấm Hồng Diễm bước vào. Đó chính là chốn riêng tư duy nhất của Uyên Linh và cũng là của anh. Mỗi lần nhớ Uyên Linh Đức Tuấn thường sang căn phòng này tự gặm nhấm nỗi buồn một mình, như một cách trừng phạt bản thân.

Tấm hình cưới của hai người sau khi ly hôn cũng được Đức Tuấn mang vào nơi này để trưng. Trên bàn là tấm ảnh chụp chung của hai người. Không biết do vô tình hay cố ý mà Uyên Linh lại bỏ sát lại, không mang đi. Đức Tuấn vẫn để nó nguyên trên bàn như vị trí cũ.

Đức Tuấn nặng nhọc đặt mình xuống giường. Cả ngày hôm nay quả là không dễ chịu chút nào. Chuyện của Uyên Linh cứ làm anh day dứt mãi không thôi.

Khu nhà hoang này nằm cách trung tâm thành phố tầm 2 tiếng đồng hồ. Đức Tuấn hỏi thăm mãi mới đến nơi. Nơi này quả thật hong vu, không có lấy một bóng người qua lại. Vừa âm u lại vừa trống vắng như thế này thì người bình thường có gan trời cũng không dám đến. Có chăng chỉ là đám nghiện ngập hoặc tụi giang hồ ẩn náu.

Đức Tuấn đi qua mấy căn nhà cũng không thấy bất kỳ dấu vết nào. “Rõ ràng trong thư nói nơi này mà. Chẳng nhẽ mình sai đường?”. Đức Tuấn nhủ thầm. “Nếu Uyên Linh thật sự bị đưa đến nơi này thì…” Máu trong người Đức Tuấn lóng lên. Anh không thể tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra nữa. Bước chân càng đi nhanh hơn, len lỏi qua những cánh cửa nham nhở.

Xa xa, một đám người đang bu tròn. Hình như ở giữa có một người nữa. Cả lũ đàn ông đang reo hò.

“Uyên Linh! Cô gái đó chính là Uyên Linh! Cô bị chúng trói hay tay quẹo ra phía sau. Áo bị cởi tung ra, để lộ rõ phần thân thể phía trên.” Đức Tuấn điên dại lao vào đám đông đấm đá túi bụi.

“Thả cô ấy ra! Lũ khốn!”

Vừa lao vào đám đông, Đức Tuấn đã bị một tên xăm sổ đầy mình đá bay một phát ra xa tầm 5-6 m.

“Đức Tuấn!”

Uyên Linh hét lên.

“Anh chạy đi! Mặc kệ em.”

“Không! Uyên Linh!”

Đức Tuấn lồm cồm bò dậy lao vào lần nữa thì bị hai tên khác ôm ngang người anh, khóa tay lại, đấm liên tục vào bụng. Mau tươi từ miệng Đức Tuấn ứa ra.

“Không! Đức Tuấn!”

Uyên Linh gào lên đau đớn. Tên thủ lĩnh trông thấy vậy cười khanh khách rồi ném điếu thuốc đang hút dở ra đi lại chỗ Uyên Linh.

Hắn quỳ chân xuống bên cạnh Uyên Linh, nâng cằm cô lên ngắm nghía.

“Quả thật là rất xinh đẹp.”

Uyên Linh cố ngoái đầu tránh ánh mắt của hắn ta nhưng không được. Bàn tay thô lỗ của hắn đã chụp lấy gương mặt xinh đẹp của cô hôn lên miệng một cách thô bạo. Uyên Linh cố lấy hết sức bình sinh giãy ra.

“Phụt.”

Nước bọt Uyên Linh nhỏ thẳng vào mặt hắn. Hắn nhìn cô không những không tức giận mà còn tỏ ra thích thú một cách biến thái. Hắn nhìn sang bên cạnh ra lệnh cho tên đàn em cởi trói cho Uyên Linh rồi tiến sát gần bên cô. Uyên Linh sợ hãi lê lết lùi lại phía sau nhưng không kịp nữa. Hắn đã vồ lấy cô rồi nằm đè lên thân thể Uyên Linh, hai giật phăng chiếc áo lót còn sót lại trên ngực cô. Một phần cơ thể Uyên Linh lõa lồ trước mặt bọn lưu manh. Đức Tuấn gào lên, vằng ra khỏi hai tên đang túm chặt anh ta lao vào đá phăng tên thủ lĩnh lăn ra ngoài, rồi ôm trọn lấy Uyên Linh vào mình.

Phía sau Đức Tuấn, một tên lưu manh đang cầm một khúc gỗ to toan giáng lên người Đức Tuấn thì Uyên Linh nhìn thấy. Cô vội xô Đức Tuấn ra khỏi mình rồi đỡ lấy khúc gỗ. Một dòng máu loang lổ chảy xuống người cô, Uyên Linh chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngất lịm.

“Không! Uyên Linh!”

Đức Tuấn bật tỉnh dậy. Lại là một cơn ác mộng. Đức Tuấn thở hổn hển. “Uyên Linh! Có lẽ nào em đã xảy ra chuyện thật sao?”. Đầu óc Đức Tuấn quay cuồng. “Không! Không thể nào”. Đức Tuấn ngồi dậy bật điện sáng trưng cố để cho tâm trí mình tỉnh táo. Mới chỉ 3 giờ sáng. Đức Tuấn nóng lòng thực sự muốn biết Uyên Linh bây giờ có bình an không.

“Cậu đi đâu sớm vậy?”
Chị Hoa ngơ ngác khi bị Đức Tuấn gọi dậy để mở cửa.
“Mới 3 giờ 30 phút. Cậu đi làm giờ này sao?”
“Không nhiều chuyện. Tôi đi có việc.”
“Vậy cô chủ hỏi thì tôi phải nói sao?”
“Không cần nói.”
“Vâng.”

Đức Tuấn lái xe một mạch đến cửa nhà Uyên Linh. Bây giờ chỉ mới 4 giờ sáng. Hầu hết mọi nhà đều còn đóng cửa ngủ say, chỉ thỉnh thoảng có mấy chiếc xe ô tô, xe tải qua lại. Đức Tuấn đứng trước cổng nhà hồi lâu. Anh nhìn đồng hồ chỉ mới 4 giờ 30 phút. Vốn định bấm số điện thoại gọi cho cô nhưng lại thôi. Giờ này gọi chắc gì cô đã bắt máy. Với lại, anh cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô.
Đức Tuấn nằm gục đầu vào vô lăng. Đêm qua ngủ muộn lại dậy sớm vì gặp ác mộng nên tinh thần vẫn còn uể oải. Vì quá lo lắng nên chạy đến nhà Uyên Linh muốn tận mắt nhìn thấy cô bình an một chút rồi về. Nhưng giờ sớm quá, lại đứng chờ một lúc nữa khiến anh mệt quá thiếp đi.

Trời sáng rõ, Uyên Linh vừa lái xe qua cảnh cổng nhà mình đã thấy một chiếc xe ô tô khác đỗ ngay chính giữa cổng.
“Là xe của Đức Tuấn. Anh ta làm gì ở đây?” Uyên Linh ngạc nhiên đứng nhìn. Chiếc xe ô tô vẫn đứng im. Uyên Linh nheo mắt cố nhìn xem trong xe có ai không. Rõ ràng nếu là Đức Tuấn thì anh ta sẽ không đời nào đỗ xe trước cổng nhà cô một cách khó hiểu như thế này được.
Uyên Linh bước xuống xe, đi lại chỗ xe của Đức Tuấn đang đỗ. Đức Tuấn đang nằm gục đầu, mặt úp xuống vô lăng. Trông sắc mặt bơ phờ, ngủ mê mệt. Uyên Linh thoáng giật mình lo sợ. Khẽ gõ gõ cửa nhưng Đức Tuấn không động tĩnh gì.
“Anh ta làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra rồi sao?”
Uyên Linh lẩm bẩm. Cô mạnh dạn gõ cửa mạnh hơn.
“Đức Tuấn! Đức Tuấn!”
Lần này Đức Tuấn có vẻ đã nghe thấy tiếng gọi nên cựa quậy. Đầu nghiêng nghiêng hình như là rất mỏi vì đã nằm trong một tư thế quá lâu. Anh ngẩng mặt lên, mắt mờ mờ ảo ảo, tinh thần vẫn chưa kịp tỉnh. Nhác thấy gương mặt Uyên Linh đang nhìn anh đăm đăm ngoài cửa xe, anh ta kêu lớn.
“Uyên Linh! Em không sao chứ?”
Chợt nhận ra điều gì đó chưa đúng, Đức Tuấn khựng lại giây lát. Có chút gượng gạo.
Uyên Linh mở to mắt ngơ ngác.
“Anh làm sao vậy?”
“À… Không có chuyện gì. Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao. Nhưng tại sao anh lại ngủ gật ở đây?”
“Tôi… Tôi… có việc đi qua đây.”
Lý do hết sức ngớ ngẩn mà Đức Tuấn cũng nghĩ ra được. Đương nhiên Uyên Linh chẳng tin một chút nào.
“Nhưng sao lại ngủ ở đây? Cả đêm qua sao?”
Uyên Linh có chút thương cảm nhìn Đức Tuấn nhưng cố giấu những cảm xúc này vào trong.
“Cô thật sự không sao?”
“Đương nhiên! Tôi vẫn còn sống sờ sờ đây! Rất tốt là đằng khác. Điều này chắc làm anh thất vọng lắm.”
“Thất vọng?”

Đức Tuấn ngạc nhiên.

“Không phải anh chỉ muốn nhìn thấy tôi sống không bằng chết sao? Thấy tôi bình an thế này chắc không khỏi khó chịu.”

“Uyên Linh! Có thể không nói những lời cay đắng như thế này được không?”

“Cay đắng sao? Những lời như thế này mà anh cũng cho là cay đắng sao? Tôi thấy còn chẳng thấm vào đâu so với những lời anh đã miệt thị tôi trước đây.”

Uyên Linh cười nhạt. Đức Tuấn biết dù anh có nói thế nào thì Uyên Linh chắc chắn cũng không tin anh nữa. Những lời anh ta nói trước đây khi nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Đức Tùng quả là cay độc. Ngay cả cái quyết định ly hôn với cô cũng là quá nông nổi. Anh biết trong lòng mình không muốn thế nhưng hối hận bây giờ thì có ích gì nữa chứ? Anh đã lý hôn với cô và cưới người khác làm vợ. Anh đã phụ bạc cô trước rồi.

“Dù sao, cô bình an là được rồi. Tôi về đây! Chào cô.”

Gương mặt Đức Tuấn lộ rõ vẻ thất vọng, thắt dây an toàn rồi đóng cửa xe lại, nổ máy. Uyên Linh có chút hụt hẫng, dù nói những lời vô tình để chọc ngoáy Đức Tuấn nhưng trong thâm cô cũng đau đớn và tổn thương không kém. Những lời nói này cũng chính là những mũi dao khơi gợi lại vết thương đang rỉ máu của cô năm xưa. Những vết thương đó chưa bao giờ lành bởi tình cảm của cô dành cho Đức Tuấn vẫn còn như ngày nào, chưa một lần thay đổi.

Bài viết liên quan