Thế thân chương 88 | Nối lại tình xưa
!
Sau lần đâm trúng vai ông Bảo đó, chẳng ai dám lại gần cô ta mà chỉ có ông Bảo mà thôi nên hễ có chuyện là các nhân viên y tá lại gọi cho ông ta. Một năm nay, ông Bảo cũng giao hẳn việc cho thuộc hạ đưa Hồng Diễm sang Mỹ chữa trị. Đích thân chăm sóc cho con gái mình.
“Hồng Diễm! Bình tĩnh”
Ông Bảo xuất hiện ngay sau đó. Hồng Diễm vừa thấy ông ta đã buông mảnh vỡ xuống, khóc òa.
“Bố! Hãy để con chết đi cho xong. Con không thể sống với bộ dạng thế này được”
“Con phải sống! Nhất định phải sống để trả thù bọn nó. Những kẻ đã phá nát gia đình chúng ta. Kẻ đã hại con ra nông nổi này”
Ông Bảo cố tình nhắc lại lý do vì sao cô bị như thế này cho Hồng Diễm biết.
Từ sau khi xác nhận Hồng Diễm chính là con gái mình. Ông Bảo đã bàn bạc với ông Đam sẽ mang cô ta sang Mỹ điều trị. Việc này không được nói cho Đức Tuấn biết. Ông Bảo dặn ông Đam lấy danh nghĩa là chú ruột mang Hồng Diễm đi điều trị, Đức Tuấn không cần nhúng tay vào. Đức Tuấn cũng muốn có trách nhiệm với cô ta nhưng ông Đam cương quyết quá nên đành thôi. Một năm qua ông Đam cũng giấu nhẹm thông tin về Hồng Diễm. Đức Tuấn cũng vì vậy mà dần lãng quên cô ta. Đây chính là ý đồ của ông Bảo. Muốn Đức Tuấn quên hẳn mọi chuyện sẽ không đề phòng. Ông ta sẽ ra tay bất ngờ khiến anh không kịp trở tay.
Hồng Diễm sau khi tỉnh dậy được ông Bảo nhồi nhét cho ý nghĩ nhất định phải trả thù Đức Tuấn và Uyên Linh. Ông ta đã đã đổ hết lỗi lên đầu Uyên Linh. Rằng kế hoạch trả thù của cô bị lộ, một tên trong số đó đã báo cho Uyên Linh biết mà chính cô là người đã thuê chiếc xe tải kia đâm vào cô, hãm hại cô ta.
Hồng Diễm như phát điên phát rồ, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ trả thù. Phải trở về để trả thù Uyên Linh. Người đã khiến cô ta mất tất cả, sống không bằng chết như thế này.
“Con nhất định sẽ giết chết cô ta! Khôn! Giết chết cô ta thì dễ cho cô ta quá! Con nhất định sẽ rách nát khuôn mặt của cô ta để cô ta nếm mùi đau khổ bị hủy dung là như thế nào”
Hồng Diễm nghiến răng rít lên từng chữ. Ánh mắt đục ngầu quái dị. Sự căm hận đang cháy bùng bùng trong tâm can cô ta.
“Được! được! Con gái! ta sẽ giúp con trả thù bọn họ. Sẽ xẻo từng thớ thịt trên người chúng để cho chúng tự cảm nhận sự đau đớn mà chúng ta đang phải chịu”
Ông Bảo vỗ vỗ lưng xoa dịu con gái mình bằng những lời lẽ thù hận ghê rợn.
“Ông không cần khách sáo thế. Khi nào rảnh thì đến thăm tôi. Chúng ta”
Tiếng ông Bình cười giòn.
“Nếu ông không phiền, tôi sẽ rất hân hạnh”
“Ông lại khách sáo nữa rồi. Xét về vai vế tôi còn là hậu bối của ông. Không cần phải đa lễ như thế chứ ạ”
Ông Nhân cười cúi xuống bắt tay ông Bình, chào tạm biệt.
“Tôi về đây! Rỗi thì hai người ghé qua nhà tôi chơi nhé. Dù sao bây giờ cũng chẳng có việc gì để làm. Ở nhà nhiều cũng buồn chán lắm. Hóa ra bận bịu cũng là một niềm hạnh phúc”
“Được được! Nhất định tôi sẽ đến thăm ạ. Ông đi đường bảo trọng”
Hai người bắt tay nhau nói cười vui vẻ, dường như rất hợp gu của nhau thì phải. Ông Nhân trước đây từng là thần tượng của ông Bình trong lĩnh vực kinh doanh. Không ngờ sau này lại có thể kết thông gia với bên họ. Quả thật là nhân duyên trời định.
Đức Tuấn và Uyên Linh đứng bên cạnh hai vị tiền bối của mình, không dám xen vào câu chuyện của họ. Đức Tuấn đứng bên cạnh phía sau Uyên Linh, chốc chốc lại nhìn xem Uyên Linh thái độ của Uyên Linh thế nào.
Bà Kim Chung hôm nay về bên Văn Thành có việc. Thỉnh thoảng bà vẫn về nhà ăn cơm cùng con trai mình. Ông Bình cũng đã đi lại được nên không cần bà lúc nào cũng kè kè bên cạnh nữa. Lợi dụng cơ hội này, Đức Tuấn cố tình năn nỉ ông nội mình kết thân với ông Bình. Anh ta rất khôn khéo không muốn có mặt bà Kim Chung ở đây vì vốn bà cũng không có cảm tình gì nhiều với bên nhà Đức Tuấn. Ông Bình lại gần gũi và coi trọng bà như thế sẽ ít nhiều bị bà tác động. Với lại cũng là lợi dụng sự ngưỡng mộ của ông Bình với ông Nhân để thiết lập một mối quan hệ thân thiết giữa hai gia đình.
Uyên Linh xin phép bố mình đích thân ra tiễn ông Nhân và Đức Tuấn. Ông Nhân có vẻ như rất vui. Cũng không ngờ ông Bình lại dễ chịu như vậy. Cơ hội để hai đứa trẻ nối lại tình xưa có lẽ sẽ thuận buồm xuôi gió. Đức Tuấn thì khỏi phải nói. Tâm trạng phấn khởi như nông dân được mùa. Vừa ra khỏi tầm mắt ông Bình đã vội vàng cầm tay Uyên Linh.
“Ơn trời! Cuối cùng rồi cũng xong. Cảm ơn em”
Đức Tuấn định đưa tay Uyên Linh lên miệng hôn thì Uyên Linh đã kịp giật tay mình lại.
“Trời đất! Anh làm cái gì kỳ vậy?”
Mặt Uyên Linh đỏ bừng bừng nhìn về phía ông Nhân. Ông Nhân nãy giờ quan sát hai đứa trẻ này đã biết tỏng ý đồ của Đức Tuấn rồi. Nhưng cũng cố tình lờ đi, giả vờ nhìn đi chỗ khác để Uyên Linh không ngượng ngùng.
“Ông về bảo trọng ạ”
Uyên Linh cúi đầu chào ông Nhân.
Ở phía góc phải cổng nhà Uyên Linh, có một chiếc xe ô tô đã đỗ từ lâu. Uyên Linh đóng cửa nhà mà không để ý đến nó.
Một phụ nữ bịt kín mặt ngồi trong xe, cô ta theo dõi mọi diễn biến từ khi Uyên Linh và Đức Tuấn bước ra khỏi cổng. Hai tay cô ta bấm chặt xuống ghế cố đè nén cơn giận dữ.
“Đức Tuấn! Anh nỡ lòng đối xử với tôi như vậy sao? Trong lúc tôi đang quằn quại trên giường bệnh thì anh lại ở đây bỡn cợt với cô ta? Uyên Linh! Để xem cô vui vẻ được mấy ngày”
Cô rít lên một tiếng quái dị, giục tài xế khởi động máy biến mất hút.
“Các người là ai?” Bà cụ kinh hãi la lên khi đột nhiên có hai tên đầu gấu xông vào nhà bà.
“Duy Thắng đâu?”
“Các người tìm nó làm gì?”
“Tao hỏi lại lần nữa! Tên nhóc đó đâu?”
Biết ngay đã gặp chuyện chẳng lành, bà cụ đương nhiên sẽ không khai cháu mình hiện đang ở đâu.
“Tôi không biết”
“Mụ già này cũng gan lì lắm”
Nói rồi hắn túm tóc bà giật ngược ra phía sau.
“Nói mau”
Bà lão mím chặt miệng.
“Bốp”
Một cú đạp khiến bà cụ ngã lăn ra đất. Xương sống như muốn gãy làm đôi.
Thêm một cú đạp nữa, cơ thể bà cụ lăn vào một góc đầu đập vào tường nhà rồi ngất lịm.
“Được lắm. Chờ một lát nữa coi thằng nhóc đó có về không”
Một tiếng đồng hồ sau vẫn không thấy bóng dáng của Duy Thắng đâu cả. Bọn chúng sốt ruột gọi điện báo tin.
“Không ở đấy lâu để tránh bị dòm ngó. Đưa bà ta về đây”
Giọng người đàn bà the thé bên đầu dây bên kia.
“Vâng thưa cô”
“Đưa mụ già kia lên xe rồi đi ngay lập tức”
Đám lưu manh trong phút chốc đã lên xe rời đi không để lại dấu vết gì. Căn nhà trở về tĩnh lặng như cũ.
Ở xóm này, ban ngày người ta đều đi làm đồng hết. Bọn trẻ con thì đi học. Thành ra buổi trưa rất vắng vẻ. Chỉ có mấy người già cả ở nhà. Hôm nay Duy Thắng có tiết ngoại khóa ở trường nên ở lại tập văn nghệ rồi đi học luôn buổi chiều.
Thường ngày bà cụ cũng ít sang hàng xóm chơi sau khi nấu cơm xong để chờ Duy Thắng về. Hai bà cháu cứ sống một cuộc sống đơn giản như vậy mà rất vui vẻ. Duy Thắng cũng thích cuộc sống dân giã gần gũi này nên từ khi còn nhỏ được gửi về bên ngoại, cậu đã có ý muốn ở lại nơi đây không muốn quay về thành phố nữa.
Duy Thắng hiền lành và ít nói, cậu không có thành tích học tập nổi trội như hai chị của mình. Trước đây khi còn sống, bà Thu Hiền thường xuyên mắng nhiếc cậu là không có ý chí, không có phong thái của một doanh nhân sau này. Cậu chỉ cười hiền lành “con chỉ muốn làm nông dân” làm bà càng tức điên lên. Duy Thắng hiền lành nhưng rất có chính kiến, đã quyết tâm làm việc gì thì sẽ không bao giờ từ bỏ. Cậu muốn ở lại bên bà ngoại, ông Bình dù không muốn nhưng cũng không nỡ cưỡng ép con, đành để cậu lại đây.
“Dạ, bà ơi, cháu đã về rồi.”
Không ai đáp lại Duy Thắng. Thường thấy tiếng bước chân của cậu, bà thường lập tức chạy ra đón. Ngôi nhà nhỏ nên nghe tiếng bước chân là đã biết.
“Bà ơi?”
Lời gọi thứ hai vẫn không nhận được đáp lại.
“Chắc bà đi qua hàng xóm chơi rồi.”
Duy Thắng vào nhà, đặt cặp sách, thay quần áo rồi xuống bếp kiểm tra có thức ăn không. Sau một ngày dài, cậu rất đói và muốn ăn những món bà nấu.
Lạ thật! Bếp trống trơn. Thức ăn đã nấu từ sáng giờ đã nguội lạnh. Duy Thắng nếm thử và nhăn mặt.
“Thế này chắc không phải là thức ăn mới nấu. Sao bữa trưa bà không nấu cơm vậy?”
Duy Thắng hoài nghi. Bà nội cậu chưa bao giờ làm như vậy. Hàng ngày đều có bữa ăn đầy đủ. Bữa nào về bữa đó, ít khi để thức ăn nguội từ trước. Thậm chí khi không mua được đồ ngon, hoặc thức ăn còn dư thừa, bà cũng sẽ hâm nóng lại. Nhưng hôm nay lạ thật! Thức ăn trong nồi vẫn còn, nhưng đã nguội lạnh hết cả. Liệu bà có ăn cơm chưa?
Duy Thắng chạy ra ngoài và gọi lại. Vẫn không có tiếng đáp. Cậu nhìn ra cổng. Rõ ràng khi về, cửa không khóa. Nếu bà đi đâu đó, chắc chắn bà sẽ khóa cửa và để chìa khóa ở khe cửa như thỏa thuận ngầm giữa hai bà cháu. Nhưng cửa không khóa, bà có thể đi đâu đó sao?