Thế thân chương 92 | Vị thần hộ mệnh của Uyên Linh

27/03/2024 Tác giả: Hà Phong 329

Uyên Linh nghe thấy tiếng cọt kẹt. Một tên côn đồ mở cửa mang cơm để vào nhưng sau đó quay lưng đi ngay. Uyên Linh không kịp gọi hắn đã đóng sập cánh cửa lại.

Hồng Diễm thật nham hiểm, cô ta thù Uyên Linh tới tận xương tủy nhưng lại không ra tay giết cô. Cô ta muốn cô phải sống không bằng chết, hành hạ cô như dưới địa ngục để cô chết dần chết mòn cả tâm hồn và thể xác. Ngày ba bữa cô ta vẫn cho người mang cơm đầy đủ cho Uyên Linh.

Uyên Linh cầm bát cơm trên tay ném đi. Bà ngoại mất rồi, gương mặt bị hủy hoại, cô cũng không còn muốn sống trên đời này nữa. Uyên Linh gục xuống khóc nức nở.

Một lúc sau có tiếng bước chân dồn dập đang hướng về phía Uyên Linh. Cánh cửa sắt nặng trịch lại được mở toang ra lần nữa. Bọn ác quỷ, ả đàn bà đó cùng những tên thuộc hạ của ả đang nhắm về phía cô đi đến.

Nhìn thấy cơm bị đổ vãi trên mặt đất, ả ta nhếch mép cười.

“Sao? Không muốn sống nữa à hay chê cơm không ngon?”

Ả cất tiếng the thé, trên tay còn băng một miếng băng trắng chỗ bị thương do Uyên Linh cắn xé hôm qua.

“Bắt nó ăn hết chỗ cơm này cho tao.”

Một tên lưu manh lập tức vơ vét đám cơm bị rơi vãi dưới đất đi lại chỗ Uyên Linh, một tay bóp lấy miệng cô há ra, tay còn lại tọng chỗ cơm bẩn thỉu đó vào miệng cô.

Sức của Uyên Linh quá yếu không thể chống cự được. Cơm bị nhét vội vàng từng cục xuống họng cô ứ nghẹn. Uyên Linh dường như không thở được, miệng phồng to, mắt trợn ngược lên. Thấy Uyên Linh có vẻ không ổn, nếu cứ làm tiếp tục thì cô sẽ tắt thở mà chết, ả ta ra lệnh cho tên kia dừng lại.

“Thôi đủ rồi! Buông cô ta ra.”

Lần này ả ta không dám lại gần cô nữa. Vết cắn hôm qua của Uyên Linh khiến ả kinh hồn. Ả cũng không ngờ Uyên Linh lại có thể lên cơn điên dại như vậy.

“Mày phải sống! Phải sống để còn xem trò hay nữa chứ.”

Ả liếc mắt ra hiệu tên thuộc hạ mang lại một chai dung dịch màu trắng.

“Lần này tao sẽ cho mày nếm thử nỗi đau mà tao phải chịu. Món quà này đáng lẽ tao đã tặng cho mày sớm hơn. Đáng tiếc là ông trời đã cứu mày một phen. Lần này để xem tao hay là ông trời mạnh hơn.”

Nói rồi hắn ra hiệu cho tên đó cầm chai dung dịch kia lại gần Uyên Linh. Lần này ả rút kinh nghiệm nên không trực tiếp làm những việc đó nữa.

Tên lưu manh mở nắp chai, mùi axit xông lên nồng nặc. Hắn túm chặt Uyên Linh, từ từ dội axit từ trên đầu cô xuống. Sức nóng của axit bốc lên chạm vào da thịt cô cháy xèo xèo. Mùi thịt bị đốt cháy vừa tanh tưởi vừa nồng nặc khiến cả bọn nhăn mặt ghê sợ. Duy chỉ có ả ta là cười nham nhở một cách đầy thỏa mãn.

Uyên Linh giãy giụa kêu lên đau đớn. Càng kêu lớn thì tiếng cười của Hồng Diễm càng lớn. Cơn đau quá sức chịu đựng khiến Uyên Linh ngất đi. Cô ta vẫn chưa chịu buông tha, ra lệnh cho một tên khác tạt nước vào mặt cô để tỉnh lại. Hắn lại tiếp tục đổ một lượt axit nữa lên mặt cô. Nước và axit gặp nhau càng bốc khói dữ dội, gương mặt cô tưởng chừng như đang bị đốt cháy bừng bừng. Uyên Linh cong mình thét lên một tiếng kinh ngoài rồi bất tỉnh.

“Không được để cho nó chết.”

Cô ta tắt ngấm nụ cười kêu lớn.

“Thưa cô! Nếu còn hành hạ cô như thế này thì chắc chắn cô sẽ chết đấy ạ.”

Tên thuộc hạ này giờ đứng đẩy xe cho cô ta lên tiếng. Trong suốt các cuộc đòn tra tấn Uyên Linh, hắn là người duy nhất không nhúng tay vào. Chỉ im lặng đứng đằng sau Hồng Diễm theo dõi diễn biến.

Ả ta nghe thấy tên này nói có lý. Dù sao Uyên Linh cũng là phụ nữ, bị tra tấn mấy ngày rồi, ăn uống khổ sở, tâm lý thì vừa bị kích động bởi sự ra đi của bà ngoại. Có thể chỉ một vài đòn tra tấn nhỏ nữa thôi cô sẽ mất mạng.

“Nói cũng đúng. Thôi! Thả cô ta ra.”

Tên thuộc hạ tuân lệnh thả Uyên Linh ra, cô lập tức đổ sập người xuống nằm bất động. Người ngợm như một cái thây ma đầy máu me gớm ghiếc.

Ả nhìn chằm chằm Uyên Linh một lúc, thú tính trong lòng ả ta đã được thỏa mãn phần nào.

“Đi thôi.”

Cánh cửa sắt lại lạnh lùng đóng kín.

“Uyên Linh! Uyên Linh.”

Tiếng gọi của một người đàn ông thì thầm bên tai cô. Uyên Linh lờ mờ mở mắt.

“Tôi còn sống hay đã chết rồi?”

“Còn sống! Cô còn sống.”

Uyên Linh mở mắt cố nhìn cho rõ.

“Anh là ai? Sao lại đến đây?”

“Cô không cần biết tôi là ai. Cô cần phải sống. Cô không được chết.”

Toàn thân đau đớn, gương mặt cũng không còn hình thù của một con người nữa. Mỗi từ nói ra là một cơn đau buốt đến tận tim.

“Nghe này! Tôi sẽ mở cửa thả cô đi. Cô hãy cố hết sức chạy thật nhanh ra khỏi nơi này. Tôi xin lỗi phải bắt cô phải đi trong đêm tối thế này. Nhưng chỉ ban đêm cô mới an toàn trốn khỏi nơi đây. Cô nghe rõ tôi nói chứ?”

Uyên Linh gật đầu.

“Nghe cho kĩ đây. Sau khi đi ra khỏi khu nhà này, cô cứ đi thẳng mãi. Tầm khoảng 100m thì rẽ phải. Ở đó sẽ có một con đường nhỏ. Cô lần theo nó đi ra tầm 100m nữa là sẽ ra đường quốc lộ. Lúc này cô đã tương đối an toàn, hãy tìm một chiếc xe tải nào đó hay bất kì người qua đường nào giúp đỡ, càng nhanh càng tốt.”

Sau khi nói xong, người đàn ông đỡ Uyên Linh dậy.

“Em có thể tự đi được chứ?”

Uyên Linh gật đầu gượng đứng dậy.

“Hãy cố uống, nó sẽ khiến em tỉnh táo và có sức hơn.” Người đàn ông đưa cho cô một chai nước rồi đưa vào miệng Uyên Linh giúp cô uống.

“Còn nữa, đây là của em đeo vào.”

Anh ta tiếp tục đưa cho Uyên Linh một chiếc khẩu trang.

“Gương mặt của em tạm thời bị hủy hoại, nhìn không hay chút nào. Sẽ khiến người khác khiếp sợ. Em đeo nó vào.”

Uyên Linh uống xong chai nước thì tỉnh táo hẳn. Cô đứng dậy đi theo người đàn ông bí ẩn ra cửa.

“Em đi đi! Tôi chỉ có thể giúp em đến đây thôi. Số phận của em còn xem như thế nào thì không biết.”

Uyên Linh cúi đầu biết ơn.

“Cảm ơn anh! Ơn cứu mạng này nhất định tôi sẽ trả.”

“Không cần! Em sống sót là được rồi. Mau đi đi.”

Người đàn ông liền đẩy Uyên Linh ra xa mình. Uyên Linh chần chừ giây lát rồi chạy thật nhanh về phía trước.

Trời quá tối, đường lại không bằng phẳng, Uyên Linh bị vấp mấy lần ngã chúi xuống đất nhưng ngay lập tức liền đứng lên chạy tiếp. Cơn đau nhức cũng biến mất. Trong đầu cô lúc này chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, phải sống sót để quay về. Mối thù giết bà ngoại không thể nào quên được. Dường như trong hoàn cảnh quá đau khổ, con người ta sẽ quên mất nỗi đau thể xác nhỏ nhặt.

Chỉ một lúc sau Uyên Linh đã đi ra đến đường lớn. Lúc này đã tờ mờ sáng. Không thấy người qua lại. Cô cũng không đứng chờ mà quyết định chạy tiếp. Trời càng tối thì càng có lợi cho cô chạy trốn. Cô sợ đến sáng rồi bọn chúng sẽ dễ dàng tìm ra cô hơn.

Cô đang chạy thì bỗng thấy phía đối diện mình có một chiếc xe ô tô đang chạy tới. Lúc này sức lực đã sắp cạn kiệt, dáng chạy chậm dần rồi xiêu vẹo đi.

Trong xe chỉ có hai người đàn ông.

“Anh nhìn xem! Hình như có một người phụ nữ đang chạy lại phía chúng ta?”

“Ai mà lại đi ra chỗ đồng không mông quạnh chỗ này chứ? Lại còn là phụ nữ?”

“Dừng lại! Hình như cô ấy sắp ngất rồi.”

Văn Thành thốt lên. Chiếc xe thắng gấp “kẹt” ngay lúc vừa chạm vào Uyên Linh. Cô ngất đi trước mũi xe.

Văn Thành mở cửa xe lại gần cô gái, lay lay cô. Cô gái bất tỉnh rồi. Cô gái này bị thương tích đầy mình. Chắc là vừa bị cướp bóp gì đây. Văn Thành nghĩ bụng. Anh lột khẩu trang cô ra thì bất ngờ thốt lên kinh hãi.

“Uyên Linh! Trời ơi! Sao em lại ra nông nổi này?”

Gương mặt của Uyên Linh đã bị tan tác, những vết thương từ axit khiến nét đẹp trước kia hoàn toàn mất đi. Tuy nhiên, ngay khi Văn Thành cởi bỏ khẩu trang, anh đã nhận ra cô ngay lập tức. Uyên Linh và anh đã có mối quan hệ thân thiết từ khi còn nhỏ, không chỉ là anh em mà còn hơn cả vậy, tình cảm giữa họ sâu đậm hơn cả tình yêu. Anh biết mọi suy nghĩ, mong muốn của Uyên Linh, thậm chí cả những điều cô không nói ra. Dù gương mặt của cô đã thay đổi, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, anh cũng có thể nhận ra cô ngay.

Vội vàng, Văn Thành bế Uyên Linh vào xe, yêu cầu tài xế tăng tốc đưa cô đến bệnh viện. Với bề dày kinh nghiệm làm bác sĩ, anh hiểu rõ tình trạng của cô. Anh biết rằng gương mặt của Uyên Linh đã bị tổn thương nặng, rất khó có thể phục hồi như trước. Khả năng duy nhất là phải phẫu thuật thẩm mỹ, biến Uyên Linh trở thành một người hoàn toàn mới. Văn Thành đã thảo luận với đội ngũ bác sĩ trực tiếp chịu trách nhiệm điều trị cho cô. Anh biết mình phải làm gì trong tình huống này.

Uyên Linh đã mất tích, còn Văn Thành đang ở Mỹ tham dự một cuộc hội thảo về y học. Bà Kim Chung, mẹ của Văn Thành, không muốn con trai lo lắng nên đã không thông báo cho anh về Uyên Linh. Chỉ sau khi anh hoàn thành công việc, bà mới gọi điện để thông báo. Ngay lập tức, anh đã đặt chuyến bay sớm nhất để trở về Việt Nam, dù phải bay vào lúc nửa đêm. Trên đường về nhà, anh đã gặp Uyên Linh.

Có vẻ như số mệnh của Văn Thành đã được định trước là phải cứu Uyên Linh. Mỗi khi cô gặp khó khăn, nguy hiểm, anh luôn kịp thời xuất hiện. Lần này cũng vậy. Văn Thành sinh ra như một thiên thần bảo vệ Uyên Linh.

Uyên Linh đã bị tra tấn nhiều ngày, thiếu ngủ và đau đớn, thể lực cô đã rất yếu. Nếu không gặp được Văn Thành kịp thời đưa vào bệnh viện, cô không chỉ chết vì kiệt sức mà còn có thể chết vì nhiễm trùng. Vết thương không được vệ sinh và khử trùng trong thời gian dài, đã gây ra những tổn thương sâu. Có thể cứu sống được cô, nhưng không còn cách nào khác cho gương mặt của cô.

Văn Thành cầm lấy đôi tay tím tái của Uyên Linh, lòng đầy xót xa. Tại sao cô phải chịu đựng những đau đớn này? Tại sao ông trời lại làm như vậy? Gương mặt của cô bị che kín chỉ để lộ đôi mắt. Tay chân trầy xước không chỗ nào tránh khỏi.

“Uyên Linh! Ai lại đối xử tàn nhẫn với em như vậy chứ?” Những giọt nước mắt của Văn Thành rơi xuống bàn tay của Uyên Linh. Người đàn ông này đang khóc thương cho một người phụ nữ mà anh yêu thương sâu đậm. Một tình yêu không thể diễn tả, chỉ có thể giấu kín để được bên cô ấy với danh nghĩa là một người bạn, một người anh.

Bài viết liên quan